Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Nhi lấy điện thoại ra, muốn kết thúc tuồng vui này thì phải thêm vào một chút dầu thì lửa mới có thể cháy lớn hơn! Cô lập tức gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Dã. Điện thoại gọi tới đúng lúc anh mới từ phòng tắm đi ra, nghe được tiếng chuông điện thoại, anh vừa lau tóc vừa đi tới, khi anh nhìn thấy người gọi tới là ai, biểu cảm trên khuôn mặt có chút ngoài ý muốn. Anh còn tưởng rằng phải đợi rất lâu Lạc Nhi mới liên lạc với anh, không ngờ lại nhanh hơn dự tính như vậy.
“Anh đây…” Giọng nói tràn đầy từ tính, quyến rũ của anh vang lên, êm tai đến mức làm cho người ta phải say mê.
“Anh Nhậm, tôi muốn anh giúp tôi diễn một tuồng.” Lạc nhi cười ngọt ngào.
“Ồ? Em nghĩ anh sẽ trả lời như thế nào?” Nhậm Thiên Dã hơi hất mày, trong mắt tràn đầy hứng thú.
“Anh sẽ đồng ý.” Lạc Nhi khẳng định đáp.
“Tiểu thư Lạc Nhi rất tự tin đấy.” Đôi môi của Nhậm Thiên Dã kề sát micro, trầm giọng nói.
“Vậy tôi coi như anh đã đồng ý.”
“Em còn chưa nói là chuyện gì?”
“Tôi muốn anh giúp tôi…..”
Để điện thoại xuống, đôi mắt trầm tĩnh của anh tối sầm lại, rốt cuộc em muốn làm cái gì? Tại sao em lại không tiếc hy sinh chính mình đi làm việc như vậy, chẳng lẽ là do ông ta bắt em làm vậy! Nghĩ đến người đàn ông kia, ông ta thật sự là không xứng làm ba của cô, lại càng không xứng có một cô con gái hoàn hảo như vậy! Diệp Gia Quán.
“Anh đã đến rồi.” Lạc Nhi mở cửa phòng cho Nhậm Thiên Dã, nâng cánh tay đặt lên vai của anh.
“Lạc Nhi, hay nói chính xác hơn, anh phải gọi em là Tần Hiểu Hiểu.”
Xưng hô này làm cho cô ngẩn ra, không chút lưu luyến bỏ tay xuống: “Sao anh lại biết?”
“Xem ra anh đã đoán đúng, thật ra lần trước từ nhà hàng về nhà anh đã nhìn ra em thay đổi, chỉ là…”
“Chỉ là anh cũng không vạch trần tôi?”
“Đúng vậy!”
“Vậy bây giờ tại sao lại muốn nói cho tôi những chuyện này?”
“Bởi vì anh muốn em biết em đang làm những chuyện này với ai.”
Nói xong, không đợi cô phản ứng đã nhanh chóng ôm cô sát vào trong ngực: “Hiểu bảo bối, nhớ kỹ anh là Dã, chồng của em.”
Hai người đang mây mưa thất thường, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa bị rơi xuống đất, Tần Hiểu Hiểu giương môi cười thật ngọt ngào. Cô tiếp tục leo lên ngực của anh thở gấp, anh cũng càng ra sức phối hợp.
“Lạc Nhi! Hai ngươi đang làm gì!” Sắc mặt A Duy xanh mét, gân xanh nổi lên, đứng ở cửa nắm thật chặt quả đấm, giống như chỉ cần một chút lửa nữa thôi cũng có thể làm cho hắn bốc cháy lên hừng hực.
“A Duy!” Lạc Nhi cực kỳ vô tội nhìn hắn: “Sao thế này, tại sao có thể như vậy!” Sau đó cô liếc nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Anh Nhậm, tại sao lại là anh!”
Cô dùng sức đẩy Nhậm Thiên Dã ra, khóc nức nở nghẹn ngào nói: “A Duy, anh hãy nghe em nói, là do em uống nhiều quá, em, em tưởng anh Nhậm là anh, cho nên mới, mới…”
“Đừng nói nữa!” A Duy đau khổ đánh gãy tiếng khóc của Lạc Nhi, hắn đấm mạnh một quyền lên tường, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người ngồi trên giường: Diệp Gia Quán. “Tại sao, tại sao lại là anh ta! Tại sao?!”
A Duy giống như kẻ điên lảo đảo chạy ra ngoài, hắn không thấy được khuôn mặt đẫm lệ của cô gái phía sau lưng đang cười tươi như hoa.
“Anh ta thật sự phản ứng như anh nói.”
Cô cười xinh đẹp, đi vào phòng tắm. Nhậm Thiên Dã nhìn bóng lưng của cô đến xuất thần. Anh ôm cô không thấy phiền chán, loại cảm giác này rất đặc biệt, nên ngay tại lúc Tần Hiểu Hiểu trùm khăn tắm đi xuống giường, Nhậm Thiên Dã cảm giác thân thể đang rục rịch.
Đưa tay muốn giữ lại lại bắt gặp nụ cười khẽ yêu kiều của Tần Hiểu Hiểu: “Anh Nhậm, à không, tổng giám đốc Nhậm, nhìn ánh mắt này của anh, là muốn ngủ với tôi sao?” Cô cười vô tâm, trong mắt lại tràn đầy trêu tức cùng xa cách: “Giao dịch của chúng ta kết thúc rồi, tạm biệt.”