Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng bước nhanh tới bên Vũ Phượng khi nhìn thấy trên tay áo màu vàng nhuộm một màu đỏ.
“Vũ... huynh bị thương rồi?” Nàng chạy tới đỡ Vũ Phượng.
Vũ Phượng ngồi dậy sau cú hạ cánh không mấy an toàn, trên vai mang vết thương do trúng kình phong của Bạt Long quét qua. Vết thương tuy không nặng nhưng do Vũ Phượng bay suốt một chặng đường dài vì vậy vết thương càng thêm nghiêm trọng.
“Để ta xem...” Nàng nắm lấy tay Vũ Phượng.
“Không cần.” Vũ Phượng lạnh lùng gạt tay nàng ra, loạng choạng bước đi đến bên Bạch Hồ Ca.
“Chủ nhân... Vũ Phượng xin chịu phạt.”
“Phạt cái gì mà phạt, huynh đang bị thương để ta xem vết thương cho huynh. Lỗi cũng không phải do huynh, là do tên họ Bạt kia...” Nàng cướp lời Vũ Phượng.
“Ngươi và Vũ Phượng khi nào trở nên thân thiết như vậy, ta nhớ ngươi không hề có huynh đệ hay tỷ muội.” Hắn ở một bên chọc ngoáy vào. Xong lại nói tiếp: “Nếu nha đầu muốn xem vết thương của người thì hãy để cho nha đầu được thỏa mãn.”
Hắn căn bản muốn xem kịch, biết rõ Vũ Phượng hay lúng túng đỏ mặt lại không thích bị người khác chạm vào. Hắn muốn xem vẻ mặt ngạo mạn của Vũ Phượng bị chà đạp vì thế hắn mới ở một bên châm ngòi. Nhưng hắn không hề biết rằng sự châm ngòi mà hắn thường tạo ra sẽ có một ngày nào đó lại khiến hắn phiền muộn không thôi. Nhưng chuyện phiền muộn của hắn để sau hãy nói còn bây giờ hãy nói tới chuyện trước mắt nè.
“Chủ... nhân Vũ Phượng không cần chỉ là vết thương...”
“Ai dà... huynh nói nhiều làm gì, vết thương nhỏ sẽ không chảy nhiều máu như vậy đâu.” Vì Vũ Phượng tốt nên nàng mới quan tâm hơn nữa nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đẹp của Vũ Phượng biến thành cương thi.
“Nhưng...” Vũ Phượng hơi lúng túng.
Hắn ở một bên nhìn ngươi kéo ta thì ta né tránh, đôi mắt hẹp dài với hàng mi màu trắng híp lại, môi hắn hơi cong cong nhưng độ cong hoàn mỹ lại bị tách trà che đi. Hắn uống một ngụm trà, trong đôi mắt màu lam ngọc hiện lên tia giảo hoạt.
“Vũ Phượng, trừng nào ngươi còn đi theo ta thì ngươi phải nghe lời, ta lệnh cho ngươi hãy để cho đồ nhi thay ta coi vết thương giùm ngươi.”
“Chủ nhân... nhưng... nhưng... vết thương...” Vũ Phượng hoảng hốt khi hắn ra điều lệnh. Lúc Vũ Phượng đòi theo hắn, hắn đã từ chối nhưng Vũ Phượng vẫn một mực đi theo và từng thề dù có lên núi đao biển lửa hay đi vào chỗ chết vẫn không từ, đi theo hắn đã lâu đây là lần đầu hắn mở miệng ép Vũ Phượng.
“Đó là lệnh, ngươi còn không cởi ra.” Hắn duỗi người nằm nghiêng trên ghế để xem kịch.
“Vâng!” Vũ Phượng cắn răng đáp. Ngay sau đó bàn tay liền vung lên, trước mặt xuất hiện một chiếc ghế gần giống với ghế sofa ở hiện đại, ghế màu nâu phủ một lớp đệm êm.
Nàng ngửa đầu nhìn trời gãi gãi cằm lẩm bẩm “mình cũng muốn có phép thuật như bọn họ chỉ cần vung tay sẽ có mọi thứ” nàng bỏ đi suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng đi đến bên Vũ Phượng. Vũ Phượng ngồi im, trong lòng cảm xúc khó có thể tả được, mặt lúc trắng lúc xanh, bờ môi mỏng vì mím lại càng trở nên hồng hào như ngậm chu sa.
Nàng nhíu mày nhìn Vũ Phượng, lại thở dài liền liên tưởng tới những bộ phim cổ trang mà mình vẫn hay xem hoặc trong những cuốn truyện nàng thường đọc ngấu nghiến ở trong hiệu sách. Nam nhân cổ đại rất dễ xấu hổ phim đóng, sách viết không hề sai, da mặt họ mỏng còn hơn một tờ giấy, chỉ cần cái chạm nhẹ vào vạt áo cũng khiến mặt đỏ như trái ớt.
“Là Huynh tự cởi áo hay để ta cởi áo giúp huynh.” Nàng khoanh tay hỏi, chẳng qua thấy bộ mặt tuyệt đẹp nàng mới chịu xem vết thương, căn bản là muốn sờ cơ thể người ta một chút. Nếu Vũ Phượng không phải mỹ nam đợi nhé không có cửa đi dễ như vậy đâu. Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình cao thượng có tấm lòng nhân ái bao dung, nàng thích chính là sự ti bỉ, vô sỉ hơn là tấm lòng cao cả.
Bạch Hồ Ca nằm nghiêng người thưởng thức trà, trong lúc vừa đưa lên môi liền bị sặc bởi lời nàng vừa mới nói. Vũ Phượng mặt không tái xanh mặt trời sẽ không bao giờ mọc, chỉ có nàng mới nói ra những lời mà người khác không dám nói, cởi áo cho nam nhân chỉ có thê tử mới được phép. Hắn liếc nhìn nàng miệng lẩm bẩm “yêu nữ” sau đó lại tiếp tục uống trà, đôi mắt phượng hẹp dài đầy tà mị khẽ híp lại nhìn Vũ Phượng.
“Ta...” Vũ Phượng lại nhìn hắn, mồ hôi to gần bằng hạt đậu toát ra khỏi lớp da nhẵn mịn lấm tấm trên trán, Vũ Phượng cắn răng sau đó lại nói tiếp: “... tự cởi.”
Vũ Phượng chậm chạp cởi bỏ đai lưng, cởi bỏ lớp áo ngoài, mỗi một động tác cử chỉ rất nặng nề còn hơn chân mang xiềng xích kéo lê hai quả núi thái sơn. Vũ Phượng không thoát hết y phục mà chỉ cởi ra để lộ một bên vai. Trên bờ vai trắng mịn hiện lên miệng vết thương, vết thương tuy nhỏ nhưng vẫn còn rỉ máu, nàng nhíu mày đưa ngón tay chạm lên miệng vết thương. Vũ Phượng giật mình bởi ngón tay nàng rất lạnh, lạnh khiến vết thương đau nhức nhối bỗng cảm thấy dễ chịu.
“Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng rất sâu, vết thương đâm trúng động mạch, cơ gân bị tổn thương nặng nếu không điều trị sớm cánh tay của huynh e rằng sẽ bị liệt.”
Nàng dừng lại tưởng rằng không nói nữa nhưng hóa ra nàng dừng lại để lấy hơi bạo phát:
“Huynh muốn chết sao, khi bị thương lại không xử lý cứ để vậy mà bay suốt một chặng đường dài. Cái danh thần tiên của huynh chỉ để làm cảnh thôi hả, vết thương nhỏ huynh có thể tự xử lý được chỉ cần dùng phép thuật điều trị vết thương sẽ biến mất, không phải sao?” Miệng thì mắng nhưng tay nàng vẫn kiểm tra vết thương.
Nàng tự nhiên phát hỏa khi nhìn thấy vết thương trên vai Vũ Phượng. Trong phim nàng thấy người ta điều trị vết thương chỉ cần dùng tới phép thuật là vết thương liền khỏi không để lại dấu vết.
“Nếu hắn có thể xử lý vết thương như ngươi nói, vậy trong thiên hạ còn cần thần y để làm gì?”
