Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 6 : Dã tâm của Triệu Hinh
Điện thoại của Triệu Hinh cũng thuộc vào hàng mới nhất hiện nay, cô ta đã bỏ ra một số tiền xa xỉ không ít chỉ để mỗi lần dòng IPhone cho ra mắt sản phẩm mới, Triệu Hinh sẽ đặt mua ngay lập tức.
Nếu đếm số lượng điện thoại của Triệu Hinh, chắc phải khoảng chừng gần trăm chiếc, bán đi cũng đủ để cho Tư Kiệt mua được một căn nhà nhỏ xinh mà đầy đủ tiện nghi ở Tứ Xuyên.
Nhìn lại bản thân mình, hiện tại Tư Kiệt chỉ đang xài chiếc điện thoại cục gạch rẻ tiền, bộ nhớ không quá 8G, anh chỉ để nghe gọi là chủ yếu.
Tư Kiệt không dám bật điện, anh sợ ánh sáng sẽ khiến Triệu Hinh bị chói mắt mà tỉnh lại, như vậy mọi hành động của anh đều sẽ bị cô ta nhìn thấy.
Do vậy để chắc chắn lại lần nữa, Tư Kiệt rón rén bước tới bên cạnh Triệu Hinh, đưa tay đẩy nhẹ vào vai cô ta, nhỏ giọng gọi:
“Triệu Hinh, Triệu Hinh, cô có nghe thấy tôi gọi không?"
Đáp lại lời của Tư Kiệt, Triệu Hinh hoàn toàn không có phản ứng, mái tóc dài xõa xuống che gần hết khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, hơi thở phát ta đều đều. Triệu Hinh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say bí tỉ.
Lúc này Tư Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại bàn trang điểm của Triệu Hinh, đưa tay cầm chiếc điện thoại của cô ta lên xem.
Shit!
Tư Kiệt buột miệng chửi thề.
Điện thoại cài dấu vân tay, do vậy anh phải lấy được dấu vân tay của Triệu Hinh mới mở được khóa.
Tư Kiệt lắc đầu ngao ngán, toan bỏ cuộc, chắc bên trong điện thoại của cô ta cũng không có gì quan trọng đâu. Nhưng vừa lúc ấy, điện thoại bất ngờ rung lên khiến Tư Kiệt bị bất ngờ, giật mình tay chân loạng choạng, suýt thì làm rơi xuống đất.
Ơn trời giúp đỡ, nếu không mọi hành động của anh sẽ bị vỡ lở mất.
Màn hình điện thoại sáng lên, dòng tin nhắn lập tức đập vào mắt Tư Kiệt. Vì Triệu Hinh không cài bảo mật tin nhắn, nên khi tin nhắn đến anh đều có thể trông thấy một cách dễ dàng.
"Hinh Hinh, em đã cho lão già đó uống thuốc chưa? "
Tin nhắn này là của Tô Thạc Hiên, hắn và Triệu Hinh đã chính thức bí mật qua lại với nhau. Tô Thạc Hiên cũng không phải người đơn giản, thâm mưu, kế bẩn của hắn nào có trời biết, đất biết. Trước đây hắn tiếp cận, giúp đỡ Tư Kiệt là vì nhắm vào tài sản nhà vợ của anh, lợi dụng Tư Kiệt để quyến rũ, tán tỉnh Triệu Hinh.
Được cái Tô Thạc Hiên có vẻ ngoài điển trai,phong lưu đa tình, tài ăn nói lại thuộc vào hạng miệng có trăm lưỡi. Nhất là Tô Thạc Hiên còn dựa vào khả năng giường chiếu bài bản của mình, làm cho Triệu Hinh phóng đãng chết mê chết mệt, do vậy hắn đã dễ dàng tán đổ Triệu Hinh chỉ trong vòng một tháng như thế đó.
Tư Kiệt chau mày suy nghĩ. "Lão già" mà Tô Thạc Hiên nhắc tới không lẽ là Triệu Tư Mỗ. Nhưng Triệu Hinh vốn là con gái ruột của Triệu Tư Mỗ, chẳng lẽ cô ta lại sẵn sàng cấu kết với Tô Thạc Hiên chỉ để hãm hại chính cha đẻ của mình hay sao?
Rung... rung...
