Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuyệt Thế Bá Sủng
  3. Chương 101: Đi theo chọn đồ giúp tôi
Trước /126 Sau

Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 101: Đi theo chọn đồ giúp tôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhậm Thiên Dã nhìn cánh cửa đang đóng kia, trong mắt hiện lên sự không cam lòng. Tại sao Hiểu bảo bối chỉ quên anh? Đột nhiên anh nghĩ đến một người, nhất định là ông ta, nếu như không phải ông ta thì còn ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, làm cho Lạc Nhi khôi phục trí nhớ rồi lại xóa đi ký ức giữa bọn họ mà không để lại dấu vết?

Nếu A Duy có thủ đoạn này thì cũng sẽ không đợi đến lúc anh đến đây mới dùng. Mà anh cũng đã hỏi bác sĩ, loại bệnh về não bộ này của Lạc Nhi rất khó chữa, hơn nữa lại dễ dàng để lại di chứng, cho nên có thể chữa lành bệnh về não bộ mà không để lại dấu vết chỉ có một người, Tang – Qủy Diện thần y. Theo anh biết, Tang vẫn làm việc cho Tần Thiên Minh, cũng khó trách Tần Thiên Minh lại dễ dàng đáp ứng yêu cầu của anh. Bây giờ nghĩ lại tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tần Thiên Minh, mà anh, chỉ là một kẻ bị ông ta tính kế mà thôi.

Vừa đến nhà hàng, di động của A Duy liền vang lên. Hắn cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua dãy số rồi lập tức đưa mắt nhìn Lạc Nhi. Vẻ mặt của hắn có chút khẩn trương, chần chờ, giống như muốn nói lại thôi.

Lạc Nhi liếc hắn ta một cái, hỏi: “Sao không nghe điện thoại?”

“À, là quảng cáo chào hàng, không cần để ý đến nó.”

“Ờ, vậy ăn cơm trước đi.”

“Được, em muốn ăn cái gì, để anh đi lấy cho em.” A Duy đứng lên, chuẩn bị đi đến bàn thức ăn để lấy đồ ăn.

“Anh ăn cái gì thì lấy cho em một phần giống vậy là được rồi.” Lạc Nhi mỉm cười nhìn A Duy, dáng vẻ ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thích.

A Duy gần như là không hề nghĩ ngợi liền trả lời ngay: “Được, anh đi lấy ngay, rất nhanh thôi!” Hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn, nhấn mạnh nhiều lần là sẽ rất nhanh.

Mà cô gái đối diện chỉ mỉm cười nhìn hắn, đợi hắn bưng hai cái khay rời đi, mặt cô lập tức trầm xuống, trong mắt tràn đầy chán ghét. Cô cầm điện thoại của hắn lên nhìn thoáng qua, môi nhếch lên tạo thành một đường cong quỷ dị, cô nhanh chóng đặt điện thoại về chỗ cũ, lúc hắn trở lại, cô còn cười với hắn.

“Nhanh quá.” Lạc Nhi khẽ nói.

“Anh sợ em đói bụng.” A Duy đặt một cái khay trong tay xuống trước mặt cô, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.

“Có anh ở đây, anh chắc chắn sẽ không để cho em bị đói bụng đâu, có đúng không?” Lạc Nhi cầm cái muỗng nhỏ trong tay, cô múc một muỗng thức ăn, từ từ bỏ vào trong miệng, nhai kỹ một cách ưu nhã, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn A Duy đầy mập mờ không rõ.

A Duy bị động tác cực kỳ mê hoặc của Lạc Nhi khiêu khích, hắn vội vã gật đầu lia lịa, thậm chí đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô gái phía đối diện mà vuốt ve, làm cho hắn vô cùng bất ngờ chính là, lần này Lạc Nhi không đẩy tay của hắn ra hoặc là rút tay mình lại. Dáng vẻ của cô còn rất là hưởng thụ, điều này làm cho A Duy xuân tâm nhộn nhạo, lún sâu hơn.