Hắn ở một bên chêm vào, hắn thích vậy cứ thích ở một bên thọc gậy bánh xe hắn lại tiếp lời:
“Ngươi đừng nghĩ rằng thần tiên sẽ không bị thương, chẳng qua là họ có đan dược tốt hơn phàm nhân vì thế thương tích mới hồi phục nhanh, giữa phàm nhân và thần tiên có sự khác nhau, phàm nhân khi dùng tiên dược sẽ phục hồi rất nhanh bởi tu vi của họ thấp không cần nhiều năng lượng, tiên dược có thể giúp họ sống lâu, khỏe mạnh nhưng đối với thần tiên lại rất bình thường phục hồi khá chậm.”
“Vết thương nhỏ vốn không ảnh hưởng tới ta nhưng...” Vũ Phượng lúc này mới cất tiếng: “Bạt Long là kẻ thuần yêu, bất kể yêu ma khi bị trúng phong sát kiếm vết thương khó mà phục hồi nhanh. Kim thánh Chu tước có khả năng điều trị vết thương rất nhanh bình phục nhưng ta bị trúng phong kiếm nên khả năng của ta trở thành vô dụng.”
“Phong sát, kiếm pháp rất lợi hại sao?” Nhìn miệng vết thương đã được lau sạch nàng mới nhìn thấy rõ, máu như thế vẫn rỉ ra trên nền da trắng như tuyết.
“Ừ, phong sát kiếm chính là kiếm pháp đối phó với bọn ta.” Vũ Phượng gật đầu chận rãi giải thích. “Khi bị thương do phong kiếm nhanh thì mất hai tháng chậm thì mất nửa năm, vết thương của ta ít nhất cũng mất một tháng mới có thể phục hồi... a...”
Vũ Phượng khẽ kêu khi tay nàng ấn nhẹ xuống vết thương.
“Sẽ đau đấy, miệng vết thương có dị vật bên trong.” Nàng quan sát miệng vết thương rất tỉ mỉ.
Bạch Hồ Ca nằm nghiêng, hắn vô tình liếc nhìn nàng thái độ cà chớn thường ngày biến mất, khuôn mặt hồn nhiên tinh nghịch, bướng bỉnh mang theo một phần háo sắc đã không còn thay vào đó là một khuôn mặt hoàn toàn mới lạ. Trên nét mặt tròn tròn vô lại rất nghiêm túc mang theo một chút lạnh lùng, có nét trưởng thành và từng trải so với độ tuổi thật của nàng. Hắn rất tò mò về sự phát hiện mới vừa rồi, nhìn cách nàng kiểm tra vết thương chứng tỏ nàng biết về y thuật. Theo hắn được biết nàng không biết một thứ gì ngoài việc săn lùng mỹ nam. Nàng biết y thuật, ai đã dạy cho nàng, phải chăng nàng đã có sư phụ và sư phụ của nàng cũng rất bảnh mã nghĩ như thế hắn lại thấy bực. Hừ! Chỉ có duy nhất một mình hắn mới phải là sư phụ của nàng, ai cũng không phải chỉ duy nhất mình hắn mà thôi.
“Huynh chịu khó, để ta kiểm tra lại, trong miệng vết thương có cái gì đó di chuyển.”
“Ừ!” Vũ Phượng lau mồ hôi trước trán. Không quen cảm giác bị sờ tới sờ lui trên vai, không quen bị người khác nhìn cơ thể của mình và không quen rất nhiều thứ...
“Trước ta cần một con dao thật mỏng, một ít rượu, lửa... huynh có không?”
“Rượu ta không có...” Vũ Phượng nhìn về phía Bạch Hồ Ca.
“Sư phụ...”
“Đã hết.” Hắn nhẹ phun ra.
Nàng hoài nghi nhìn hắn, vẻ mặt hắn thực gian xảo, hắn mà hết rượu nhật nguyệt đổi hướng.
“Ngươi không thấy mấy bữa nay ta uống nước trà thay cho rượu sao?” Hắn nhàn nhạt cất tiếng, rượu hắn vẫn còn một vò, rượu này thực quý đâu có thể tùy tiện nói là có thể đem ra. Ba trăm năm mới ủ được một vò, hắn chỉ còn một vò rượu duy nhất nếu uống hết mất tới ba trăn năm sau mới có một vò mặc dù thèm nhưng vẫn phải nhịn uống.
“Thực sự không có?” Nàng hoài nghi hỏi lại.
“Hết.” Hắn thực sự kiệm lời.
“Vũ Phượng, đợi ta chút.” Dứt lời nàng chạy đi nhưng ngay sau đó quay lại ôm lấy quả cầu.
“Ngươi...” Bạch Hồ Ca trừng mắt với nàng.
“Mượn.” Nàng bĩu môi sau đó ôm đi.
Hắn chỉ lắc đầu tiếp tục nằm dài trên ghế, trong bóng tối mờ nhạt mái tóc màu bạc của hắn phát ra tia sáng yếu ớt.
“Chủ nhân... nàng hội y thuật sao?” Vũ Phượng thật lâu mới mở miệng hỏi.
“Hội hay không chẳng phải ngươi sẽ biết ngay sao? Ngươi là đang sợ đi.”
“Chủ nhân, Vũ Phượng không sợ đau nhưng mà nam nữ...”
“Nha đầu đã không sợ ngươi là nam tử há lại sợ, phải rồi, nghe nói bộ tộc ngươi nếu nam nhân chịu cởi bỏ y phục để cho nữ nhân nhìn thấy điều đó nói lên rằng nữ tử đó đã được chọn có đúng thế không?” Hắn vuốt nhẹ mái tóc sang một bên. Đôi mắt phượng hẹp dài híp lại nhìn Vũ Phượng.
“Vâng!” Vũ Phượng cắn răng đáp, Vũ Phượng biết hắn cố ý làm như vậy.
“Vậy đợi cho nha đầu đủ mười bốn tuổi ngươi có thể thú, tới lúc đó ta sẽ làm chủ hôn cho ngươi.” Hắn ở một bên lại chọc vào.
Vũ Phượng im lặng, trên trán mồ hôi càng chảy ra nhiều. Thú thê tử, Vũ Phượng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn nói như vậy trong lòng Vũ Phượng lại run lên.
“Ngươi không thích sao?”
“Chủ nhân...”
Vũ Phượng nuốt lại lời muốn nói khi nhìn thấy nàng quay trở lại, trên tay ôm một đống dược thảo. Chẳng là hồi chiều đi lung tung tìm hồ nước nên nàng mới phát hiện xung quanh đây rất nhiều thảo dược quý hiếm để trị nội thương và ngoại thương. Nàng bắt tay vào công việc bào chế thuốc.
“Đồ mà tối nay ta bảo huynh cầm đâu lấy ra cho ta đi.” Nàng lên tiếng.
Loảng xoảng... leng keng...
Vũ Phượng vung tay lên tất cả đồ đạc hiện ra chất cao như núi, khóe miệng nàng cười trừ, biết rõ Vũ Phượng lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy cất đồ ở đâu không thấy khi cần tùy ý vung tay liền xuất hiện. Còn Bạch Hồ Ca miệng lưỡi co quắp lại, môi giật giật khi nhìn đống đồ nhìn như thấy đống rác chất cao trước mặt. Một buổi tối nàng đi mua đồ chỉ tha về những thứ rác rưởi, hắn thấy rất đau đầu.
Nàng bới trong đồng đồ, tìm những vật dụng cần dùng tới, lúc mua đồ nàng đã mua một ít đồ dùng liên quan đến phối dược, sống lâu ở đảo nàng phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa ở với sư phụ giảo quyệt nàng luôn bị thương, nàng cần lò luyện đan để luyện chế đan dược phòng bị những lúc bị thương, không nghĩ Vũ Phượng là người đầu tiên “mở lò“.
Vũ Phượng nhìn nàng thao tác chọn lọc rất thành thạo, đầu tiên nhặt rồi phân ra, bỏ một ít vào cối đá dập cho mịn sau đó đắp lên miệng vết thương.
“Như vậy sẽ không đau khi ta rạch vết thương trên vai huynh. Con dao của huynh đâu?”
Vũ Phượng đưa cho nàng con dao mỏng, sáng bóng. Nàng cầm lấy con dao ngắm đi ngắm lại, rồi chặc lưỡi “đồ tốt“.
“Không có hộp quẹt à?” Nàng lại hỏi.
“Hộp quẹt, nó là cái gì?” Vũ Phượng ngơ ngác hỏi lại.