Lại thêm một loạt tin nhắn nữa truyền tới, vẫn là tin nhắn của Tô Thạc Hiên. Lần này hắn dặn dò Triệu Hinh cẩn thận như sau:
"Hinh Hinh, em say rồi à? Nghe anh nói đây, em phải nhanh chóng cho lão già uống thuốc, lợi dụng lúc lão mê man ép lão ký vào bản chuyển nhượng tài sản. Còn về phần thằng chồng vô dụng của em cùng Triệu Nhạc, anh sẽ có cách xử lý nhanh gọn!"
Quả đúng như những gì Tư Kiệt suy đoán. Thì ra, hai kẻ đốn mạt này đã ngang nhiên cấu kết với nhau hãm hại người thân trong chính gia đình của mình chỉ để chiếm lấy khối tài sản khổng lồ kia.
Tư Kiệt lắc đầu cười khổ. Lòng dạ con người quả thật đáng sợ. Nào ai có ngờ cô gái xinh đẹp như hoa, như ngọc kia đến cuối cùng lại là một ả đàn bà độc ác, nhẫn tâm như thế.
Mà khoan...
Tư Kiệt chợt chột dạ.
Nếu Triệu Hinh quyết định cùng Tô Thạc Hiên ra tay, vậy thì cơ hội được ở trong cái nhà này của anh sẽ không còn nữa, biết đâu ngày mai cô ta tỉnh lại sẽ tìm cớ đuổi anh. Như vậy thì mọi kế hoạch anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng đều sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức.
Tư Kiệt hết nhìn vào màn hình điện thoại, lại quay sang nhìn Triệu Hinh say xỉn đang nằm ngủ vật trên giường, trong đầu anh bất chợt nảy ra một ý nghĩ bỉ ổi.
Căn phòng tối đen tĩnh lặng, chỉ có thứ ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ treo trên trần nhà. Tư Kiệt nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, đoạn bước tới gần Triệu Hinh.
Anh nhẹ nhàng lật cô ta nằm ngửa lên phía trước, chậm rãi cởi từng hàng cúc trên áo của cô ta ra. Lập tức khuôn ngực căng tròn của Triệu Hinh nẩy lên, lồ lộ trước mặt Tư Kiệt. Cặp nhũ hoa màu phớt hồng tròn nhỏ, dần cương cứng lên dưới động tác ve vuốt của anh.
Đôi tay Tư Kiệt bắt đầu lần mò xuống váy của cô ta, kéo mạnh một đường. Toàn bộ cơ thể trần truồng mà mỹ miều của Triệu Hinh đều hiển hiện lên trước mắt Tư Kiệt.
Ánh mắt của anh càng lúc càng trở nên thâm trầm hơn theo mỗi động tác cởi áo, kéo phéc- mơ- tuya của mình.
Tư Kiệt nhẹ nhàng leo lên giường, đè Triệu Hinh bất động nằm ở dưới thân. Cảm giác da thịt mềm mại dính chặt nhau này là lần đầu tiên anh được nếm trải qua. Dù sao thì cô ta cũng là vợ đích danh của anh cơ mà, ít ra cũng phải làm tròn bổn phận của mình chứ nhỉ?
Tư Kiệt nâng hai chân thon dài của Triệu Hinh lên, sau đó tách chúng ra, dùng vật tượng trưng cho đàn ông của mình mà lạnh lùng đâm tới. Chỉ thấy Triệu Hinh trong cơn mê man khẽ cong người rên rỉ, đôi gò bồng đảo trắng mịn, đầy đặn không ngừng nảy lên nảy xuống theo mỗi động tác ra vào mạnh mẽ của anh.
Triệu Hinh à Triệu Hinh, tất cả đều là do cha con các người ép buộc tôi mà thôi!
...
Chương 7 : Cưỡng hiếp vợ mình
Sau cơn triền miên đêm qua, Triệu Hinh mơ màng mở mắt tỉnh dậy, tự cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đau nhức vô cùng, nhất là phần thân dưới cùng đôi chân mỏi nhừ.
Cô ta khẽ chau mày, hé mắt ra nhìn thử, vẫn là căn phòng yêu dấu thường ngày của mình, nhưng hôm nay cảm thấy có gì đó hơi khác thường thì phải.
