Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần này, Tiểu Nguyệt đi xe ngựa một đường thẳng về kinh thành, thời gian nhanh hơn rất nhiều so với lần đi trước. Nàng khó hiểu hỏi Lãng Nguyệt:
– Không cần trốn sao?
Lãng Nguyệt dựa lưng vào vách xe, hai mắt nhắm tĩnh thần, hắn hiểu ý Tiểu Nguyệt muốn hỏi là gì nên thong dong đáp:
– Không cần. Nam Thiên Thần đã dẹp xong chướng ngại mà đăng ngai rồi.
Ý Lãng Nguyệt nói rằng bây giờ không còn ai đuổi giết nàng, cũng không còn người muốn bắt nàng nữa.
Trong những tháng Tiểu Nguyệt ở Tuyết sơn, cuộc chiến giành ngai vàng đã ngã ngũ. Trần Duy Cẩn phụ trợ Nam Thiên Thần đánh bại được thái tử hay chính xác là Phượng gia, bước chân lên ngai vàng. Trong nhân gian lúc này cứ truyền miệng nhau Uy vương đã làm như thế này, lập nên chiến tích kia, còn tân hoàng Nam Thiên Thần thật ra trước kia là giấu tài, thật sự xuất chúng ra sao…
Nhưng sự thật đằng sau bức màn kia chẳng mấy người biết được.
Thoáng chốc, Tiểu Nguyệt đã đặt chân đến kinh thành.
Nơi này vẫn luôn ồn ào náo nhiệt như vậy, mặc cho loạn lạc hay chiến tranh, con người ta vẫn phải sinh tồn. Nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc, trong đáy mắt Tiểu Nguyệt hiện lên một tia mông lung, ấm áp.
Ở đây, có Cẩn của nàng.
Nhưng xe ngựa của Lãng Nguyệt lại không đi thẳng đến Uy vương phủ mà lại dừng ở quán trọ.
– Lãng Nguyệt…
Nhìn gương mặt khó hiểu của Tiểu Nguyệt, Lãng Nguyệt đành mở miệng nói:
– Hôm nay, không đến Uy Vương Phủ được. Ngày mai ta đưa nàng đi.
Tiểu Nguyệt lại sợ hắn ngăn nàng như lần trước. Lãng Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Tiểu Nguyệt, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đến gặp… Uy vương. Được không?
Tiểu Nguyệt đau đớn lắc đầu, nàng đã thật lâu, thật lâu không được gặp Cẩn rồi. Nàng thật sự rất muốn gặp hắn.
Nàng nhớ hắn tới mức nào, nàng đã mong hắn đến chừng nào, còn có hai đứa nhỏ, nàng muốn nói với hắn…
Không nghe lời Lãng Nguyệt, Tiểu Nguyệt tung người phi lên không trung. Sau khi đạt được tầng hai của Hàn Băng Công, nàng đã có thể sử dụng khinh công rồi. Nhưng trình độ vẫn còn thấp, với tốc độ của nàng bây giờ chỉ cần Lãng Nguyệt muốn liền có thể đuổi kịp nhưng hắn lại đứng yên đấy nhìn theo bóng nàng bay đi. Để cho nàng đi đi.
Lãng Nguyệt lẩm bẩm:
– Nếu như… nàng chỉ là một nữ nhân bình thường…
…
Với trí nhớ chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi của Tiểu Nguyệt, việc tìm được đường về Uy vương phủ không khó. Nhưng khi đến trước cửa Uy vương phủ, Tiểu Nguyệt lại chùn chân.
Ngoài cửa dán giấy đỏ thẩm, từng dòng người ăn mặc xa hoa, trang trọng đang xếp hàng để thị vệ kiểm tra thiệp mời để vào trong.
– Tại sao… lại đông như vậy?
Những người binh lính ấy ai cũng lạ mặt, Tiểu Nguyệt không dám xông vào. Nàng tìm đến một chỗ vắng người mới phi người vào trong. Chỗ nàng đang đứng là trong hậu viện, xung quanh ai cũng đang tất bật chạy ra chạy vào, không ai để ý đến nàng.
– Cẩn đang ở đâu?
Một nô tì đang chuẩn bị trái cây nghe thấy tiếng hỏi thì bất giác trả lời:
– Vương gia đương nhiên đang ở đại sảnh rồi.
Ngẫm lại, thấy câu hỏi thật kỳ quặc, người nô tì đó mới quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy ai cả.
Một đường đi đến đại sảnh, nơi nào cũng được giăng màn đỏ, lồng đèn đỏ. Không hiểu sao, trong lòng Tiểu Nguyệt lại dấy lên dự cảm không lành.
Ngoài đại điện bây giờ, người đông như kiến. Đại điện đã được sửa sang lại, lót đầy thảm đỏ, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, kẻ cười người nói. Những bông hoa được tung lên không rơi lả tả, chữ “Hỉ” to nhỏ dán khắp nơi đập vào mắt Tiểu Nguyệt.
Nàng chới với.
Có vài người thấy Tiểu Nguyệt mặc áo trắng thì lấy làm tò mò đưa mắt nhìn nàng. Tiểu Nguyệt càng lúc càng sợ hãi, nàng chưa từng một mình xuất hiện ở chỗ đông người như thế này, người nào cũng nhìn nàng dò xét.
Cẩn! Chàng ở đâu?
Tiểu Nguyệt hoảng sợ đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng cùng phát hiện ra chỗ Trần Duy Cẩn đang đứng, hắn đang cười nói tiếp đón khách quý. Nhưng người thật đông quá, nàng cố gắng đến đâu cũng không chen vào được.
Bất lực, Tiểu Nguyệt lên tiếng gọi:
– Cẩn.
Trần Duy Cẩn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Hắn hôm nay lại mặc hỉ phục, một thân trường bào màu đỏ trên người hắn khiến càng toát lên vẻ cao quý, rực rỡ tới chói mắt, bất khả xâm phạm.
Chưa bao giờ Trần Duy Cẩn dùng biểu cảm như thế nhìn nàng…
Trần Duy Cẩn nhíu mày khó chịu, một nữ nhân dám mặc áo trắng trong lễ cưới của hắn?
– Vương… vương phi.
Thanh Ca bên cạnh bất giác kêu lên.
– Nàng ta là ai?
Trần Duy Cẩn nghiêm mặt nhìn Thanh Ca hỏi.
– Là… vương phi trước kia.
– Vương phi? Nàng ta?
Tiểu Nguyệt nghe được đoạn đối thoại của Trần Duy Cẩn và Thanh Ca liền kinh hoàng.
Cẩn… không biết nàng?
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn nhìn Tiểu Nguyệt bằng đôi mắt lộ vẻ chán ghét.
Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Nguyệt, người tò mò, người thì vui sướng khi thấy người gặp nạn, cũng có người cũng chỉ muốn xem cuộc vui.
Trần Duy Cẩn mất kiên nhẫn, cảnh cáo nàng:
– Ngươi không được gọi tên của bổn vương.
Thanh Ca thấy mọi chuyện không ổn liền phân phó người đi gọi lão thái gia đến.
– Cẩn… tại sao?
– Tại sao cái gì? Ngươi nghĩ mình là ai? Thân phận là nữ nhi của Lương thừa tướng, một tên phản tặc. Còn là người thế thân, ngươi nghĩ ngươi có tư cách làm vương phi của bổn vương sao?
Tiểu Nguyệt cảm thấy trước mắt như đang sụp đổ.
Tại sao Cẩn lại nói nàng như vậy?
Tại sao lại như vậy?