“Là bao diêm hay bật lửa.” Nàng lại giải thích.
Vũ Phượng lắc đầu.
“Trời ơi, huynh là đầu gỗ hả, bao diêm để đáng ra hỏa, là hỏa hiểu chưa? Thứ đá dùng để tạo ra hỏa nói vậy thì biết rồi chứ gì.” Nàng thực bực mình khi phải giải thích dài dòng.
“À, ta hiểu rồi... nhưng ta không có...”
Mặt nàng đen thui muốn phát hỏa nhưng ngay sau đó Vũ Phượng lại nói tiếp.
“Ta chỉ dùng bằng cách này.” Dứt lời đầu ngón tay Vũ Phượng hiện lên hỏa diễm màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ nhảy múa trên đầu ngón tay như cây nến lung lay trước gió. Nàng không nói được lời nào chỉ cảm thấy khâm phục, khóe miệng không ngừng giật giật.
“Tốt tốt, để ta mượn đỡ ngọn lửa của huynh xài vậy.” Nàng cầm con dao hơ qua ngọn lửa, vừa đưa qua ngọn lửa lưỡi dao đỏ rực như máu, nàng vội buông dao xuống.
“Huynh đây là muốn nướng cho tay ta chín sao?”
Tuy ngọn lửa nhỏ nhưng độ nóng lại rất khủng bố cứ như lửa thiêu dưới địa ngục, may mà nàng buông con dao trong tay ra nhanh.
“Huynh hãy điều khiển giảm bớt nhiệt độ để cho con dao này vừa đủ nóng chứ không phải vừa hơ qua lửa đã trở thành nhan thạch.” Nàng thổi thổi ngón tay bị hơi nóng phảng vào, đầu ngón tay rất rát.
“Ờ, ta hiểu rồi.”
“Đợi huynh hiểu tay ta đã bị hỏa diễm của huynh nướng chín.”
“Ngươi quên rồi sao, nếu ngươi sử dụng thánh hỏa người của Vương Á sẽ tìm thấy ngươi như vậy...” Hắn ở một bên chậm rãi nói ra, nói nhưng lại không hết câu cứ mập mờ cho người ta đoán.
“Chủ nhân... Vũ Phượng nhất thời hồ đồ.” Ngọn lửa trên tay Vũ Phượng chợt biến mất.
“Ngươi có thể dùng.” Hắn vung tay ném về phía nàng một vật.
Theo phản xạ nàng chộp lấy.
“Chi...”
Một tiếng kêu thảm thiết cất lên khi nàng bóp mạnh, mềm mềm nó giống như một quả cầu bên trong có chứa nước.
“Cái quái gì vậy?” Nàng nhìn vật thể trong tay màu trắng tròn trịa hình quả cầu, trên quả cầu có hai cái râu đang ngoe nguẩy, đôi mắt to tròn đen nháy đang nhìn nàng bằng cặp mắt ai oán. Nàng xách râu quả cầu, hai cái tay nó bé tẹo ngắn ngủi vùng vẫy, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu chi chi như chuột, mà nàng cực ghét tiếng chuột kêu.
“Bạch hỏa.” Hắn nhẹ phun ra, nhìn Bạch hỏa bị nàng kéo hai sợi râu đang không ngừng vùng vẫy, tay nhỏ không ngừng cào cấu nhưng lại không với tới ngón tay của nàng. Bạch hỏa đáng thương chỉ cào vào trong không Khí.
“Sủng vật của sư phụ thực khác người, đồ nhi tưởng đây là đồ chơi của bọn nhỏ, không nghĩ sư phụ lại...” Nàng không nói tiếp chỉ nhìn Bạch hỏa đáng thương trong tay bị mình xé râu khiến nó kêu la ầm ĩ.
“Im miệng, còn chi chi nữa ta nhổ chụi lông bây giờ.” Nàng nắm chặt Bạch hỏa vò xé trong lòng bàn tay, Bạch hỏa không ngừng kêu ngược lại càng kêu dữ tợn càng kêu nàng càng xé, xé cho đến khi nó chịu im thì thôi.
Hắn và Vũ Phượng nhìn Bạch hỏa bị giày vò trên tay nàng, khóe môi không ngừng giật giật. Nha đầu này thật độc ác, Bạch hỏa hẳn sẽ rất sợ nàng đi.
“Ngươi còn kêu chi chi cha cha... ta đánh cho cha ngươi không nhận ra ngươi là con của hắn.” Nàng vò xé khiến bộ lông tơ mịn trên người Bạch hỏa rối tung nhìn rất thảm. Xé một hồi Bạch hỏa im bặt, nàng mới dừng tay nhìn con vật đáng yêu bị mình hành hạ cho thật thê thảm, nàng xách râu nó lên. Bạch hỏa ngoan ngoan không kêu la ầm ĩ, căn bản nó đã hiểu ra vấn đề càng kêu la thì càng bị hành hạ. Nó nhìn nàng bằng đôi mắt mọng nước thật đáng yêu. Nàng sửng sốt nhìn Bạch hỏa.
“Ngươi mà cũng biết khóc?”
“Bị ngươi hành cho như vậy cho dù là nam tử đầu đội trời chân đạp đất cũng sẽ khóc vì ngươi.” Hắn ngắt lấy quả nho đưa lên miệng thưởng thức. “Chuyện đó để nói sau đi, việc ngươi cần làm lúc này là trị thương cho trượng phu của ngươi.”
“A... đồ nhi quên mất, tại con chuột này kêu chi chi hoài rất dễ bực.” Nàng búng vào đầu Bạch hỏa, Bạch hỏa ngậm miệng không để phát ra tiếng kêu.
“Nó có thể giúp ngươi tạo ra hỏa.” Bạch Hồ Ca nhàn nhạt nói.
“Oa, thật sao, tại sư phụ không nói sớm.” Nàng nhìn Bạch hỏa hất hàm. “Tạo ra hỏa đi nếu không ta nhổ từng sợi lông trên người ngươi.”
Bạch hảo ủy khuất hai cái râu khẽ cụp xuống, ngước nhìn nàng rồi mới lắc mình. Bạch hỏa từ màu trắng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, một màu đỏ rực như dung nham, phóng xuống mặt đất, một đốm lửa bùng lên. Bạch hỏa khôi phục nguyên trạng ban đầu, nàng mừng rỡ quên chuyện vừa hành hạ Bạch hỏa, liền hôn chụt lên người nó.
“Tiểu Bạch yêu chết đi được.” Nàng hôn nó xong liền ném trả lại cho hắn. Hắn đang ăn tự nhiên bị vật thể lạ ném đúng miệng, hắn túm lấy Bạch hỏa ném ra chỗ khác. Bạch hỏa tức nghẹn bụng, khi cần tới thì lôi ra khi không cần ném sang một bên thậm chí hắn còn nhốt vào ngọc chi giới không cho ra bên ngoài. Bạch hỏa thường hay kiêu ngạo với hắn nhưng không dám kiêu ngạo với tiểu mập mạp kia, lúc bị nàng vò xé khắp cơ thể nơi đâu cũng bị đụng vào, ôi cơ thể thuần khiết bị hư rồi. Bạch hỏa ngồi dưới chân ghế nước mắt chảy ròng ròng.
Vũ Phượng nhíu mày khi thấy nàng thả dao vào nồi nước đang sôi. Bạch Hồ Ca cũng cảm thấy tò mò nhưng không tiện hỏi, hỏi nàng, nàng trả lời lại rất khó nghe nhưng ngay sau đó hắn cũng có được đáp án.
Nàng kiểm tra lại vết thương, vết thương tím bầm miệng vết thương vẫn rỉ máu.
“Nếu đau, huynh hãy bảo ta.” Nàng nhắc nhở.
“Vết thương của ta...”
“Huynh yên tâm, tuy ta không giỏi bằng sư phụ của ta nhưng ta bảo đảm, huynh sẽ không sao.”
Vũ Phượng cắn răng, trong lòng vẫn không yên tâm. Đừng có chữa lợn lành thành lợn què, Vũ Phượng nhìn hắn với ý nghĩ mong hắn sẽ đổi ý để nàng trị thương cho mình nhưng hắn lờ đi coi như không biết. Vũ Phượng nhắm mắt căn răng chấp nhận biến thành lợn què. Nếu trở thành tật Vũ Phượng sẽ không thể hóa thành chu tước tung cánh bay cao.
