Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Phương Tuấn nắm chặt nắm đấm, hơi cúi đầu đáp: "Phụ thân, nhi tử cáo lui."
Trời biết hiện tại trong lòng hắn không cam tâm cỡ nào, nhưng mà không thể cãi lại mệnh lệnh của Đông Phương Lượng, chỉ có thể âm trầm nhìn Mộ Như Nguyệt một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Chờ đến khi hắn đi rồi, Đông Phương Lượng mới miễn cưỡng cười nói: "Các vị, ta hơi mệt mỏi, thứ lỗi không thể phụng bồi, đến lúc dạ tiệc kết thúc, các vị có thể tự mình trở về, ta không thể tiễn, bất quá các ngươi cũng đừng quên đại hội ba ngày sau..."
Dứt lời, hắn cũng không chờ mọi người đáp lời, đã vội vội vàng vàng rời khỏi.
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, không thể không nói, mục đích của nàng đã đạt được, trải qua chuyện tối nay, Đông Phương gia đã rơi vào thế đối lập với các gia tộc khác.
Tình huống như vậy rất có lợi cho nàng....
"Mộ cô nương."
Một thanh âm thanh thúy từ phía trước truyền đến, Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Nam Cung Tử Lan khẽ nhấp môi, ngữ khí cảm kích nói: "Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi nói cho ta biết, ta vẫn sẽ còn bị hắn lừa gạt."
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ngươi không trách ta khiến ngươi mất đi một như ý lang quân?"
"Như ý lang quân?" Nam Cung Tử Lan cười khổ, trong mắt có chút thương cảm, "Như ý lang quân của ta không phải hắn, nếu hiện giờ ta còn không nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, sau này nhất định sẽ hối hận, cho nên, ngươi đã cứu nhân sinh của ta, đúng rồi, Mộ cô nương, Khiếu Nguyệt tỷ tỷ hiện tại có khỏe không?"
Mộ Như Nguyệt nhìn Nam Cung Tử Lan, đối với nữ nhân này, thật ra nàng cũng rất có hảo cảm.
"Khiếu Nguyệt hiện tại rất tốt, đã vượt qua được quá khứ, Nam Cung Tử Lan, từ bỏ Đông Phương Tuấn, ngươi sẽ gặp được một nam nhân tốt hơn."
Nam Cung Tử Lan cười nhạt: "Hi vọng như thế!"
Trải qua chuyện lần này, nàng còn có thể hết lòng thích một nam nhân sao? Ai biết nam nhân kia có giống như Đông Phương Tuấn, lừa gạt tình cảm của nàng hay không...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, dù sao có một số chuyện, bản thân nàng phải tự suy nghĩ cẩn thận, người khác nói nhiều cũng không có tác dụng...
"Cô nương, ta không ngờ ngươi là người Âu Dương gia", Cố Oanh Oanh yểu điệu đi tới, cười nói, "Lại còn lợi hại như vậy, bây giờ Đông Phương Anh đã là phế vật rồi, xem sau này nàng còn dám kiêu ngạo nữa không."
Nói tới đây, Cố Oanh Oanh liền có xúc động muốn ngửa đầu cười to một trận.
Trời biết nàng chờ ngày này đã lâu lắm rồi...
"Đó là nàng tự làm tự chịu thôi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không cho là đúng nói, "Ta sẽ không cho bất kì kẻ nào có cơ hội lần hai! Nàng không biết quý trọng cơ hội, ta cũng chỉ có thể làm như vậy..."
Cố Oanh Oanh tươi cười, vươn tay ra: "Mộ cô nương, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, hi vọng... thời gian kế tiếp chúng ta sẽ là bằng hữu!"
Mộ Như Nguyệt nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình, sảng khoái nắm lấy, một khắc này, trong mắt nàng không còn lạnh nhạt xa cách nữa mà hàm chứa ý cười nhàn nhạt...
Lúc này, trong mật thất phía sau Đông Phương gia, Đông Phương Lượng trầm ngâm nửa ngày rồi đẩy cửa đi vào, một nam nhân áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.