Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tham gia Phách Mai hội (1)?
Ở Nhạn Nam vực, ngoại trừ có rất nhiều tông môn và gia tộc cũng có rất nhiều thương hội, những thương hội này có thể là vận chuyển hàng hóa đường dài, hoặc là tổ chức các Phách Mai hội, và Phách Mai hội cũng chia thành ba loại lớn, trung, nhỏ.
Phách Mai hội quy mô lớn do bán đấu giá đều là đồ vật quý giá, nên cần thời gian chuẩn bị tương đối dài, phải cách rất lâu mới tổ chức một lần. Còn Phách Mai hội cỡ trung, và Phách Mai hội cỡ nhỏ thì thời gian tổ chức sẽ không dài như thế.
Nhưng đối với thông tin của Phách Mai hội, Lâm Thần dẫu sao cũng là lần đầu tiên được nghe đến, hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Đúng, qua ba tháng nữa, ở vùng phía tây khu vực thành Kim Dương sẽ có một hồi Phách Mai hội cỡ trung. Theo ta được biết, lần này Phách Mai hội sẽ đấu giá Thiên Linh đan, lần này nhất định ta phải đấu giá được một viên Thiên Linh Đan!
Viên Phi vẻ mặt kiên định nói.
Thiên Linh đan có công dụng phi phàm, nếu Viên Phi đoạt được thì thời gian để hắn đột phá đến được Thiên Cương cảnh trung kì, sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Nghe vậy, Lâm Thần hơi trầm ngâm một chút, nói rằng:
- Được, đến lúc đó chúng ta hãy đi cùng nhau.
Thứ mà Lâm Thần đang thiếu chính là thời gian, nếu hắn có đầy đủ thời gian, tu vi của hắn hoàn toàn có thể sánh ngang với thiên tài có trình độ cao nhất ở Nhạn Nam vực, mà Thiên Linh đan này lại vừa hay có thể rút ngắn được thời gian tu luyện của Lâm Thần, hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Nghe Lâm Thần nói xong,trên gương mặt Viên Phi nở một nụ cười tươi, bỗng dưng nói:
- Thế thì tốt quá! Lâm Thần, ta không quấy rầy ngươi nữa, đúng rồi, làm nhiệm vụ tông môn một thời gian nữa rồi chúng ta cùng nhau đi được không?
Lâm Thần gật đầu, đồng ý.
Sau đó, Viên Phi liền cáo từ Lâm Thần, một mình rời khỏi sân. Viên Phi chỉ là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kì, Thiên Cực tông cách thành Kim Dương - địa điểm của Phách Mai hội khoảng cách không hề nhỏ.
Bởi vậy Viên Phi lúc này mới đến mời Lâm Thần cùng đi, dù sao hai người vẫn hơn một người đi, nguy hiểm trên đường đi cũng sẽ đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi cáo biệt Viên Phi, Lâm Thần lại ở trong sân trầm tư suy nghĩ.
Quãng thời gian này hắn làm nhiệm vụ tông môn, chém giết yêu thú lấy tài liệu, cùng với đó là thu được giải nhất trong cuộc thi cuối năm của gia tộc, linh thạch hạ phẩm trên người hắn đã có đến gần mười vạn, vừa vặn có thể tham gia Phách Mai hội, mua một ít đồ vật phù hợp cho chính mình.
Sau khi suy nghĩ xong, Lâm Thần ở bên trong ngôi nhà nhỏ để tu luyện.
Thất Tinh Liên Hoàn kiếm!
Huyễn kiếm!
Ưng kích biến!
...
Các loại võ kỹ liên tục được triển khai, trong lúc nhất thời, bên trong khu nhà nhỏ lóe từng vệt ánh kiếm. Buổi tối, Lâm Thần lại ngồi khoanh chân dùng Trung phẩm Tụ Khí đan tu luyện, cũng là nhờ Chân Liên Tâm Quyết, nên tốc độ Lâm Thần dùng trung phẩm Tụ Khí đan để tu luyện, so với trước đây tăng lên rất nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn mười ngày.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lâm Thần từ trong sân đi ra tiến thẳng đến Tàng Thư Các.