Vũ Phượng không hề cảm thấy vết thương đau nhói khi nàng rạch xuống một đường, máu lại trào ra khỏi miệng vết thương, vật thể bên trong động đậy như đang chạy trốn. Nàng dùng panh kẹp kéo vật thể lạ.
Nó rất giống một con nhộng dài bằng một ngón tay và to bằng ngón tay cái, rất nhiều chân như chân con rết và có móc câu. Trên người nó dính đầy máu cùng ít thịt bám vào chân.
Nàng nuốt nước miếng, trên đời này những thứ mà nàng không muốn nhìn thấy thì luôn luôn gặp, các cụ nói không hề sai “ghét của nào trời trao cho của ấy” nàng muốn nôn khi nhìn thấy họ hàng của nhà “giòi“.
Ọe...
Nàng ném con giòi xuống khay sau đó chạy ra chỗ khác ôm bụng nôn một hồi, khi cảm thấy ổn mới lau miệng đứng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn trời.
“Thầy à, thứ sách quỷ quái mà thầy bắt con xem rốt cuộc là nó là sách gì a...”
Trong cuốn y thư nàng từng xem qua, trong hình vẽ nó không ghê tởm như khi nhìn thấy thật sự. Đây cũng thuộc họ nhà giòi nhưng họ nhà này ghê gớm hơn, vừa hút máu vừa ăn thịt quan trọng là chúng thích tra tấn con mồi. Nàng một lần nữa bịt miệng đi đến bên chỗ con giòi đang bò chạy trốn nàng dùng panh kẹp lên quan sát. Trong cổ họng nôn nao muốn phun ra, sau khi quan sát kĩ nàng mới ném con giòi vào lửa.
Chạy đi nôn, nôn đến cổ họng đau rát, ruột gan cũng muốn nôn ra lúc đó mới chịu ngừng lại.
“Uống ít nước, ngươi thật vô dụng.”
Hắn đi tới bên đưa cho nàng chén nước, nàng uống một hơi cạn sạch.
“Thế nào rồi?” Hắn quan tâm hỏi.
“Ổn... nhưng hơi ghê.”
Nàng trả lại cho hắn chén nước, lau miệng đi tới bên Vũ Phượng. Dùng nước ấm rửa qua vết thương.
“Loài ấu trùng đã đẻ trứng, ta cần phải loại bỏ nếu không vài ngày nữa chúng sẽ sinh trưởng, huynh chịu được không?” Nàng lau qua mồ hôi trước trán cho Vũ Phượng và ân cần hỏi thăm.
Một cử chỉ quan tâm rất tự nhiên nàng không hề nghĩ rằng Vũ Phượng lại bị rung động, đây là thói quen của nàng khi chăm sóc hỏi thăm bệnh nhân của mình mỗi khi trị liệu cho họ.
“Ta... không sao?” Vũ Phượng cắn răng gật đầu.
“Lần này sẽ khác rất đau, ấu trùng khi đẻ trứng chúng không làm tổ ở thịt mà chúng thích đẻ trứng cho bám chặt vào xương, ta sẽ mất rất lâu để tìm thấy, ta nói để huynh chuẩn bị tâm lý trước.”
“Không sao, đối với ta là chuyện nhỏ nhưng ta chỉ sợ ngươi sẽ vì ta mà mệt.” Vũ Phượng đưa mắt nhìn nàng.
Nàng nở nụ cười rạng ngời, trên khuôn mặt nghiêm nghị lúc nãy chợt biết mất, nàng lại khôi phục nguyên hình là một tên háo sắc vô lại, bàn tay mập mạp nắm lấy hai má Vũ Phượng véo nhẹ.
“Ta là vì không muốn khuôn mặt bảnh mã này của huynh bị xuống sắc thôi.”
Vũ Phượng: “...”
Bạch Hồ Ca mặt đen như đít nồi, miệng không ngừng mắng thầm “sắc nữ“.
Đùa giỡn một chút cho tâm trạng thoải mái, nàng ném bỏ bộ mặt háo sắc sang bên thay vào đó là nét mặt nghiêm túc để làm việc.
“Sư phụ...” Nàng hướng tới bên hắn đang nhàn rỗi, tay chống cằm mắt nhìn trời đếm sao.
Hắn liếc nhìn nàng rồi lại tiếp tục nhìn trời.
“Sư phụ giúp đồ nhi...”
“Không rảnh, ta sợ bẩn.” Không để nàng nói hết hắn đã đáp lại nàng.
Nàng nghiến răng nhìn hắn. “Hừ! Đợi đấy rồi có ngày ngươi sẽ gặp quả báo” đó là những gì nàng nghĩ thầm trong đầu không dám nói ra, nàng nhìn Vũ Phượng: “Ta cần thêm ánh sáng.”
Hắn liếc nhìn nàng tùy ý phất tay, quả cầu trên bàn bay tới gần nàng hơn một chút, nàng quay sang nhìn hắn còn hắn vẫn nhìn trời đếm sao? “Như tên dở hơi, lúc cần thì hắn làm ngơ lúc không cần lại thích nhúng tay vào.” nàng lẩm bẩm trong miệng.
Khi ánh sáng đã đủ, nàng bắt tay vào công việc “bới lông tìm vết”, sợ Vũ Phượng đau nên nàng rất cẩn thận, lâu lâu lại quan sát nét mặt.
Như nàng nói, lúc này rất đau khi mũi dao chạm vào xương, đau nhói tê buốt, Vũ Phượng có thể cảm nhận được nỗi đau mà Lam Vĩ chịu đựng khi tự mình rách da bào lấy xương cốt về để luyện thành ngọc. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên trán, bờ môi mỏng cắn chặt.
Nàng nhíu mày khi Vũ Phượng hành hạ đôi môi của mình trở nên sưng đỏ, trong tay nắm chặt lấy cây sáo. Nàng dừng lại, rút khăn tay giúp Vũ Phượng lau mồ hôi.
“Đau lắm đúng không, ta đã tìm thấy vị trí, ta mới bỏ ít dược để làm tê liệt chúng, đợi chúng hợp lại ta sẽ lấy ra.” Nàng đắp thuốc lên miệng vết thương, lau qua vết máu chảy dài trên làn da trắng mịn.
“Da thịt huynh có tự liền lại sẹo không?” Nàng chạm tay lên vết thương trên vai xong hỏi.
“Nếu ta muốn vết thương sẽ tự liền không để lại sẹo còn ta không muốn sẽ có sẹo để lại.”
“Vậy thì tốt rồi, ta không thích nhìn thấy trên người huynh có con rết bám ở trên a, như vậy xấu muốn chết.”
“Nếu vậy, ta sẽ chú ý không để cho cơ thể ta có sẹo để lại khiến ngươi lại phiền...” Vũ Phượng không hề biết mình vừa nói gì chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng để đến lúc nhận ra mặt Vũ Phượng không biết dấu vào đâu.
Ánh mắt Vũ Phượng kín đáo nhìn nàng, nhìn kĩ nàng cũng không đến nỗi nào, xinh đẹp có thừa chỉ là có chút mập mạp, mập có thể thay đổi được. Nàng luôn vui vẻ, hồn nhiên sự hồn nhiên của nàng đôi khi khiến cho Vũ Phượng khiếp sợ nhưng dần dần sẽ quen. Vũ Phượng cũng không bài xích nàng, ở bên cạnh nàng cảm thấy rất thoải mái, không chừng nghe theo lời hắn lại tốt.
Nam nữ nhân của bộ tộc Chu tước kén chọn ý chung nhân cũng thực khác người, nam hoặc là nữ nhân nếu cởi bỏ áo trước người mà mình yêu mến có nghĩa là họ đang thể hiện ngầm từ “thích” nếu không đồng ý nữ tử hoặc nam tử đáp lại cũng bằng cách để hở một bên vai trái đáp lại lễ, ngươi nhìn thấy của ta, ta nhìn thấy của ngươi coi như không ai nợ ai a.
Vũ Phượng bị thương ở vai phải, vai để chọn thê tử và để cho thê tử nhìn, nàng không những được nhìn mà còn được chạm, được sờ vào quá có lãi rồi.
“Tốt tốt tốt.” Nàng vui vẻ gật đầu.