Lạc Nhi vừa muốn mở miệng, một giọng nói lạnh lùng vang lên:”Hai người đang làm cái gì vậy hả!”

Tiếng quát lạnh này đã đánh thức A Duy còn đang chìm trong ảo tưởng vô hạn. Khi Nhậm Thiên Dã nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, anh lập tức nổi trận lôi đình. Cho dù Hiểu bảo bối của anh không nhớ rõ anh, nhưng anh cũng không cho phép những người đàn ông khác đụng vào cô một chút nào: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!”

A Duy bị Nhậm Thiên Dã đột nhiên xông tới làm giật mình, cánh tay đang nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Nhi cũng không tự giác mà buông lỏng ra. Nhưng ngược lại, cô gái đối diện lại rất bình tĩnh, cô khiêu khích nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Dã, dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay A Duy.

“Nhậm tổng, anh quấy rầy chúng tôi ăn cơm như vậy thật là không có lễ phép.” Lạc Nhi nhìn người đàn ông thân hình cao lớn trước mặt bằng ánh mắt mỉa mai.

“Hai người rốt cuộc là đang ăn cơm hay là đang tán tỉnh nhau?!” Nhậm Thiên Dã oán hận cắn răng hỏi ngược lại.

Lạc Nhi trào phúng đáp: “Những chuyện này cũng không có liên quan gì đến anh.”

“Tốt, rất tốt.” Nhậm Thiên Dã lấy một cái ghế từ cái bàn bên cạnh đặt xuống giữa hai người: “Tôi cũng chưa ăn, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Anh cầm lấy một cái dĩa sạch đi đến trước mặt Lạc Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô:”Vậy thì làm phiền tiểu thư Lạc Nhi đi theo giúp tôi chọn mấy thứ.”

Nói xong liền kéo Lạc Nhi đi, sức lực kia rõ ràng chính là cứng rắn không cho người khác xía vào.

Cứ như vậy, Lạc Nhi và A Duy đang nắm tay nhau bị Nhậm Thiên Dã mạnh mẽ tách ra, nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Lạc Nhi cảm thấy rất thú vị, không nhận ra trong lòng đã có hứng thú với anh. Copy không xin phép là quân ăn cướp!

“Nhậm tổng, bây giờ anh buông tôi ra được chưa?”

“Em cam đoan không quay lại với hắn tôi sẽ buông ra.”

“A, tôi có thể hiểu anh như vậy là có ý với tôi không?”

“Ừm, em có thể hiểu như vậy.”

Lạc Nhi trợn mắt lườm anh một cái, không nói chuyện nữa, mặc cho Nhậm Thiên Dã vui vẻ chọn thức ăn. Rất nhanh, anh lại lôi kéo tay Lạc Nhi trở lại chỗ ngồi.

A Duy nhìn thấy Lạc Nhi trở lại, lập tức rót một ly nước ép hoa quả cho cô, Lạc Nhi vừa muốn nhận lại bị Nhậm Thiên Dã nhanh tay lấy đi mất: “Lạc Nhi, nước trái cây này đều có chất bảo quản, em không nên uống đâu.”

A Duy dữ tợn trừng anh một cái, lại rót một ly sữa tươi cho Lạc Nhi, kết quả cũng bị Nhậm Thiên Dã lấy đi: “Sữa tươi có chứa melamine, Lạc Nhi, em không thể uống.”

A Duy tức giận đưa cho Lạc Nhi một chai nước suối, nửa đường lại bị Nhậm Thiên Dã cướp đi: “Nước suối là thứ không có dinh dưỡng nhất.” Anh nghiêm trang nói, không để ý khuôn mặt đã đen hoàn toàn của A Duy.

A Duy nắm chặt chiếc ly trong tay, nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Nhậm Thiên Dã, anh cố ý!”

“Ha ha, sao hả, những thứ anh đưa đều không thích hợp để Lạc Nhi uống.”