Thuật tâm pháp của Chân Liên Tâm Quyết đã được Lâm Thần nhớ kỹ càng, hơn nhữa lại còn tu luyện đến tầng thứ nhất, sau đó hắn dự định ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vậy hắn định mang bí tịch Chân Liên Tâm Quyết trả cho Tàng Thư Các.
Đi tới Tàng Thư Các, trưởng lão áo bào trắng vẫn luôn ngồi ở một chiếc bàn được trải vải màu trắng lên trên, nhìn thấy Lâm Thần, ông khẽ gật đầu.
- Trưởng lão, đây là bí tịch Chân Liên Tâm Quyết.
Lâm Thần đặt bí tịch Chân Liên Tâm Quyết lên trên quầy, cung kính nói.
- Ừm.
Trưởng lão áo bào trắng gật đầu, nói rằng:
- Lâm Thần, ngươi tu luyện Chân Liên Tâm Quyết cũng đã hơn mười ngày, hiện tại có lẽ đã cảm nhận được độ khó của việc tu luyện công pháp này.
Lâm Thần lắc đầu, nói rằng:
- Sau khi tu luyện công pháp này thành công thì uy lực mạnh mẽ vô cùng, đệ tử vẫn có ý định tiếp tục tu luyện công pháp này.
Nghe nói như thế, trưởng lão áo bào trắng vốn còn muốn khuyên Lâm Thần đổi sang tu luyện những công pháp khác, lại lập tức ngừng miệng, hắn khẽ lắc đầu, cầm bí tịch Chân Liên Tâm Quyết cẩn thận cất đi, ra hiệu Lâm Thần có thể đi ra.
Lâm Thần cung kính, xoay người đi ra phía ngoài.
Ra khỏi Tàng Thư Các, Lâm Thần lại thẳng chỗ Viên Phi. Tông môn quy định, đệ tử nội môn một tháng nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhiệm vụ tông môn tháng này Lâm Thần còn chưa hoàn thành, Viên Phi trước đây còn nói muốn cùng hắn làm nhiệm vụ tông môn, bởi vậy, Lâm Thần dự định đến thông báo cho Viên Phi trước, rồi sau đó hai người ra ngoài cùng làm nhiệm vụ.
Giờ khắc này đúng lúc bên ngoài Tàng Thư Các có không ít đệ tử nội môn, trên đường rộn rộn ràng ràng, có đệ tử từ Tàng Thư Các đi ra, cũng có đệ tử đi vào Tàng Thư Các.
Lâm Thần đi trên đường đá xanh, quan sát phong cảnh bốn phía.
Sau đó, ánh mắt của hắn bỗng hình ảnh dừng lại ở một cái thạch đình cách đó không xa. Cái thạch đình này, chính là nơi Lâm Thần từ biệt Tiết Linh Vân.
"Không biết nàng hiện tại thế nào rồi." Lâm Thần đưa tay ra, sờ chiếc túi đỏ ở bên eo, thứ bên trong túi chính là viên ngọc hộ mệnh mà Tiết Linh Vân đưa cho hắn.
Khoảng thời gian này Lâm Thần cũng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng đều bị hắn bình an vượt qua, bởi vậy vẫn chưa cần sứ dụng tới ngọc hộ mệnh này.
Nhìn viên ngọc hộ mệnh trên tay, tâm trí Lâm Thần không liền nghĩ đến Tiết Linh Vân.
Tiết Linh Vân đảm nhiệm chức vụ Tuần Sát Sứ, đi tới nước Thiên Bắc phía bắc Nhạn Nam vực rèn luyện, ngoại trừ tình huống đặc biệt, bằng không phải đến lúc nội môn thi đấu mới có thể trở về.
Mà thời gian nội môn thi đấu ở Thiên Cực tông là ba năm một lần, bây giờ cách lần tiếp theo tông môn thi đấu còn hơn một năm nữa.
Nói cách khác, Lâm Thần muốn được gặp Tiết Linh Vân, thì phải đợi một năm nữa.
Cất ngọc hộ mệnh cẩn thận, Lâm Thần xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà lần này Lâm Thần chưa đi được đi hai bước, bỗng nhiên có mấy người vội vã từ phía đối diện với hắn đi tới.
- Lâm Thần, đứng lại!