Vũ Phượng vuốt nhẹ cây sáo trong tay, rất nâng niu và trân trọng.
“Cây sáo của huynh... rất đẹp.”
“Là của phụ thân ta để lại, cũng nhờ cây sáo có tên là Trúc duyên mà phụ thân và mẫu thân ta gặp nhau.” Ánh mắt Vũ Phượng trở nên ấm áp khi nhắc đến cha mẹ của mình.
“Ta mượn xem.”
Vũ Phượng đưa cho nàng, nàng cầm sáo trúc trong tay, sáo trúc thực ra bằng ngọc nhìn bề ngoài rất giống một cây trúc nhưng khi chạm vào mới biết nó là ngọc, ngọc đấy, một loại ngọc quý hiếm và không dễ gì có được.
“Huynh cho ta mượn lại cây trâm mà ta cho huynh.” Nàng chìa tay về phía Vũ Phượng.
Vũ Phượng duỗi tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện trâm ngọc màu xanh cùng loại với trúc duyên.
“Huynh có nhận thấy, chiếc trâm ngọc cùng sáo trúc có điều gì giống nhau không?” Nàng dơ chiếc trâm cùng sáo trúc à không sáo ngọc ra trước mặt.
Ánh sáng từ quả cầu chiếu rọi xuống sáo ngọc cùng chiếc trâm, nàng nhìn kĩ trâm ngọc rồi lại nhìn kĩ sáo ngọc. Thân trâm hiện lên chữ “duyên kỳ” màu vàng nhạt, nàng lại nhìn sang sáo ngọc “hội ngộ“. Không chỉ nàng nhìn thấy mà cả Vũ Phượng đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau sau đó lại nhìn sáo và trâm.
“Duyên kỳ hội ngộ, là ý gì?” Nàng nhìn bốn chữ sau đó hỏi Vũ Phượng.
“Không rõ, bằng này lâu ta không phát hiện ra trên cây sáo có chữ, cũng không nghe mẫu thân ta nhắc đến.”
Vũ Phượng cầm lấy trâm ngọc, xoay trên tay nhìn kĩ một lần nữa. “Tặng người có duyên” mắt Vũ Phượng nhìn chằm chằm vào bốn chữ nhỏ màu vàng hiện lên rồi biến mất.
“Người có duyên...” miệng Vũ Phượng nhẩm lại ba chữ, có duyên không lẽ Vũ Phượng có duyên với cây trâm ngọc này nhưng trâm ngọc là do nàng tặng Vũ Phượng. Vũ Phượng liếc mắt nhìn nàng, nàng vẫn chăm chú nhìn sáo ngọc trong tay, vuốt nhẹ.
Nhìn vết thương trên vai Vũ Phượng nàng nở nụ cười tươi rói.
“Huynh biết thổi sáo không?” Nàng nghiêng đầu hỏi Vũ Phượng
“Ta... không biết.” Vũ Phượng cắn răng trả lời, nàng hỏi như vậy trong lòng không hiểu sao lại thấy buồn. “Ta chỉ nghe mẫu thân cùng phụ thân hòa tấu.”
“Ò... để ta dạy cho huynh khúc nhạc mà ta thích nhất, cũng nhờ khúc nhạc Giấc Mộng Nhân Duyên mà ta thích thổi sáo.”
Nàng đưa sáo lên miệng bắt đầu thổi. Giai điệu nhẹ nhàng du dương, tiếng sáo nghe thật buồn. Giai điệu nói lên tâm trạng của một người con gái, trong giấc mộng cô gái gặp được người con trai, cô gái yêu chàng trai say đắm nguyện một đời một kiếp nhưng giấc mộng nào rồi cũng tỉnh, rồi đêm từng đêm cô gái vẫn mong ước gặp lại người con trai đó nhưng chờ đợi hoài chỉ trong vô vọng, mộng vẫn hoàn là mộng...
Tâm trạng đau khổ, bi ai, chờ đợi, hy vọng đều thể hiện qua tiếng sáo của nàng.
Vũ Phượng vẫn trầm mình trong khúc nhạc mặc dù nàng đã ngưng thổi khá lâu, tuy không hiểu về tình yêu nhưng Vũ Phượng vẫn có thể hiểu được tâm trạng của cô gái, yêu say đắm, yêu trong đau khổ, yêu trong sự chờ đợi tuyệt vọng, hàng đêm chỉ mong gặp lại người yêu. Cô gái mong mình sẽ không bao giờ tỉnh lại để được trong mộng tìm kiếm người mình yêu.
Nghe khúc nhạc Vũ Phượng lại nhớ tới mẫu thân, mỗi tối mẫu thân vẫn hay ngồi thổi sáo, tiếng sáo của mẫu thân rất buồn, đều nói lên tâm trạng nhớ người mình yêu. Vũ Phượng lúc này mới hiểu được, thì ra mẫu thân mỗi lần thổi sáo để giãi bày tâm trạng nhớ nhung với ánh trăng, nhờ ánh trăng đem nỗi nhớ thương gửi tới phụ thân.
“Vũ huynh.” Thấy Vũ Phượng im lặng nàng nhẹ lay vai. “Huynh vẫn ổn chứ?”
“Ta...” Vũ Phượng giật mình, khôi phục lại tâm trạng. “Ta không sao, chỉ là ta nhớ tới mẫu thân, không nghĩ ngươi có thể thổi hay như vậy, ta muốn học.”
“Ừ, bây giờ ta sẽ lấy ấu trùng ra huynh thổi sáo sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.” Nàng vui vẻ đưa sáo cho Vũ Phượng.
Vũ Phượng gật đầu nhận lấy cây sáo, đưa lên miệng nhưng khuôn mặt hơi ửng hồng. Trên sáo ngọc nơi nàng kề sát môi vẫn còn vương vấn mùi hương thơm nhẹ, hít nhẹ mùi hương vẫn thoang thoảng Vũ Phượng khép hàng mi cong dài chậm rãi thổi.
Một hai lần chỉ dẫn, nàng thầm khâm phục Vũ Phượng tiếp thu thật nhanh so với nàng lúc mới bắt đầu học. Thổi đi thổi lại mấy lần Vũ Phượng đã thuộc lòng giai điệu.
Giai điệu tiếng sáo bị lệch, nàng biết Vũ Phượng đang cắn răng chịu đau, lần này lấy ấu trùng ra chính là đau nhất.
“Vũ Phượng, huynh có bạn gái chưa, a ý ta là ý chung nhân đó?” Đột nhiên nàng cất tiếng hỏi.
“Ta...” Bị nàng hỏi bất ngờ Vũ Phượng không biết trả lời ra sao.
“Huynh cứ nói đi.” Miệng nàng nói nhưng tay nàng vẫn hoạt động, nhanh nhẹn và thuần thục. Có lẽ do bệnh nghề nghiệp nàng vẫn hay dùng cách này để giảm bớt sự đau đớn cho bệnh nhân, hỏi han họ để cho họ không căng thẳng. Ở đây không có thuốc gây tê, Vũ Phượng hẳn là rất đau đi. Mồ hôi xuất hiện trên trán Vũ Phượng tầng tầng lớp lớp...
“Chưa có...” Vũ Phượng cắn răng trả lời, nàng cúi xuống nhìn, đôi mày khẽ nhíu lại khi bờ môi xuất hiện máu.
“Không cho huynh cắn môi...”
“Ta...” Vũ Phượng tránh né ánh mắt của nàng: “Sẽ không cắn, ngươi đừng nhìn ta...”
“A, không nhìn không nhìn...”
Miệng nàng khẽ cất tiếng hát, giọng hát mềm mại nhẹ nhàng của ca khúc Giấc Mộng Nhân Duyên, Vũ Phượng nhẩm theo sau đó đưa sáo lên miệng thổi và bắt được nhịp theo lời bài hát.
Là ai đã mang chàng đến bên thiếp.
Là ai... là ai...
Là gió...
Hay là mây...
Là ánh sao lấp lánh trong bầu trời xanh thẳm.
Hay là do duyên phận khiến thiếp và chàng gặp mặt.
Ánh mắt chàng nhìn thiếp dịu dàng khiến thiếp yêu chàng nồng nàn đắm say.
Nhẹ nhàng thiếp hỏi chàng...
Chàng có yêu thiếp không, có yêu không?