Đầu Triệu Hinh đau như búa bổ, chắc do tác dụng của rượu vẫn còn. Đêm qua cô ta cùng đám Tô Thạc Hiên và Mộng Giai Kỳ cùng nhau đi nhảy, thác loạn cả một đêm, sau đó cô ta và Tô Thạc Hiên còn lôi nhau vào nhà nghỉ, mây mưa cuồng nhiệt một trận rồi mới trở về biệt thự.
"Tô Thạc Hiên khốn khiếp, dám đưa rượu mạnh cho tôi uống. Á!"
Triệu Hinh đưa hai tay ôm lấy đầu, khó chịu mà giãy giụa đạp chân loạng choạng. Bất chợt cô ta cảm thấy dường như mình đã đạp phải một vật gì đó mềm mại thì phải.
Triệu Hinh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt cô ta là một tấm lưng trần cứng rắn, bên trên còn có mấy dấu hôn đỏ chói.
Triệu Hinh run run lật chăn lên xem, thấy cả cơ thể của mình và gã đàn ông kia đều trần truồng, không còn một mảnh vải che thân, hơn nữa trên đệm còn phát ra một thứ mùi đặc trưng cho dấu vết hoan lạc.
Chắc chắn không phải Tô Thạc Hiên. Mà người đàn ông đang nằm bên cạnh cô ta, nếu đúng thì không phải ai khác ngoài gã chồng xấu xí, vô dụng Tư Kiệt kia.
Triệu Hinh giận đến run người, với tay cầm lấy bình hoa đặt ngay ngắn trong góc bàn mà tàn nhẫn đập mạnh lên đầu của Tư Kiệt:
"Thằng khốn này! Anh dám lợi dụng lúc tôi ngủ say, lén lút phát sinh quan hệ với tôi hả? "
Hành động tàn nhẫn này của Triệu Hinh khiến Tư Kiệt đang say giấc ngủ phải bật dậy, lập tức trên đầu truyền tới một cảm giác bị xé rách đau đớn.
Tư Kiệt trợn tròn mắt nhìn Triệu Hinh, á khẩu không nói nên lời. Từ trên đỉnh đầu, một dòng nước đặc sệt, tanh lòm chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt của anh, nhìn anh hiện tại trông vô cùng gớm ghiếc.
Triệu Hinh biết mình đã đập rách đầu Tư Kiệt nhưng vẫn dửng dưng như không có gì, nhếch miệng cười gằn:
"Khốn khiếp! Dám quan hệ với Triệu Hinh tôi à? Cái giá anh phải trả này vẫn còn quá nhẹ đấy, chồng à! "
Hai chữ "chồng à" được cô ta kéo dài ra đầy chế giễu, coi thường.
"Hinh Hinh, đêm qua em uống say, không còn biết gì cả, là anh đã đưa em lên lầu."
Tư Kiệt khổ sở nói, không quên đưa tay bịt chặt vết thương bị rách phía trên. Cảm giác lúc này da đầu như muốn nổ tung ra vậy.
"Thì sao? Thì anh có quyền được cho cái vật xấu xí, gớm ghiếc kia của anh vào trong tôi sao? Tôi đã cảnh cáo anh cấm không được động vào tôi cơ mà?! Cái tên hiếp dâm này!"
Triệu Hinh vẫn già mồm cãi, trừng mắt quát lớn.
"Em... em vì say không làm chủ được cảm xúc của mình, quấn lấy anh triền miên. Anh dẫu sao cũng chỉ là một thằng đàn ông, không thể cưỡng lại ham muốn, em à!"
Tư Kiệt vẫn hết mực tha thiết cầu xin cô ta. Dù sao thì hiện tại anh cũng đã chiếm được thân xác của Triệu Hinh rồi, còn sợ gì nữa chứ!
"Câm mồm và cút xéo khỏi đây ngay cho tôi!"
Triệu Hinh quát ầm lên, đưa chân đạp mạnh vào mặt Tư Kiệt một cái nữa...
Tư Kiệt mặc lại quần áo bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Trong phòng vẫn còn truyền tới tiếng la hét, chửi rủa ầm ĩ của Triệu Hinh.
Tư Kiệt còn chưa rời đi ngay, đưa tay che miệng cười hả hê. Mùi vị của cô ta quả thực không hề tồi nha.
À, chưa kể đến, đêm hôm qua anh còn bí mật dùng điện thoại quay lén lại toàn bộ màn ái ân đặc sắc giữa hai người. Chỉ cần bản ghi âm lần trước và video làm tình này bị phát tán, nhất định toàn bộ danh tiếng của Triệu Hinh sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.
