Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên bàn ăn, Tần Hiểu Hiểu im lặng ăn cơm, mắt rũ xuống không nhìn bất kỳ ai, dì út ngồi đối diện huých dượng út một cái, nháy mắt với ông ta, dượng út nghiêng đầu nhìn dì út sau đó lại nhìn Tần Hiểu Hiểu rồi lắc đầu.
Trương Mỹ Lan thấy thái độ của chồng mình, bà ta tức giận trừng mắt nhìn chồng mình, sau đó hắng giọng nói: “Cái đó, Hiểu Hiểu à, tối hôm qua con cảm thấy Nghi thiếu như thế nào, ha ha… Ý dì là tối hôm qua con và Nghi Thiếu chung đụng có vui không.”
Tần Hiểu Hiểu dừng động tác gấp thức ăn một lát, cô chậm rãi nhìn lên gương mặt dối trá của dì mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm cặp vợ chồng đối diện, nói: “Tối hôm qua thật sự là phải cảm ơn sự sắp xếp của dì, hơ, chúng tôi chung đụng vô cùng tốt!”
“Vậy, vậy, vậy thì tốt.”
Trương Mỹ Lan bị ánh mắt hung ác của Tần Hiểu Hiểu dọa sợ, đến nói chuyện cũng cà lăm.
“Được rồi, khi ăn cơm nói chuyện ít một chút, Hiểu Hiểu, mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ ăn không ngon.”
Dượng út nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Một bữa cơm chẳng hề vui vẻ,Tần Hiểu Hiểu buông đũa xoay người định đi lên lầu thì bị Trương Mỹ Lan gọi lại: “Sao vậy, dì út còn có chuyện gì sao?”
“Haizz, chị hai và anh rể qua đời, để lại Hiểu Hiểu đáng thương của chúng ta.”
Trương Mỹ Lan giả vờ ‘thương cảm’ lấy tay lau nước mắt, liếc thấy sắc mặt Tần Hiểu Hiểu không thay đổi, tiếp tục nói: “Dì chỉ muốn tốt cho con mà thôi, con gái mà, công danh không quan trọng, tìm được một chỗ tốt gả đi mới quan trọng, Nghi Tử Tu này, là đối tượng kết hôn do dì và dượng con tỉ mỉ lựa chọn cho con, Nghi Tử Tu xuất thân từ gia đình quyền quý, mặc dù là con riêng, nhưng cũng có huyết thống nhà giàu, hơn nữa dì còn nghe nói ông cụ nhà họ Nghi định bồi dưỡng Nghi Tử Tu thành người thừa kế, cho nên chỉ cần con gả qua, thì chính là làm một phu nhân, cả đời hưởng phúc.”
“Ồ? Chuyện tốt như vậy tại sao dì không giữ lại cho con gái của dì đi?”
Tần Hiểu Hiểu đi tới ghế salon ngồi xuống, giọng điệu mỉa mai nói: “Dì út, nếu tôi nhớ không lầm Nhã Nhã chỉ nhỏ hơn tôi sáu tháng.”
Trương Mỹ Lan bị câu hỏi của Tần Hiểu Hiểu làm cứng họng, lúc này dượng út lại lên tiếng: “Nhã Nhã không bằng con, nó còn nhỏ, lại đang du học ở nước ngoài, chuyện lập gia đình không gấp, Hiểu Hiểu, dượng và dì của con thật lòng suy tính cho tương lai và hạnh phúc của con, cho nên, con hãy nghiêm túc cân nhắc một chút đi.”
“Cân nhắc một chút?! Ha ha! Thật lòng tốt với tôi hay có mục đích khác tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng các người cứ yên tâm, tôi sẽ lập gia đình, sẽ không ở đây làm vướng mắt các người, nhưng trước khi tôi lập gia đình, kính nhờ các người đừng tùy tiện sắp xếp cho tôi coi mắt, nếu không, tài sản mẹ tôi để lại, các người đồng mơ tưởng có được dù chỉ là một xu.”
Tần Hiểu Hiểu bỏ lại những lời này, lập tức đứng dậy đi lên phòng, đóng cửa lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình trắng đen, ôm thật chặt trước ngực: “Mẹ, mẹ thấy rồi đúng không, là bọn họ ép con, cho nên, dù tương lai con có làm gì có lỗi với lời trăn trối của mẹ thì mẹ cũng đừng trách con.”
Dưới lầu phát ra tiếng ly vỡ, sau đó là tiếng nam nữ cãi vả: “Con quỷ nhỏ này thật sự càng lớn càng thành tinh, tôi đã nuôi nhằm một con bạch nhãn lang rồi!”
“Được rồi! Nếu không phải em liên tiếp sắp xếp coi mắt cho Hiểu Hiểu, con bé sẽ làm vậy với chúng ta sao?!”
“Anh——! Tôi làm vậy không phải là vì chúng ta sao!”
Tần Hiểu Hiểu nghe thấy những lời này, vô cùng châm chọc nhếch môi, sau này sợ là sẽ không ngừng có kịch hay, không thể không xem.
Điện thoại đột nhiên vang lên, kéo Tần Hiểu Hiểu về: “Alo, có chuyện gì vậy Chanh.”
“Bảo bối, hôm nay em có bận không, nếu không có thì tới chỗ cũ nhé.”
“Không có, ừ, gặp ở chỗ cũ.”
Một phút sau, Tần Hiểu Hiểu mặc thêm một cái áo khoác kaki vàng nhạt và quấn một cái khăn choàng cổ đi ra ngoài, mái tóc bù xù nằm ngoài tơ lụa, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
“Bảo bối, em tới rồi.”
Tư Mộc Thành gian xảo trừng mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu, đặt menu tới trước mặt cô: “Hôm nay anh mời khách, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm dùm anh nha.”
“Chanh, sao em có thể tiết kiệm cho anh chứ.” Tần Hiểu Hiểu nhận menu sau đó giơ tay véo mũi Tư Mộc Thành: “Anh chạy ra nước ngoài nhiều năm như vậy mới về, xem bà đây có ăn cho anh khóc luôn hay không.”
Hai người vừa nói vừa cười gọi thức ăn, nhìn từ xa giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt, Tư Mộc Thành lại không chút cố kỵ nắm tay Tần Hiểu Hiểu, những động tác này làm cho trong mắt một người nào đó ở phòng bao trên lầu nổi lên thuốc súng, bằng bằng, bằng bằng.
————-