Thiếp mong hai ta mãi mãi yêu nhau, nguyện một đời một kiếp không lìa xa...
Bên ánh sáng xoay quanh quả cầu, một lớn một bé, một bên bận rộn với vết thương một bên nhàn nhã thổi sáo, hai người một hát một thổi, lâu lâu ăn ý lại nhìn nhau cười. Nhìn hai họ thực vui vẻ hạnh phúc, giống hệt một cặp tình nhân.
Nằm ở một bên thưởng thức tiếng sáo, hắn không nghĩ nàng tuổi còn nhỏ có thể hiểu rõ tình cảm nam nữ như vậy. Tâm trạng, tất cả đều nói lên trong khúc nhạc vừa rồi. Hắn lẳng lặng nhìn nàng, hắn nghĩ rằng đã hiểu nàng nhưng rốt cuộc hắn không hiểu, nàng đôi lúc như đứa trẻ đôi khi lại trưởng thành... vậy ẩn sâu dưới tâm hồn vui vẻ, nàng là loại người nào đây.
Nhìn hai người họ vui vẻ, hắn thở dài, tự nhiên cảm thấy bực. Bực vì bị quên lãng.
“Đủ rồi, ta thấy điếc tai.” Đột nhiên hắn cáu kỉnh đi đến giật lấy sáo ngọc trong tay Vũ Phượng rồi để lên bàn.
“Điếc tai, sư phụ có thể nhét tóc vào lỗ tai dể bịt kín mà.” Nàng liếc mắt nhìn bộ dạng muốn phát hỏa của hắn, cũng may là ấu trùng đã lấy ra, chỉ cần đắp dược sẽ ổn.
“Hai ngươi đừng có ở trước mặt ta phu xướng phụ tùy, thật chướng mắt.” Hắn dí trán nàng.
“Phu xướng, phụ tùy. Sư phụ Vũ huynh từ khi nào biết thành phu quân của đồ nhi.” Nàng trừng mắt nhìn hắn.
“Lẽ nào vi sư nói sai, Vũ Phượng không nói cho ngươi biết à?” Hắn cũng trừng lại. Tự nhiên so đo với một đứa nhỏ, nhưng hắn ghét bị bơ, rõ ràng hắn còn ngồi tại đây mà hai người họ coi hắn là không khí.
Nàng nhìn Vũ Phượng, Vũ Phượng hơi lúng túng. Nàng lại nhìn hắn, hắn ngẩng mặt nhìn trời coi như không biết.
“Huynh nói xem là chuyện gì?” Nàng lay tay Vũ Phượng.
“Cũng không có gì?” Vũ Phượng kéo áo che vết thương trên vai.
Hắn liếc nhìn Vũ Phượng: “Hắn là ngại ngùng nên không dám nói ra, vậy ta nói giúp hắn. Bộ tộc mà ngươi cho là gà, có kiểu chọn thê tử rất kỳ lạ...”
Đôi mắt nàng chớp chớp nhìn hắn vẻ rất mong đợi khi nghe kể chuyện cổ tích đầy hấp dẫn.
“Ngươi có vẻ hào hứng nhỉ?” Tự nhiên hắn cảm thấy mất hứng, xoay người trở về ghế nằm xuống. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, nàng đi đến bên.
“Nếu ngươi muốn nghe...” Hắn kéo dài giọng.
“Đồ nhi thích nghe.” Nghe chuyện của thiên hạ nàng thích nhất.
“Bóp vai cho ta.”
“Sư phụ, đồ nhi mỏi tay...” Nàng bất mãn, rõ ràng hắn biết nàng vừa trị thương cho Vũ Phượng, hắn đang cố ý làm khó nàng.
“Chủ nhân... Vũ Phượng sẽ nói...” Vũ Phượng mở miệng, nàng vì trị thương cho mình mà mỏi mệt, không muốn nàng mỏi mệt hơn nên đành mở miệng.
Nàng lại chạy tới bên ngồi xuống dưới bãi cỏ đặt hai tay lên đùi Vũ Phượng, một tay chống cằm ngẩng đầu nhìn Vũ Phượng. Vũ Phượng không quen với hành động thân mật như vậy nên khuôn mặt hơi ửng hồng. Nhìn vẻ mặt Vũ Phượng lúng túng nàng rất thích.
“Huynh nói đi, là chuyện gì?” Nàng hối thúc.
“Ta... vẫn chưa thổi khúc Giấc Mộng Nhân Duyên được nhuần nhuyễn.” Vũ Phượng đành chuyển đề tài.
Khuôn mặt nàng đang hí hửng muốn nghe chuyện cổ tích đột nhiên bị dội cho một gáo nước khiến nàng ỉu xìu như bóng bị xẹp hơi.
“Chuyện cũng không có gì, chỉ là bộ tộc ta có chút khác biệt khi chọn ý chung nhân.” Thấy nàng thất vọng Vũ Phượng đột nhiên cảm thấy khẩn trương nên đã nói.
Đôi mắt nàng lại sáng rực như sao, chớp đôi mắt tròn ngước nhìn Vũ Phượng. Vũ Phượng nhìn xuống cây trâm còn nắm trong tay để tránh ánh mắt của nàng. Đành đem đầu đuôi kể lại, nàng gãi cằm sau khi nghe xong, lại nhìn về phía hắn, hắn nhàn nhã nhắm mắt hưởng thụ.
Hừ! Đồ xấu xa hắn là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nàng bĩu môi nhìn hắn sau đó quay sang nhìn Vũ Phượng, nhìn kĩ khuôn mặt Vũ Phượng ửng hồng rất đáng yêu, nàng lại nảy ra suy nghĩ muốn chọc Vũ Phượng.
“Nói như vậy ta là người huynh lựa chọn?”
“Ta...”
“Nhưng mà ta lại không thích gả đi, nhưng ta lại thích có người đi theo ta... về tiêu chuẩn huynh có thừa. Hi hi... như vậy ta chỉ còn cách thú huynh thôi. Huynh đồng ý gả cho ta đi na na...” Nàng lay tay Vũ Phượng trêu chọc.
Mặt Vũ Phượng như trái cà chua, nàng rất thích nhìn. Lại càng thích trêu.
“Sau này huynh gả cho ta na na na... ta sẽ chăm sóc huynh thật tốt.”
“Ta... ngươi nên đi nghỉ.” Vũ Phượng xoay chuyển đề tài nhanh chóng, chuyện sau này để sau này nói, tuổi của nàng bây giờ không thích hợp nói chuyện tư tình nam nữ.
Nàng không trêu chọc Vũ Phượng khi biết Vũ Phượng đang né tránh, nàng gãi cằm suy nghĩ về kiểu lựa chọn phu thê ở thời đại này cũng thật là quá kỳ quặc, cũng may nàng không phải là “chim” nếu không... chậc. Nàng liếc nhìn Vũ Phượng thầm nghĩ “quả thực dễ bị lừa“. Nàng đứng dậy phủi bụi, ngẩng đầu nhìn trời, sau đó vỗ vai Vũ Phượng.
“Ta chỉ đùa huynh thôi, huynh đừng coi đó là thực hơn nữa huynh bị thương, ta là trị thương cho huynh sẽ không tính vào điều khoản lựa chọn hiền thê. Huynh đừng có nghĩ ngợi nhiều việc hôm nay, huynh không nói sư phụ cũng không nói sẽ không ai biết. Tình cảm không phải do vai quyết định mà chính ở chỗ này.”
Nàng đặt tay lên trái tim của mình: “Khi huynh yêu một ai đó trái tim của huynh sẽ thổn thức, thể hiện ra sao trái tim huynh sẽ mách bảo” Nói một đoạn nàng lại xua tay: “Nói tóm lại là, sau này huynh tự ngộ ra, nếu huynh muốn nghe chuyện tình yêu ta sẽ kể.”
“Ta... không... ta... cái đó... ta...” Vũ Phượng trở nên lúng túng ăn nói lộn xộn.
“Ây dà... huynh là đàn ông ấp a ấp úng cái gì, cứ e dè như nữ nhân huynh thiệt giống một tên thụ a.”
“Thụ...” Vũ Phượng níu mày.
“Đúng...” Nàng liếc xéo nhìn sư phụ đang vuốt ve lọn tóc trong tay lại lẩm bẩm: “Sư phụ là công hay là thụ, nếu là thụ với thụ thì gặp phiền phức to rồi.”