Phương Ánh Linh vừa xuýt xoa vết thương trên đầu Tư Kiệt, vừa lo lắng nói:
"Cậu Tư à, lần này tiểu thư ra tay tàn nhẫn quá!"
"Không sao, tiểu thư đã say, không còn tỉnh táo nên mới như thế! Anh cũng không để bụng làm gì cả."
Tư Kiệt khẽ nhăn mặt khi Phương Ánh Linh đắp thuốc vào vết rách trên đầu. Mảnh sứ của bình hoa đã vô tình cứa đứt một miếng da lớn trên đầu của anh khiến anh mất máu rất nhiều, làn da cũng trở nên xanh xao hơn.
Phương Ánh Linh nhìn vết thương lớn của Tư Kiệt, trong lòng không khỏi cảm thán. Đường đường là con rể nhà họ Triệu, là chồng của thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh, thế mà giờ đây Tư Kiệt lại sống khổ cực còn quá nô bộc trong nhà.
Vợ chồng họ Triệu cũng đã hay tin đêm qua Tư Kiệt cùng Triệu Hinh đã phát sinh quan hệ, vội vàng lật đật bước xuống lầu cho gọi anh vào phòng khách.
Tư Kiệt lễ độ gõ cửa bước vào, ngước nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của vợ chồng lão Triệu, bày ra khuôn mặt đáng thương vô dụng đến tội nghiệp.
"Buổi sáng tốt lành, cha, mẹ! "
"Ngồi xuống đi!"
Triệu Tư Mỗ lạnh lùng nói, đưa tay chỉ vào chiếc ghế nhựa cũ nát bên cạnh.
Nhà họ Triệu chưa bao giờ cho phép anh được đặt mông ngồi lên sofa sang chảnh của họ, mà kể từ khi Tư Kiệt đặt chân vào ở rể, họ bèn sai người xuống nhà kho cầm lên chiếc ghế nhựa đã cũ này để làm chỗ ngồi riêng cho anh.
Tư Kiệt ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay nắm chặt phía trước, đôi mắt hơi cụp xuống đất, chờ đợi câu nói tiếp theo của vợ chồng lão Triệu.
Triệu phu nhân tức đến tím mặt, chỉ muốn ném thẳng vào mặt Tư Kiệt vài cục phân thối cho bõ ghét. Đang yên đang lành tự nhiên lại rước của nợ này vào nhà, thật là ngu xuẩn hết mức!
Chương 8 : Kiện anh vì tội hiếp dâm
"Mày, sao mày dám phát sinh quan hệ với con gái tao?"
Triệu Tư Mỗ cau mày mắng. Trước lúc cử hành hôn lễ cho hai người họ, ông ta đã dặn đi dặn lại Triệu Hinh nhất định không được để cho Tư Kiệt quan hệ với mình, có lỡ sau này bỏ nhau cũng khó.
Vậy mà sau hai năm yên ổn thì đến thời điểm hiện tại con gái lão lại ăn nằm với gã đàn ông vô dụng, xấu xí này. Họa chẳng may có khi còn mang thai con của hắn nữa kìa.
Càng nghĩ Triệu Tư Mỗ càng tức điên người, đôi tay vo lại thành nắm đấm, toan dùng một lực mà đấm chết ngay lập tức Tư Kiệt.
Thế nhưng lão Triệu vốn có tính sĩ diện rất cao. Nếu hành động này của ông ta bất giác bị đồn thổi ra ngoài, vậy thì danh tiếng và sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của lão sẽ bị tiêu tan ngay lập tức. Do vậy lão đành phải cắn răng mà nuốt cục tức vào bên trong cơ thể béo núc ních của mình.
"Thưa cha, mẹ, sự việc xảy ra đêm qua con thật sự xin lỗi. Nhưng dù sao Triệu Hinh cũng là vợ con, hai năm qua con chưa được động vào cô ấy một lần!"
Tư Kiệt khẽ nuốt nước bọt nói một lèo. Anh tự cảm thấy gan mình kể ra cũng to quá trời. Lợi dụng lúc Triệu Hinh ngủ say, cưỡng hiếp cô ta, ép cô ta phải mang cốt nhục của mình, lại còn giả ngây giả ngốc đóng vai một thằng nhân viên quèn dưới trướng cha mẹ vợ, một thằng chồng nhút nhát sợ vợ.
