Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại thì trời đã tối, nhìn thấy mình đang nằm trên giường lạ, Tiểu Nguyệt bất ngờ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Một lúc sau, Thanh Phong từ bên ngoài bê theo một mâm thức ăn bước vào, lại gần giường hỏi:
– Nàng đã tỉnh rồi?
Tiểu Nguyệt gật đầu, lại hỏi:
– Đây là đâu?
– Chỗ này là khách điếm. Chúng ta tạm thời sẽ ở đây.
– Không đi nữa sao?
– Không đi nữa. Phu nhân, nàng bây giờ phải an tâm tĩnh dưỡng, nàng đã mang thai rồi.
– Mang thai?
Biết nàng không hiểu, Thanh Phong học theo cách của Trần Duy Cẩn chỉ cho nàng, hắn đặt một tay lên bụng mình và nói:
– Ở đây. Đã có một sinh mạng. Chính là đứa nhỏ của nàng và gia.
Tiểu Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng mình, đứa nhỏ của nàng và Cẩn?
– Đứa nhỏ? Thật có đứa nhỏ sao?
Có lẽ trong tiềm thức nàng cảm nhận được sự thiêng liêng của mẫu tử, hai tay run rẫy, như muốn bật khóc.
– Tại sao ta không thấy?
– Bây giờ nó còn nhỏ lắm. Phải chờ thêm bảy tháng nữa, nó mới có thể xuất hiện được.
Bảy tháng! Thêm bảy tháng nữa là nàng đã có con.
Thấy Tiểu Nguyệt cũng ý thức được việc mình mang thai, Thanh Phong như trút được gánh nặng, thở hắt ra một hơi. Nếu như nàng vẫn không hiểu thì hắn cũng không biết làm sao để giải thích với nàng đây.
Việc lưu lại thị trấn này đã được xác định, nhưng lại có một vấn đề khiến Thanh Phong đau đầu. Chính là tiền.
Bình thường, hắn ít khi mang theo tiền trong người. Hắn một thân lai vãng, mỗi khi hành sự, lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường, đói thì đi săn thú rừng ăn, hoàn toàn không chú ý đến vấn đề tiền bạc. Lần này, mang theo Tiểu Nguyệt, số tiền trong mình đã xài gần hết, sắp tới sẽ sống như thế nào đây. Hắn tuyệt không thể để Tiểu Nguyệt lưu lạc được.
Càng nghĩ, hắn lại càng hận bản thân. Biết thế, bình thường bỏ vài tờ ngân phiếu trong người có phải tốt không. Hắn phải tìm cách giải quyết vấn đề tiền bạc mà không thể để Tiểu Nguyệt lo lắng được. Bất quá… đi trộm là được chứ gì. Sau này, hắn sẽ hoàn trả lại luôn cả tiền lời là được. Nghĩ như vậy, Thanh Phong liền cảm thấy dễ chịu.
Nhưng… mọi việc không đơn giản như vậy.
Nhà thứ nhất,
– Triều đình đang rối ren, bọn tham quan lại tranh cơ hội mà nâng cao thuế má, áp bức dân lành chúng ta sắp bị chúng dồn ép đến không còn đường sống rồi.
– Cha, chẳng lẽ phải bán rẻ những điền trang cho chúng sao?
– Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?
– Đằng nào sớm cũng chết, muộn cũng chết hãy liều mạng một lần cho xong luôn đi…
Nghe thấy những lời than vãn của người trong nhà, Thanh Phong dù có túng thiếu đến thế nào cũng không nhẫn tâm đi cướp được. Hắn buông tay.
Nhà thứ hai,
– Cha, người lại mang tiền đi sao?
– Nữ nhi à, đại bá của con thật sự đang rất cần tiền, nếu như không có số tiền này, hắn sẽ bị chủ nợ giết mất.
– Vậy cha nỡ để cho con và mẫu thân phải chết đói sao? Trước cũng mất sau cũng mất, sao cha không đem con đi bán luôn đi. Hu hu hu…
Thanh Phong càng đen mặt.
Nhà thứ ba.
Nhà thứ tư.
…
Thanh Phong thừa nhận, ăn trộm cũng không phải là một nghề dễ dàng. Trước nay hắn luôn là cánh tay đắc lực của Trần Duy Cẩn, việc lớn gì cũng có thể hoàn thành. Hôm nay, không ngờ lại lâm vào tình trạng muốn có vài thỏi bạc vụn cũng phải sứt đầu mẻ trán như thế này. Hắn… không có tài năng làm ăn trộm.
—————————-
Sáng sớm hôm sau, Thanh Phong ra ngoài thứa ăn sáng cho Tiểu Nguyệt, trong đầu vẫn quay quanh chuyện tiền bạc.
– A, đây không phải là tiểu tướng công hôm qua sao?
Thanh Phong nhíu mày nhìn sang người vừa nói, đó là một phụ nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, hình như… chính là người đã chỉ đường đi tìm đại phu cho hắn vào hôm qua. Bà lại quan tâm hỏi:
– Nương tử của ngươi không sao chứ?
Thanh Phong khó xử không biết nên đáp lời thế nào, úp mở nói:
– Nàng… đã khoẻ. Đa tạ…
– Trông ngươi là người từ nơi khác tới đây phải không? Dự định ở lại trấn Thanh Hoà này vài ngày hay sao?
Lần đầu tiên bị một người không quen lại thân thiết bắt chuyện như vậy làm Thanh Phong thật sự không cảm thấy quen. Nhưng cảm giác người này không có ý xấu nên cũng không tiện phát tác. Không biết tại sao, Thanh Phong lại ăn ngay nói thật:
– Phu… phu nhân nhà ta có thai. Phải ở lại một thời gian…
Sau khi buộc miệng nói ra, Thanh Phong liền giật nẩy mình, muốn tát cho mình một cái. Làm sao có thể nói tung tích cho một người lạ như thế, còn tiết lộ chuyện Tiểu Nguyệt mang thai nữa…
– Ngươi có người thân ở đây không?
– Không có.
– Vậy là hiện tại đang ở quán trọ sao?
– Đúng vậy.
– Trông ngươi cũng là một thư sinh yếu đuối, tiền bạc mang theo được bao nhiêu, ở trọ như vậy thời gian dài cũng không tốt. Đúng rồi, ngươi theo ta về nhà đi, nhà ta có một gian không ai ở, ngươi có thể ở tạm đó. Tiền thuê nhà ta sẽ tính rẻ cho, quyết định vậy đi.
– Ừ.
Thanh Phong nãy giờ cứ theo bản năng mà trả lời, đầu óc vẫn chưa tiêu hoá được những lời phụ nhân kia nói. Hắn đã đồng ý rồi sao?
Thanh Phong mặt tái nhợt, muốn đi kiếm một cái cột đâm đầu vào quách cho rồi.
– À, ngươi cứ gọi ta là Thẩm nương. Bây giờ ta sẽ về thu xếp phòng cho ngươi, ngươi hãy dắt nương tử của mình đến đó sau.
Không chần chừ một giây, Thẩm nương đã vụt đi mất để lại Thanh Phong hai mắt mở trừng, há hốc mồm đứng giữa đường.