“Ngươi đang nói gì đến vi sư?” Đột nhiên hắn mở miệng, trong tay vẫn vuốt ve sợ tóc.
“Không có gì.” Nàng xua tay, tai hắn thật thính.
Nàng nhìn Vũ Phượng đánh giá, mạnh mẽ dư thừa còn có khí chất của nam nhi nhưng lại hay xấu hổ như nữ nhi. Nàng lại quay sang đánh giá sư phụ, kiều mị như nữ nhân nhưng tính khí thực bá đạo.
“Ngươi là đang nghĩ gì?” Hắn liếc nhìn nàng một cái, thừa biết trong cái đầu nhỏ đó đang suy nghĩ tới chuyện xấu.
Nàng một phần tò mò, một phần ngứa miệng nên đã cất tiếng hỏi:
“Sư phụ, đồ nhi hỏi không phải đừng đánh nhé!”
“Còn phụ thuộc vào những gì ngươi sẽ nói.” Hắn lại vuốt lọn tóc trong tay.
Nàng nuốt nước miếng nhìn cử chỉ của sư phụ rất giống với Đông Phương Bất Bại trong một bộ phim Tiếu Ngạo Giang Hồ của Quốc gia Trung Quốc sản xuất mà nàng từng xem, không lẽ sư phụ cũng luyện quỳ hoa bảo điển. Vũ Phượng sẽ không là Dương Liên Đình đi, không phải không phải Vũ Phượng không thể giống Dương Liên Đình.
“Sư phụ...”
“Nói đi.”
“Đồ nhi muốn hỏi là, sư phụ là đại hoan, tiểu hoan hay lâm nhân...”
“Ngươi muốn chết.” Mặt hắn đen thui, biết ngay mà nha đầu này mở miệng chẳng có điều gì tốt đẹp.
“Tại sư phụ cứ như vậy như vậy...” Nàng bắt trước rồi tạo dáng như hắn: “Sư phụ còn như vậy dễ khiến người khác hiểm lầm lắm á, nhìn bề ngoài sư phụ thiệt thiệt là giống thụ nhưng tính khí lại thích hợp làm công nhưng lại không phải, chắc là hỗ trợ đi.”
“Nói rõ hơn xem nào, vi sư nghe không hiểu, cái gì công, cái gì thụ.”
“Sư phụ là muốn nghe, nhưng đừng hối hận nhé.”
“Vậy ngươi đã thấy khi nào ngươi nói vi sư cảm thấy hối hận chưa?” Hắn ném cho nàng cái nhìn khinh bỉ, thừa biết nàng sẽ không bao giờ nói với hắn những gì tốt đẹp chẳng qua hắn muốn nghe mà thôi.
“Vậy đồ nhi không khách khí, nói một cách dễ nghe dễ hiểu nhất là sư phụ nằm dưới hay nằm trên hoặc là cả hai.”
“Nằm dưới hay nằm trên ngươi hỏi vi sư, vậy vi sư hỏi lại ngươi câu đó.”
“Đồ nhi á cả hai luôn.” Nàng sang sảng đáp lại, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn nàng đoán hắn vẫn chưa hiểu nàng hỏi về vấn đề gì, đợi hắn xâu chuỗi lại sẽ hiểu thôi, nàng phải chuồn trước khi hắn ngộ ra.
“Bye... bye... chúc ngủ ngon.” Nàng vụt chạy vào trong nhà nhưng chưa chạy đến cửa đã nghe tiếng quát sau lưng.
“Đứng lại.”
Vòng eo của nàng đã bị một tấm lụa quấn chặt giật mạnh về phía sau, nàng rơi đúng vào lòng sư phụ. Hắn lật úp nàng đánh khá mạnh vào mông, nàng kêu la ầm ĩ, lại thấy Bạch hỏa ôm quả nho ngồi ngay trước mũi nàng kêu chi chi cha cha tỏ vẻ thích thú khi người gặp họa.
“Câm miệng.”
“Bốp...”
“Chi... chéc...”
Nàng đấm mạnh vào Bạch hỏa, thân hình Bạch hỏa thật mềm như quả cầu nước đấm rất thích. Nàng túm lấy Bạch hỏa bóp đi bóp lại trong tay.
“Sư phụ... a... đừng đánh mông.” Nàng vùng vẫy trong lòng hắn.
“Muốn không bị đánh tốt nhất nên nói những điều tốt đẹp về vi sư.” Hắn chợt nở nụ cười giảo hoạt cúi xuống ghé sát tai nàng nói nhỏ: “Nằm trên hay nằm dưới đợi ngươi lớn hơn một chút vi sư cho ngươi nhìn.”
Nàng: “...”
“Ý của vi sư như thế đồ nhi thấy thế nào?” Nàng chọc, hắn cũng biết chọc lại, nàng đùa, hắn cũng biết đùa lại.
“Nếu sư phụ có lòng đồ nhi cũng xin mở mắt ra để nhìn, đồ nhi cũng không ngại xem Shunga đâu.”
“Shunga là ý gì?” Hắn dừng tay đánh nàng nhưng bàn tay to lớn lạnh lẽo vẫn còn đặt trên mông.
“Xuân cung đồ, không phải là sư phụ muốn cho đồ nhi xem xuân cung sống à.” Nàng ngóc đầu muốn vùng dậy nhưng bị hắn giữ chặt.
“Ngươi... sắc nữ quả nhiên không sai.”
“Nếu vậy cuộc sống thực buồn tẻ nha!” Nàng không ngại nói đâu: “Nếu sư phụ muốn, đồ nhi có thể họa lại cho sư phụ xem, đồ nhi vẽ được rất nhiều tư thế để cho sư phụ tham khảo lẫn trải nghiệm, phải rồi sư nương sau này hẳn yêu sư phụ chết đi được lại không muốn rời lúc nào cũng quấn lấy sư phụ... a...”
Hắn đánh mạnh vào mông nàng.
“Ngươi, hư đốn không được phép nói những điều đó. Vi sư cảm thấy xấu hổ thay ngươi.” Hắn thật phục nàng sát đất, chuyện như vậy cũng có thể nói ra.
Đánh mấy cái hắn mới xoay người nàng cho ngồi dậy nhưng hắn vẫn để nàng ngồi ở trong lòng. Trong tay nàng vẫn nắm chặt Bạch hỏa, Bạch hỏa vẫn im lặng không dám kêu. Nàng túm râu Bạch hỏa đưa ra trước mặt hắn.
“Sư phụ nó là giống gì vậy?”
Hắn liếc nhìn Bạch hỏa bị túm lấy râu đang đung đưa trong tay nàng.
“Hắn là Ngọc Ly.”
“Ngọc Ly á, đồ nhi thấy nó giống quả cầu gai thì đúng hơn. Giá to hơn làm quả bóng để đá thì tốt.”
“Đá nó, ý cũng không tồi đâu nó có thể biến lớn nhỏ đều được.” Hắn đắc ý nhìn Bạch hỏa trong tay nàng. Bạch hỏa trừng đôi mắt đáng yêu nhìn hắn.
Còn nàng vui mừng khỏi nói, dí dí mấy cái vào đầu Bạch hỏa.
“Nó có thể biến thành hình người không?”
“Không biết.” Hắn đáp, thực ra Ngọc Ly vốn là tiểu tiên là đứa con trai út của Không Bà bà do nghịch ngợm phá phách, một lần do chọc ghẹo tán tỉnh mấy linh hồn đưa đi đầu thai chuyển kiếp. Mấy thiếu nữ động lòng không muốn đi đầu thai làm ầm ĩ khiến Không Bà bà đau đầu trong lúc tức giận liền niệm chú phong ấn biến Ngọc Ly thành tiểu cầu như bây giờ, rồi ném xuống hạ giới giao cho cháu chắt chút chít của mình là Bạch Hồ Ca quản. Về dung mạo của Ngọc Ly cũng không hề kém hắn, đều là hồ ly được trời ban khi sinh ra đã mỹ hơn người.
Không Bà bà cũng không có ý định cởi bỏ phong ấn là muốn cho Ngọc Ly tự cởi bỏ và cũng không có ý định đón về Thiên Không, nhưng mà mấy trăm năm nay Bạch hỏa vẫn như cũ không hề có ý muốn thoát khỏi vỏ kén hình như Bạch hỏa rất hài lòng với bộ dạng hiện tại.