Nếu có ai trao giải diễn viên xuất sắc nhất Tứ Xuyên, chắc chắn anh sẽ tự tin mà vỗ ngực hả hê, sung sướng. Ông đây, Tư Kiệt đây chính là nhất!
"Cha mẹ nhất định phải làm chủ cho con. Con sẽ kiện hắn vì tội cưỡng hiếp!"
Triệu Hinh từ trên lầu bước xuống, hằm hằm chỉ trỏ chửi bới Tư Kiệt không tiếc lời. Loại đàn ông vô dụng này mà cũng dám sờ mó, đụng chạm vào cơ thể cao quý của cô ta, nhất định cô ta phải kiện chết nhà anh mới hả lòng hả dạ.
Triệu Hinh đã tốn gần hai giờ đồng hồ chỉ để tắm rửa, chà sạch cơ thể của mình hòng xóa đi mọi dấu vết mà Tư Kiệt đã để lại trên người tối qua. Đặc biệt cô ta còn sai người hầu phải đi mua ngay thuốc tránh thai khẩn cấp. Dù biết có thể đã muộn nhưng Triệu Hinh vẫn nơm nớp hi vọng tác dụng của thuốc vẫn còn kịp để ngăn chặn chất dịch bẩn thỉu của Tư Kiệt.
Càng nghĩ cô ta càng phát ức, muốn một tay đuổi thẳng Tư Kiệt ra khỏi căn nhà này.
"Con hãy tỉnh táo lại đi, Hinh Hinh!"
Mã Hoa cau mặt quát lại. Đứa con gái này quả thực vô cùng ngu ngốc. Không những đi chơi nhảy múa say mèm, đến nỗi bị Tư Kiệt làm trò mà không biết, lại còn mở miệng ra đòi đi kiện chính chồng mình. Triệu Hinh và Tư Kiệt đã là vợ chồng hợp pháp, cho nên vấn đề quan hệ nam nữ này tòa án hoàn toàn không chịu trách nghiệm. Đưa lên kiện thì nhà họ Triệu chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Chưa biết chừng còn thành chủ đề bàn tán sôi nổi của giới báo trí.
Triệu Hinh cũng vừa nhận ra câu nói kia của mình hết sức ngu xuẩn, do vậy nên đưa tay lên che miệng, ngại ngùng không nói gì nữa.
Sự việc tối hôm qua mặc dù không ai chịu thua ai nhưng suy cho cùng vẫn là nội bộ gia đình, nên yên lặng đi thì tốt. Chỉ mong Triệu Hinh đừng có nhạy tới mức mới trải qua một đêm mà đã mang thai con của Tư Kiệt.
Bàn tán một hồi cuối cùng cũng chỉ có những lời trách móc, mắng chửi là chủ yếu, bởi thế Triệu Tư Mỗ bèn phẩy tay chấm dứt cuộc họp gia đình.
Lát nữa ông ta còn phải đến công ty Triệu Thị của mình để điều hành một buổi họp lớn, lấy đâu ra thời gian mà ngồi đôi co với lũ người này.
Trước khi rời đi, Triệu Tư Mỗ hừ nhạt, liếc nhìn vợ chồng Triệu Hinh, chán ghét căn dặn:
"Ngày mười lăm tới đây dinh thự nhà ông Mãng sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu gái. Ông ấy có mời đại gia đình chúng ta cùng đến. Chúng mày liệu liệu mà hành xử cho đúng, đừng có mà làm mất mặt tao!"
Nói xong Triệu Tư Mỗ quay lưng bước đi, để lại mình mẹ con Mã Hoa cùng Tư Kiệt ngồi lặng yên trong phòng khách.
Mã Hoa nhác thấy chồng mình đã đi xa, bèn đứng dậy bước tới lại gần Tư Kiệt thẳng tay tát bốp vào mặt anh mà gằn giọng:
"Tao cho mày thời hạn một tháng. Sau một tháng hãy tự túc mà quấn xéo khỏi Triệu gia. Nếu mày không cút khỏi đây, tao sẽ cho người giết chết từng người thân bên cạnh mày. Nghe cho rõ đấy!"
Đoạn hai mẹ con bà ta cùng nhau lắc mông bước về phòng, vừa đi vừa không ngừng chửi bới Tư Kiệt.
