Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Bảo Nhi cứ như vậy ăn mặc y phục thái giám đi dạo trong hoàng cung, vừa đi vừa tưởng tượng tên thái giám bị mất y phục chắc là sẽ rất xấu hổ, ngẫm lại cũng thấy rất thú vị (ko quần áo thì thú vị chỗ nào nhỉ…). Chỉ là..hoàng cung này thật sự là quá lớn, càng đi lâu thì cảnh vật ngày càng hoang vắng, nô tài đi qua cũng ngày càng ít, không xong rồi! Lâm Bảo Nhi lau mồ hôi trên trán, không biết là đang đi tới chỗ nào đây.
Ngay lúc nàng cảm thấy vừa mệt vừa nóng không chịu nổi, nàng bỗng nhiên phát hiện một cái sân có cửa lớn rộng mở.
Không biết là ai ở bên trong nhỉ? Cảm thấy đây đúng là cơ hội trời cho nên Lâm Bảo Nhi lặng lẽ tiêu sái tới bên cạnh cửa lớn, lén lút nhìn vào bên trong quan sát.
Trong viện rất sạch sẽ, hai bên con đường nhỏ lát đá cuội là rất nhiều những đóa hoa tử sắc* kéo dài xuyên suốt, hương hoa ngào ngạt tỏa ra rất quen thuộc… Chính là huân y thảo*
*Tử sắc : màu tím
* Huân y thảo là lavender hay còn gọi là hoa oải hương đó
“Ngươi là ai? Lén lút ở chỗ này làm gì hả?” Trong lúc Lâm Bảo Nhi đang mê mẩn ngắm hoa thì phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại.
Lâm Bảo Nhi toàn thân giật mình, run run xoay người, đập vào mắt là một cung nữ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
“Ôi má ơi! Ngươi làm ta sợ muốn chết!” Thấy đối phương chỉ là một tiểu cung nữ, Lâm Bảo Nhi đè lại tiếng nói, tâm rốt cuộc thả lỏng.
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?Có phải người của An Khánh Cung không?” Tiểu cung nữ nhìn nàng căm tức quyết không buông tha.
“An Khánh Cung?” Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn lại nàng, ” Ta kỳ thực là…”
“Sơ lôi, ngươi đã trở lại!”
Ngay lúc này từ trong sân truyền ra thanh âm thật êm tai của một nữ tử. Lâm Bảo Nhi hiếu kỳ quay đầu nhìn xung quanh, một mỹ nữ quốc sắc thiêng hương xuất hiện trong tầm mắt của nàng ——
Y phục tơ lụa đỏ rực nhẹ nhàng lay động theo chiều gió, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc búi cao trang nhã.
Đây chắc chắn là phi tần trong truyền thuyết rồi! Lâm Bảo Nhi nhìn đến chảy nước miếng ( dơ quá nha ), nữ nhân của hoàng đế đều đẹp như thế này sao.
“Nương nương!” Sơ Lôi nhanh chóng chạy tới bên cạnh nữ tử kia, dịu dàng đỡ lấy nàng, “Nương nương, thân thể người vẫn chưa hồi phục mà! Phải cẩn thận a!”
“Sơ lôi, bản cung nào có ốm yếu như ngươi nói đâu, nô tài kia là…” Nàng tò mò nhìn về hướng Lâm Bảo Nhi đang lén lút đứng ở cửa.
“Bẩm nương nương, nô tài lén lút chết bầm này chắc là người của Uyển phi cử tới giám thị chúng ta rồi”
” Bản cung đã vào ở lãnh cung, hoàng hậu chỉ còn là hư danh thôi, chắc hẳn không phải do nàng phái tới đâu”
Hoàng hậu? Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn nàng, há há, lão thiên gia ngài thật sự là quá tốt! Ngài ngay chỗ này đưa cho ta một phần đại lễ nha!
“Nô tài tiểu Bảo tham kiến hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Lâm Bảo Nhi bước nhanh tiến lên quỳ gối trước mặt hoàng hậu, cúi đầu hưng phấn nói.
“Tiểu Bảo? Ngươi là người mới à?” Hoàng hậu nương nương nhìn nàng hiếu kỳ hỏi.
“Bẩm nương nương, nô tài ngày đầu tiên tiến cung, bởi vì đắc tội quản sự thái giám nên bị sai đến lãnh cung…Thực sự là…vinh hạnh lớn lao!”
“Thật sao?” Hoàng hậu nhìn Lâm Bảo Nhi một cách hứng thú, “Vào lãnh cung thì có cái gì đáng giá để vui vẻ?”
“Nô tài trước khi tiến cung đã nghe qua rất nhiều chuyện tình trong hoàng cung, nhất là về Hoàng hậu nương nương, ngài chính là thần tượng của ta nha!” Lâm Bảo Nhi bắt đầu ăn nói lung tung.
“Về bản cung?” Hoàng hậu lộ ra vẻ bất ngờ, “Nói ta nghe, dân chúng bình luận về ta như thế nào?”
“Tất cả mọi người đều nói Hoàng hậu nương nương chính là tiên nữ hạ phàm, Bồ Tát trên đời, không những có bộ dạng xinh đẹp, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, mà còn có tấm lòng lương thiện nhiệt tình, thương cảm bách tính khó khăn, mẫu nghi thiên hạ. . . Nói chung, thực sự là thiên cổ, không, phải nói là từ trước tới nay không có, sau này cũng không có, thiên hạ đệ nhất hảo hoàng hậu!”
Hoàng hậu ngẩn người, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra tươi cười xinh đẹp như hoa, “Bọn họ. . . Thật là nói bản cung như vậy sao?”
“Thiên chân vạn xác! Nô tài nếu có nửa câu giả dối thì bảo đại phong* thổi nô tài đi!” Lâm Bảo Nhi trả lời với lời thề son sắt.
*Đại phong: gió to
“Nô tài này thật ra rất có ý tứ, từ nay hãy cùng Sơ Lôi ở lại chỗ này đi” Hoàng hậu mỉm cười nhìn Lâm Bảo Nhi, ngày trước khi nàng được sủng ái những lời nịnh nọt thế này đã nghe không ít, thế nhưng hôm nay tại lãnh cung này còn có thể được lời nói thế này, nàng thật sự thấy rất bất ngờ.
Bất quá nàng trăm triệu lần cũng thật không ngờ là, điều “bất ngờ” trước mắt này chi là khởi đầu của một chuỗi “bất ngờ” liên tiếp mà thôi.