Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Bảo nhi, nhanh lên!” Tô Y Nhiên mặc 1 bộ váy trắng ngắn đứng ở bên kia bờ lớn tiếng kêu gọi thân ảnh uể oải ở phía sau.
“Ừ ừ” Lâm Bảo Nhi cúi đầu chậm chạp đi về phía trước, “Y Nhiên, tôi sợ là ko thể chịu được….”
“Bảo Nhi?” Tô Y Nhiên làm bộ ra vẻ tức giận cong môi lên ” Bà không phải là đã đồng ý đi với tôi sao!”
“Nhưng mà …” Bảo Nhi nhìn về phía chiếc du thuyền lớn nổi bật ở đằng kia, lại nhìn biển sâu xanh thẳm, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
“Được rồi! Nhanh lên một chút đi! Bảo Nhi yêu dấu của tôi, thuyền đẵ sắp xuất phát rồi!” Tô Y Nhiên đi tới nắm lấy tay Lâm Bảo Nhi, không nói hai lời kéo lên trên thuyền.
Lâm Bảo Nhi chớp mí mắt, cố gắng giữ bình tĩnh không cho bản thân sợ hãi.
“Oa, thật là đẹp!” Gió biển thổi tung mái tóc dài của Y Nhiên một cách nhẹ nhàng, nàng đứng ở mũi thuyền hưng phấn kêu lên “Bảo Nhi, mau đến đây xem, thật sự rất là đẹp!”
Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi bất động trong boong tàu, sự thật là nàng không biết bơi cho nên rất sợ đứng ỡ mũi thuyền.
“Bảo Nhi” Tô Y Nguyên mất hứng quay đầu nhìn lại.
“Ừ ừ” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng có một chút áy náy, dù sao thì Y Nhiên cũng là người bạn duy nhất của nàng trong trường, người duy nhất không quan tâm tới thân phận mà nguyện ý cùng chơi, cùng điên, cùng kết bạn với nàng.
“Được rồi! Tôi nghỉ ngơi đủ rồi” Lâm Bảo Nhi cười tủm tỉm đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Y Nhiên, hai tay nắm chặt lan can, điều này làm cho nàng cảm thấy an toàn hơn một chút.
“Cảm ơn” Tô Y Nhiên thấp giọng khẽ nói.
“Nha đầu ngốc, nói cái gì thế?” Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn Y Nhiên.
“Mỗi một lần thất tình đều bắt bà đi theo tôi” Tô Y Nhiên gượng cười có chút khổ sở, ” Tôi..có phải là không có chút tiền đồ nào ko?”
“Làm sao có thể chứ! Có cơ hội thất tình…cái này cũng không phải là dễ có nha! Như tôi chẳng hạn…” Lâm Bảo Nhi cười nghịch ngợm “Tôi chưa yêu ai bao giờ, muốn thất tình cũng không được”
“Bà không giống tôi” Tô Y Nhiên thản nhiên nhìn Bảo Nhi – lông mày tinh tế, đôi mắt trong veo, da thịt trắng nõn, vóc dáng thon dài cân xứng….”
” Chẳng qua là bà thấy chướng mắt mấy tên phàm phu tục tử kia thôi”
“Đừng có mà nói tôi như là người không vướng bận sự đời thế” Lâm Bảo Nhi nhướng mày,” Bà hiểu rất rõ tôi mà, con người tôi lòng tham ko đáy, bà cũng biết tên tôi là Bảo* Nhi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi phải giống như Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút Kim Dung, trở mình bay lên, ngồi trên núi vàng núi bạc, còn muốn…hắc hắc…” Lâm Bảo Nhi giảo hoạt cười cười, “Còn muốn thú bảy ông chồng!”
“Thú bảy…Ông chồng??” Tô Y Nhiên trợn trừng mắt nhìn, sau lại mỉm cười ” Tốt! Đến lúc đó cũng đừng quên tôi nha! Lâm đại phú bà”
“Dĩ nhiên! Ha ha…”
Hai người cứ thế cười vang ở đầu thuyền.
Ngay vào lúc này, bầu trời vốn là không một bóng mây, bỗng nhiên tối sầm, nổi lên một trận cuồng phong không hề báo trước.
“Bảo Nhi “
“Y Nhiên!”
Gió to làm cho cả hai không thể nào mở mắt, Lâm Bảo Nhi chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ, giống như là bị gió thổi bay.
“Y Nhiên, Y Nhiên…” Nàng dùng sức gào lên, thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng mình vọng lại mà không hề có hồi âm.
Qua không biết bao lâu thì gió rốt cuộc chậm rãi ngừng lại, Lâm Bảo Nhi chậm chạp mở hai mắt ra nhìn, thế nhưng cảnh vật trước mắt hết thảy làm cho nàng khiếp sợ không thể nhúc nhích.
Không có biển rộng, không có thuyền chở dầu, chỉ có những bức tường cùng kiến trúc xa lạ.
Lâm Bảo Nhi cuối đầu nhìn vào hai tay của chính mình, vừa rồi rõ ràng còn gắt gao cầm lấy lan can, bây giờ…Nàng đang cầm một cái giá áo dài, ở trên dây phơi rất nhiều y phục giống nhau màu xanh dương đậm, lẽ nào chính mình bị thổi tới hậu hoa viên của gánh hát? Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới tiếng nói chuyện của vài người.
“Tiểu An Tử, lưng của ngươi phía sau bị gì vậy?”
“Ai, đừng nói nữa, ngày hôm nay ta không cẩn thận đánh vỡ bình hoa của chủ tử, cho nên là…”
“Ôi trời, ta đã nói rồi, An Khánh Cung không phải là chỗ tốt đâu…”
Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn về hướng mà tiếng nói chuyện truyền đến, chỗ đó giống như là nhà tắm. Bọn họ nói cái gì về chủ tử….lẽ nào?
Lâm Bảo Nhi quay lại đánh giá y phục kế bên mình, bên cạnh y phục còn có một số mũ nón giống nhau y đúc…. Y phục thái giám? Thật sự đều là đồ thái giám, chẳng lẽ là…
Lâm Bảo Nhi hưng phấn che miệng, nàng đã xuyên qua! thật sự xuyên qua! Nhưng lại xuyên tới nơi nàng muốn tới nhất là hoàng cung, đây không phải là ông trời ban ân cho nàng chứ?
Lâm Bảo Nhi chọn một bộ thái giám khá vừa người, len lén chạy tới một bên thay đồ, kéo lên mái tóc, ngẩng đầu đội lên cái mũ kỳ quái, tuy rằng không biết đây là giả dạng người triều đại nào, nhưng mà không sao, tới hoàng cung là tốt rồi! Há há…