Anh ngồi chắp đôi tay lên đùi, yên lặng ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc xung quanh. Nếu không phải vì Triệu gia các người độc ác, hại chết cha mẹ anh thì anh đâu đến nỗi phải lâm vài hoàn cảnh bi đát đến mức này.
Thế nhưng để trả thù, dù cho có phải nhẫn nhịn chịu nhục tới mức nào đi chăng nữa, Tư Kiệt vẫn không cảm thấy mệt mỏi gì cả.
Đang mải mê suy nghĩ, bỗng chiếc điện thoại cũ nát trong túi quần anh khẽ rung lên không ngừng. Tư Kiệt giao du rất ít, trong danh bạ anh chỉ lưu số khoảng chừng mười người là cùng. Bởi vậy giờ này mà có cuộc gọi tới, chắc chắn là có việc gì đó rất quan trọng.
Chẳng lẽ là cha nuôi hay sao? Nhưng cha nuôi hiện tại đang làm nhiệm vụ bí mật bên Mỹ, chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh vào giờ này.
Tư Kiệt nhìn vào số máy hiển thị trên điện thoại, chỉ thấy một tràng dài các số chín nối đuôi nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chủ nhân sở hữu số điện thoại này hẳn phải có rất nhiều tiền, thập tứ chín cơ mà.
Tư Kiệt thoáng do dự, không biết có nên bắt máy hay không.
Ngập ngừng một lát, anh quyết định ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm đục, nhẹ nhàng mở lời ngay:
"Cậu chủ, tôi là Ước Định, quản gia của cậu chủ mười năm trước!"
..
Chương 9 : Khối tài sản khổng lồ của cha mẹ
Quản gia Ước Định sao?
Trong đầu Tư Kiệt chợt nhớ lại khoảng thời gian mười năm trước, khi ấy anh vẫn còn được sống đàng hoàng dưới danh phận là đại thiếu gia nhà họ Tư giàu có và quyền lực.
Ước Định khi đó mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, là một quản gia lâu năm của nhà họ Tư. Tư Kiệt còn nhớ, hồi bé anh rất thích chơi trò chơi cùng Ước Định, còn thích chí nhảy lên lưng ông, bắt ông làm con ngựa cho mình cưỡi.
Vào cái đêm cha mẹ bị nhà họ Triệu sát hại, Tư Kiệt đã khóc lóc, bắt ông phải đi mua kẹo bông gòn cho mình bằng được. Vì đã là đêm tối, quán bán kẹo bông cũng không còn ở đây nữa, quả thực rất khó tìm. Nhưng Tư Kiệt khi đó đang trong độ tuổi nổi loạn, nằm lăn xuống đất mà ăn vạ.
"Không, chú phải đi mua cho cháu. Chú không mua kẹo cho cháu, cháu nằm dưới đất ngủ cho chú xem!"
Ước Định quản gia vì rất cưng chiều cậu chủ nhỏ này bèn khoác áo mưa, đích thân đi tìm mua cho anh ăn.
Đến khi ông trở về, Tư gia đã trở thành một mồ chôn mả, máu tanh tràn lan khắp nơi, ông bà chủ đã chết, còn cậu chủ thì đã biến mất, không một dấu vết.
Đoạn ký ức đau thương này nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Tư Kiệt, anh nín thở mà nắm chặt đôi tay lại, cong miệng cười đầy nham hiểm.
"Ồ, thì ra là Ước Định quản gia, đã lâu không gặp. Sao chú lại biết số điện thoại của cháu?"
Tư Kiệt cất giọng hỏi. Ngoại trừ cha nuôi và một vài người người Triệu gia, chẳng còn ai có thể biết đến số điện thoại của anh như thế nào nữa. Mà Ước Định quản gia tìm ra, khả năng tìm kiếm cũng không phải dạng vừa đâu.
Đầu dây bên kia, Ước Định khẽ thở dài, giọng nói có chút thê lương:
"Cậu chủ à, tôi đã tìm cậu mười năm nay. Hãy khoan nói về vấn đề vì sao tôi lại tìm được cậu đi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn rất nhiều!"
"Việc quan trọng ư?"
Tư Kiệt ngạc nhiên hỏi lại.