“Ồ, vậy anh nói một chút coi cái gì mới có thể thích hợp với Lạc Nhi?”

“Ừ, nước lọc (có gì khác nước suối -_-).” Nhậm Thiên Dã rót một ly nước lọc đưa tới trước mặt Lạc Nhi: “Nào, em uống đi, nó rất tốt cho sức khỏe.”

“Cái gì?!” A Duy trợn trừng mắt, giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Nhậm Thiên Dã: “Đây là thứ anh nói có ích cho sức khỏe nhất???!”

“Đúng vậy.” Nhậm Thiên Dã nhẹ nhàng gật đầu, sau đó gắp thức ăn cho  Lạc Nhi: “Em ăn nhiều rau xanh một chút, rau xanh rất tốt cho da.”

“Đúng rồi, lại ăn nhiều thức ăn chứa lòng trắng trứng vào, tốt cho cơ thể.”

Lạc Nhi ăn thức ăn mà Nhậm Thiên Dã gắp, vẻ mặt đầy ý cười. Hành động thân thiết của hai người lọt vào mắt A Duy lại đặc biệt chói mắt, hắn há miệng uống một ngụm lớn nước muối, vị mặn chát khiến hắn phải lập tức chạy vào toilet, không cần hỏi nước muối này ở đâu ra, chỉ có thể nói do hắn quá bất cẩn bị trúng chiêu của Nhậm Thiên Dã.

Thật vất vả mới đi ra khỏi toilet, vừa vào phòng ăn, hắn liền nhìn thấy hai người đang chuẩn bị đi, hắn vội vàng đuổi theo rống to: “Nhậm Thiên Dã, do anh làm có phải không!”

“Là tôi, vậy thì thế nào?” Nhậm Thiên Dã quay đầu khiêu khích nhìn A Duy, cười xán lạn như một ngôi sao: “Hiếm thấy có người thích uống nước súc miệng, lần sau đến đây gọi nhiều thêm mấy ly cho anh uống.” Pass

A Duy nổi trận lôi đình vung nắm đấm tới, lại bị Nhậm Thiên Dã vững vàng tiếp được. Lạc Nhi đứng ở một bên đôi mắt không khỏi biến đổi, nghiền ngẫm đánh giá Nhậm Thiên Dã, thân thủ cũng không tệ lắm, đây thật là một phát hiện ngoài ý muốn.

“Anh- -!” A Duy còn muốn nói thêm, điện thoại trên bàn lại đột nhiên vang lên, hắn nhăn mặt cầm điện thoại lên, sau vài phút mới nói: “Lần này coi như xong, lần sau gặp lại anh sẽ biết tay tôi!”

“Ha ha, thật không? Vậy… Tại hạ sẽ chờ.”

“Hừ – -.” A Duy phẫn nộ xoay người rời đi.

“Ha ha, anh làm anh ta tức giận không nhẹ.”

“Em đau lòng?”

“Sao?”

“Hừ? Tốt nhất là không có. Nếu không – – “

“Như thế nào?”

“Được rồi, xem diễn xong rồi, tôi cũng phải về nhà, tạm biệt.”

“Lạc Nhi, không lâu nữa thôi, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại.”

A Duy về đến nhà, thấy Lạc Nhi đang ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, cô đang đan một chiếc khăn quàng cổ, nghe được tiếng bước chân của hắn, cô cũng không ngẩng đầu lên.

A Duy ngồi vào bên cạnh Lạc Nhi: “Em thích anh ta?”

Lạc nhi ngừng lại, giương mí mắt lên, cười ngọt ngào nói: “Anh ghen hả?”

“Hả.” Gương mặt A Duy đột ngột đỏ lên, lan đến tận bên tai: “Không có, không có.”

“Có thể anh là người trong lòng của tôi.” Lạc Nhi cắn lỗ tai của hắn, nhẹ giọng nói.