Một người thanh niên có ngoại hình khá là khôi ngô lạnh lùng nói.
Chính là Lý Sơn.
Bên cạnh Lý Sơn, còn có một một người thanh niên nữa chính là Bùi Lương Bình.
Lý Sơn nhìn thấy Lâm Thần, sắc mặt cực kỳ khó chịu, lần trước ở bí cảnh của núi Thiên La, đệ đệ của hắn là Lý Xuyên, bạn tốt của hắn là Mã Lương và Diệp Minh Tuấn được gọi đến giúp một tay, đều là bị Lâm Thần đánh trọng thương, nếu như không phải Lý Sơn ở trong nội môn còn có vị thế, lấy được mấy viên đan dược cấp cao, e rằng cơ thể ba người họ sẽ khó có thể hồi phục được.
Nhưng kể cả như vậy, tu vi ba người cũng bị giảm nhiều, chỉ sợ tu vi kiếp này sẽ bị hạn chế ở trong Thiên Cương cảnh.
Ba người bọn họ cũng chịu đả kích lớn, mỗi ngày đều buồn khổ đau đớn, mà Lý Sơn mỗi lần nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, trong lòng liền sinh ra từng luồng từng luồng oán khí, hận Lâm Thần đến tận xương tủy, oán hận ngày càng sâu sắc.
Ai mà ngờ tới, thực lực của Lâm Thần lại cường đại như thế, lúc đó hắn cũng chỉ mới luyện Thể cảnh tầng thứ sáu, vậy mà bằng thực lực của chính mình hắn lại có thể đánh bại cả ba người bọn họ.
Nghe thấy tiếng Lý Sơn, Lâm Thần dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người phía trước.
Bùi Lương Bình đứng cạnh Lý Sơn bỗng dưng cười nhẹ một tiếng, dữ tợn nói:
- Khà khà, Lâm Thần, tốc độ tu luyện của ngươi đúng là rất nhanh, có điều hôm nay ngươi nhất định sẽ phải nói rõ ràng cho ta.
Mặt Lâm Thần không có cảm xúc, không hề bị lời nói của Bùi Lương Bình làm cho tức giận, hắn thản nhiên nói:
- Thứ lỗi, ta không có gì giải thích, hơn nữa... Ngươi cũng không tư cách khiến ta phải giải thích cho ngưoi.
Bùi Lương Bình mặt biến sắc, gằn giọng xuống nói:
- Tiểu tử, đừng có ở đó mà dày mặt, ta cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng sự tình, ngươi cũng đừng nghĩ có thể yên ổn ra khỏi nơi này.
Kẻ đến không hề có chút thiện ý gì, hai người này ở đây cản đường Lâm Thần con đường, quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
- Cần gì phải phí lời, Bùi Lương Bình, chúng ta cùng tiến lên, trước tiên đánh cho hắn tàn phế rồi nói sau!
Cũng là vì chuyện của ba người bọn Lý Xuyên, nên vẻ mặt Lý Sơn giờ khắc này cực kỳ phẫn nộ, hắn không nhịn được gầm lên một tiếng, đột nhiên bước ra, giống như là hận không thể lập tức giết ngay Lâm Thần.
Bùi Lương Bình thấy thế, vẻ mặt cũng có chút u ám nghiêm nghị nhìn Lâm Thần, hắn bắt đầu động đậy cơ thể, tập kích về phía Lâm Thần.
Lâm Thần lúc này đang đi con đường hẻo lánh có rất ít đệ tử nội môn đi qua, cũng bởi vậy, Lý Sơn cùng Bùi Lương Bình mới dám ngang nhiên tỉ thí với Lâm Thần.
Lý Sơn mang tới mấy võ giả Luyện Thể cảnh, cũng vào thời khắc này, tất cả đều công kích Lâm Thần.
Thấy tình thế như vậy, mặt Lâm Thần vẫn không hề cảm xúc, cơ thể hắn đột nhiên chấn động, trên da của hắn nhất thời tỏa ra ánh sáng màu đồng cổ tựa như một vị kim phật.
Ầm!
Lâm Thần không nói nhiều, duỗi nắm đấm ra, hướng đến tay của Lý Sơn mà tấn công.