“Về sau nó sẽ do ngươi quản.”
“Chi...” Bạch hỏa muốn kêu nhưng vội ngậm miệng, ánh mắt cầu cứu nhìn hắn, khóe môi hắn giật giật vẻ hài lòng.
“Tuy rằng ta không thể mạo phạm tới ngươi nhưng bao năm qua ngươi luôn mạo phạm tới ta bây giờ tới phiên ngươi, ta rất vui khi giao ngươi cho tiểu ma đầu.” Hắn sử dụng ngôn ngữ mật để nói với Bạch hỏa.
“Đồ hồ ly, nếu ngươi dám giao ta cho ma đầu này ta sẽ đánh ngươi, thiêu chụi bộ lông mà ngươi yêu quý nhất.” Bạch hỏa xù lông tơ mịn chuyển thành màu đỏ muốn thiêu hắn.
“Đồ nhi, Bạch hỏa nói là đang muốn thiêu chụi đồ nhi vì mạo phạm nó.” Hắn vô lại cười cười với Bạch hỏa còn miệng nói ra một câu chết người.
“Hử?” Nàng nhìn Bạch hỏa với bộ lông màu đỏ.
Bạch hỏa hốt hoảng, xua bàn tay ngắn ngủi liên tục muốn mở miệng nói nhưng không thể chỉ phát ra tiếng chi chi... mẫu thân cũng thật lợi hại đi. Năm xưa không nên chọc ghẹo mấy hồn nhân kia thì tốt rồi, Bạch hỏa rất muốn thoát ra khỏi vỏ kén vào những lúc như vậy.
“Con chuột này, dám đốt ta à? Sư phụ ở đây có nước lạnh không, đóng băng càng tốt.”
“Nước... a có, chính là hồ nước mà ngươi tắm. Nước ở trong hồ về đêm rất lạnh, đồ nhi muốn làm gì?” Hắn nhìn Bạch hỏa vui sướng, bằng này lâu hắn không nhớ ra Bạch hỏa sợ lạnh a. Biết ý của nàng nên hắn vẫn giả vờ hỏi.
“Con chuột này hẳn là nó nóng lên cần đi tắm.”
“Để vi sư đưa ngươi đi.” Dứt lời hắn ôm nàng phi thân biến mất.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng trước hồ, nước trong hồ bốc lên trắng xóa. Trên tay nàng Bạch hỏa bị xách râu không ngừng vùng vẫy, lần này liều mạng kêu chi chi cha cha...
“Lâu lắm ngươi chưa đi bơi, ta nghĩ ngươi lăn dưới hồ cũng tốt hồ nước rất lạnh...” Khóe môi hắn nở nụ cười gian ác, truyền âm mật với Bạch hỏa.
“Tên hồ ly, nếu ta có mệnh hệ gì ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi đồ khốn nạn, đồ đê tiện ti bỉ... đồ... ực...”
Bạch hỏa chưa mắng xong đã bị nàng dìm xuống nước, uống một ngụm nước to thật lạnh, nàng lại nhấc nó lên.
“Để xem ngươi còn kêu tiếng chi chi cha cha nữa không?”
Bạch hỏa lắc đầu liên tục.
“Ngươi vẫn được kêu nhưng phải kêu từ khác, cứ kêu chi chi cha cha là ngươi biết tay ta hiểu chưa?”
Bạch hỏa lắc lắc rồi lại gật gật, hắn chỉ biết kêu mỗi hai từ đó thôi, bảo kêu từ khác sẽ không được đây khác gì bảo hắn câm. Vì mạng nhỏ hắn đành im lặng, thấy Bạch hỏa ngoan ngoan nàng tha cho nó lần này. Ngáp dài nhìn trời cũng đã muộn nên quay về nghỉ.
“Sư phụ cùng Vũ Phượng nghỉ ở đâu vậy?
“Vậy ngươi nhìn xem còn chỗ nào thích hợp để ngủ, đương nhiên là căn nhà gỗ.”
Nàng bước đi suýt chút nữa chân nọ đá chân kia thì bị ngã: “Sư phụ chỉ có một giường thôi nha.”
Hắn không cho là thế, bèn bước đi trước nàng vội đuổi theo sau, về tới căn nhà gỗ. Hắn đưa tay nhấn một nút trên tường, ở mảnh đất trống kế bên cạnh, mặt đất rung chuyển rồi tách ra phía dưới một ngôi nhà được xây bằng đá màu trắng từ từ nhô lên. Đôi mắt nàng mở tròn xoe nhìn, miệng há không nói được lời nào.
“Ngươi cũng nghỉ đi.” Dứt lời hắn bước vào trong ngôi nhà khang trang lộng lẫy không thèm xoay người nhìn nàng.
Nàng quay sang nhìn Vũ Phượng để nghe lời giải thích.
“Hắn sẽ không cho bất kỳ ai bước vào nơi hắn ở.” Vũ Phượng nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng nên nghỉ ngơi.”
“Huynh ngủ đâu?” Nàng nhìn quanh sau đó hỏi.
“Thường ta ở...” Vũ Phượng nhìn vào căn nhà gỗ ngay trước mặt.
Nàng gãi tai: “Ta lại chiếm chỗ ở của huynh rồi, thế này vậy huynh cũng vào nghỉ ngơi, huynh bị thương nên nằm giường.”
“Như vậy sao được...” Vũ Phượng từ chối.
“Ta bảo được là được.” Nàng nắm tay Vũ Phượng lôi vào đẩy lên giường.
“Ta ngủ lại bên ngoài...” Vũ Phượng đứng dậy nhưng bị nàng ấn vai ngồi xuống.
“Ta cho huynh hai sự lựa chọn, một là huynh ngoan ngoãn nằm xuống ngủ hai là ta sẽ ôm huynh ngủ chọn đi.” Biết rõ Vũ Phượng dễ bắt nạt nên nàng lớn tiếng hù dọa, ngủ với người khác giới nàng cũng từng ngủ khi cùng nhóm bạn đi cắm trại tối đến cả trai lẫn gái ngủ chung lều ôm nhau ngủ tới sáng.
“Ta... ta...” Vũ Phượng đảo mắt nhìn quanh nhà gỗ bèn chỉ về phía trước cửa sổ: “Ngủ ở nơi đó...”
Vũ Phượng phất tay bên cửa sổ xuất hiện ghế trường kỷ bằng gỗ lim quý hiếm, nước sơn bóng màu nâu cùng với hoa văn rất đẹp mắt, ghế với chiều dài của Vũ Phượng tương xứng nhưng không thoải mái bằng nằm giường nhưng với nàng thì lại thoải mái vừa vặn lật trở mình một cách dễ dàng.
“Thế này đi, ta nhỏ ta nằm trên ghế huynh lớn cao hơn ta nên nằm giường dù sao chiếc giường đó vốn là của huynh mà, quyết định vậy đi huynh còn nói nhiều ta sẽ ôm huynh ngủ.”
Vũ Phượng đành im lặng, nhẹ gật đầu. Nàng mỉm cười chạy ra bên ngoài lôi đống chăn mới mua hồi tối lấy ra đệm một lượt sau đó mới nhảy lên nằm. Vũ Phượng cởi áo khoác ngoài, cởi giày sau đó mới lấy chăn từ trong túi không gian ra đắp.
“Chúc huynh ngủ ngon.” Nàng xoay người kéo lấy Bạch hỏa bám víu trên ống tay áo đặt xuống bên cạnh gối: “Chuột, ngươi cũng ngủ đi.”
Bạch hỏa muốn phản kháng, hắn thà chịu chui vào trong ngọc chi giới ngốc nghếch còn tốt hơn ở bên cạch tiểu ác ma. Nhưng mà hắn thấy lạnh, vừa rồi bị dìm xuống nước lạnh nên toàn thân hắn rất lạnh... hơi ấm từ cơ thể nàng tỏa ra khiến Bạch hỏa rất dễ chịu liền lăn vào gần vào gần nàng hơn nữa cho tới khi cuộn tròn trước ngực nàng ngủ. Vị trí này ấm áp và thoải mái nhất, Bạch hỏa dụi dụi mấy cái rồi nhắm mắt ngủ.