“Em nói gì?” A Duy giống như nghe được chuyện động trời, nhảy dựng lên từ trên ghế salon, khi hắn phản ứng kịp thì lập tức xoay người ôm chặt lấy cô: “Em, em nói thật sao?”

“Ừ.” Lạc Nhi nhẹ nhàng gật đầu. 

A Duy kích động ôm cô vào lòng, hắn dùng sức ôm cô. Hắn đã đợi những lời này không biết bao nhiêu năm, hắn còn cho là cả đời này mình sẽ không đợi được được những lời này, không ngờ hôm nay sẽ được nghe cô ‘thâm tình’ tỏ tình như vậy.

Lạc Nhi bị hắn ôm ở trong ngực, trên mặt xẹt qua một nụ cười kỳ lạ, cũng tốt, xem ra không lâu nữa là có thể kết thúc rồi.

Buổi tối, A Duy ngây ngốc nằm lên giường, nhắm mắt lại trong đầu liền hiện ra cảnh sếp trách cứ hắn. Hắn vừa cầm lấy điện thoại ra đến cửa liền đụng vào một khuôn mặt nghiêm túc như sắt, thái độ không giận mà uy của người đàn ông này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ.

“Sếp.”

“Cậu còn biết tôi là sếp của cậu sao?”

Đối mặt với sự chất vấn của ông ta, A Duy cúi đầu không nói thêm gì nữa.

“Tại sao lúc trước tôi gọi điện thoại cậu lại không nghe?”

“Không tiện.”

“A? Sao lại không tiện, làm lỡ chuyện tốt của thằng quỷ nhà cậu sao?!”

“Không phải vậy.”

“Vậy là cái gì? Cậu ngẩng đầu lên nhìn tôi, thẳng thắn nói chuyện với tôi!”

“Tôi…”

“Xem ra cậu bị người ta câu hồn mất rồi! Cậu còn biết thân phận của mình là gì không?”

“Cảnh sát.”

“Cậu đã biết thân phận của mình, vậy bây giờ lập tức cắt đứt quan hệ với cô gái kia đi.”

“Không, sếp, cô ấy vô tội, việc ba cô ấy làm cô ấy không có tham gia.”

“Không có tham gia không có nghĩa là không biết, dù sao cô ta cũng là con gái của kẻ buôn bán vũ khí, sớm muộn gì cũng đi theo con đường kia.”

“Nhưng mà cô ấy bị mất trí nhớ, e rằng sau này cũng không nhớ nổi thân phận trước đây của mình.”

“E rằng? Vậy là còn có thể.”

“Chuyện này…”

“Lần này tôi tới là để nói cho cậu biết Tần Thiên Minh đã được người ta cứu ra khỏi nhà giam. Cấp trên rất coi trọng chuyện lần này, yêu cầu chúng ta lập tức thành lập tổ chuyên án để bắt người. Hành động lần này có biệt hiệu là săn hồ, cấp trên cho chúng ta một tháng, đến lúc đó chúng ta còn không bắt được người thì sẽ phải nghỉ việc.”

“Chuyện ông ta vượt ngục tôi đã biết rồi.”

“Khi nào?”

“Thứ sáu tuần trước tôi nhận được một cú điện thoại, là ông ta gọi tới.”

“Cái gì? Chuyện quan trọng như vậy tại sao cậu không nói sớm?”

Sếp suy nghĩ một lát liền đồng ý cho hắn tiếp tục ở cùng cô, nhưng ông ta có bắt hắn phải lợi dụng quan hệ của cô với ba cô, dụ lão hồ ly ra. Chỉ cần cô không nhớ rõ chuyện trước đây thì có thể được buông tha, nhưng cũng không được thoát ra khỏi tầm mắt của bọn họ, hơn nữa một khi cô nhớ lại, bọn họ sẽ lập tức bắt cô, nguyên nhân là do thân phận vô cùng nguy hiểm của cô!

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Copyright © 2022 - MTruyện.net