Nhất thời, một âm thanh trầm đục vang lên. Lý Sơn là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, thực lực của hắn so với Đoạn Phương - đối thủ cách đây không lâu tỉ thí với Lâm Thần cũng cao hơn một chút, nhưng kể cả như vậy, thì Lý Sơn vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thần.
Theo thanh âm vang lên, sắc mặt Lý Sơn trong phút chốc đã biến thành màu đỏ tía, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây, lui về phía sau.
Bùi Lương Bình đang tấn công Lâm Thần sợ giật bắn người, vốn dĩ bọn họ cho rằng Lâm Thần tuy đánh bại Đoạn Phương, nhưng tu vi của hắn dù sao cũng còn thấp, thực lực không phải là quá mức lợi hại, vì thế hai người này mới lập mưu liên hợp lại, đồng thời đối phó Lâm Thần.
Mà giờ khắc này, bọn họ mới phát hiện thực lực của Lâm Thần, tựa hồ cường đại hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Thế nhưng giờ khắc này muốn phải hối hận cũng không kịp, Bùi Lương Bình gầm nhẹ một tiếng, một chân hướng Lâm Thần oanh kích mà tới.
Bắp đùi của hắn trên hiện ra ánh sáng màu trắng nồng đặc, hiển nhiên cước pháp so với lúc xông vào núi Thiên La mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chỉ là, sau một khắc...
Bắp đùi của Bùi Lương Bình và quả đấm của Lâm Thần đụng vào nhau, ngay sau đó, liền nhìn thấy thần sắc của Bùi Lương Bình biến đổi, thân thể không kiềm hãm được lui về sau mấy chục bước, bịch một tiếng, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Lý Sơn mạnh hơn một chút, bị Lâm Thần oanh kích một quyền, hắn mặc dù không hôn mê nhưng cũng bị ngã trên mặt đất, khó có thể đứng lên lại, dĩ nhiên hoàn toàn mất sức chiến đấu!
- A!
Lúc này, bỗng một tiếng kêu sợ hãi vang lên, liền nhìn thấy, những võ giả luyện Thể cảnh do Lý Sơn cùng Bùi Lương Bình mang theo, một người trong đó hoảng sợ hô một tiếng, Lâm Thần đang công kích bỗng ngừng lại.
Nghe được thanh âm này, Lâm Thần theo tiếng nhìn lại, mà người võ giả kia nhìn thấy ánh mắt Lâm Thần nhìn sang, nhất thời da đầu tê dại lui về sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Không để ý đến võ giả Luyện Thể cảnh, Lâm Thần rút lui đồng lực trong cơ thể, quay đầu nhìn về phía Lý Sơn, vẻ mặt lạnh lùng.
- Chuyện này, chuyện này...
Lý Sơn ấp úng, vẻ mặt có chút bối rối.
Hắn vốn dĩ muốn báo thù cho ba người bọn Lý Xuyên, phế bỏ Lâm Thần, ai ngờ trái lại còn bị Lâm Thần đánh thành bộ dạng này. Trong lòng hắn biết rõ, sở trường của Lâm Thần là kiếm pháp, nếu Lâm Thần sử dụng tới kiếm pháp, Lý Sơn và Bùi Lương Bình sợ là trọng thương còn nặng hơn bây giờ.
Nghĩ tới đây, Lý Sơn không khỏi cảm thấy hối hận, nhưng lúc này, thần sắc của hắn bắt đầu trở nên hoảng sợ.
Hắn trước đây đối xử như vậy với Lâm Thần, giờ khắc này Lâm Thần đã trưởng thành, liệu có quay lại báo thù hắn? Nếu là như vậy, chính hắn sợ rằng không qua nổi kiếp nạn...
Trong khi Lý Sơn còn đang sợ hãi trong lòng, bỗng nhìn thấy Lâm Thần chậm rãi bước đi, vẻ mặt lãnh đạm hướng phía về trước đi, không nói một lời, giống như không hề nhìn thấy đám người Lý Sơn và Bùi Lương Bình.
Thấy vậy, Lý Sơn không khỏi cảm thấy nhụt chí vô cùng, từ đầu tới cuối Lâm Thần không hề xem hắn và Bùi Lương Bình là đối thủ...
(1) Phách Mai hội: Hội bán đấu giá.