Việc quan trọng mà Ước Định muốn nói tới ở đây chắc có thể sẽ liên quan tới cha mẹ anh. Quả đúng như Tư Kiệt suy đoán, Ước Định quản gia chậm rãi nhắc từng chữ, cố ý để cho anh nghe rõ:
"Cậu chủ à, ông bà chủ trước khi qua đời đã lập sẵn di chúc. Ngoài khối tài sản mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thì ông bà chủ còn lập một tài khoản đen song song với nhau. Mà tài khoản này ủy quyền thuộc quyền sở hữu của cậu chủ"
"Cái gì?"
Tư Kiệt trợn tròn mắt la lớn, suýt chút nữa thì bị người nhà họ Triệu nghe thấy.
"Khoan, chờ chút chú Ước Định, đợi cháu ra ngoài rồi hãy nói rõ"
Tư Kiệt vội vàng đứng dậy, rảo bước nhanh ra ngoài vườn sau. Anh đưa mắt nhìn ngó một lượt, sau khi chắc chắn đã không còn ai theo dõi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cuộc hội thoại với quản gia Ước Định.
"Khi nãy chú có nói cha mẹ đã lập một tài khoản đen song song cho cháu có phải không?"
"Đúng vậy, thưa cậu chủ!"
Ước Định quản gia nhẹ nhàng nói. Ngừng một lát, ông khẽ mỉm cười mà tiếp lời:
"Tôi đã gửi ảnh chụp số dư tài khoản cho cậu, xin cậu hãy kiểm tra trong tin nhắn. Ngày mùng mười tới đây, tôi gặp cậu chủ để nói rõ hơn, được không?"
Tư Kiệt lặng người suy nghĩ giây lát. Nếu anh lấy lý do đi ra ngoài có việc, chắc chắn Triệu Hinh sẽ nhất định không cho anh đi.
Vậy thì, đành lấy cớ là đi mua đồ về nấu ăn vậy.
Cúp máy, anh bấm vào mục tin nhắn để xem bức ảnh chụp số dư tài khoản mà quản gia Ước Định gửi.
Trong đầu Tư Kiệt lập tức nổ một tiếng rầm inh tai nhức óc.
Con mẹ nó chứ!
Tư Kiệt mừng rỡ mà buột miệng chửi thề.
Số dư tài khoản của anh hiện tại đã lên tới mười tám số không tròn trĩnh. Thật khủng khiếp!
Cha mẹ quả thực hết sức cẩn thận. Vì để tiết kiệm và dành dụm cho anh, họ đã mở thêm một tài khoản nữa, số tiền lợi nhuận họ thu được trong các hợp đồng làm ăn sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản đứng tên anh tám phần, còn cha mẹ chỉ giữ lại hai phần.
Thêm nữa, ngay từ lúc mẹ mới sinh anh, ông Tư vừa lên phường làm giấy khai sinh, vừa bỏ ra một số tiền rất lớn thuê đại luật sư nổi tiếng nhất thành phố Tứ Xuyên để lập di chúc. Trong di chúc đã xác nhận, toàn bộ tài sản của ông bà bao gồm cả hiện vật và ngoại lệ đều đứng tên Tư Kiệt thừa kế.
Trong một ngày, Tư Kiệt ngẫu nhiên đã trở thành một phú nhị đại giàu sang bậc nhất. Số tiền mà anh đang sở hữu dư sức mua được vài thành phố Los Angeles giàu có bậc nhất nước Mỹ.
Đôi tay Tư Kiệt nắm chặt lấy chiếc điện thoại cũ nát, ôm bụng cười như điên.
Cha mẹ ơi! Cuối cùng con không còn phải sống khổ sở như trước nữa. Bao năm qua làm con nuôi của trùm đại ca tiếng tăm lẫy lừng, cận vệ đi theo bảo vệ không kém, nhưng anh vẫn luôn canh cánh tâm tư trong lòng, không muốn dựa dẫm vào thế lực của cha nuôi.
Nếu Triệu gia mà biết thằng con rể nghèo khổ mà chúng đang coi thường kia thực chất là một siêu đại gia ngầm khét tiếng, chắc hẳn sẽ ngã lăn ra đất mà chết vì sốc mất.
Tư Kiệt cười hả hê, cười tới nỗi chảy cả nước mắt. Niềm vui cũng có, đau khổ cũng có. Cha mẹ anh, những người anh yêu thương nhất trên đời đã không còn nữa.
Tiền bạc đối với anh giờ như sóng biển, người thân không còn, mùi vị trên cuộc sống này đều trở nên vô nghĩa!
Chương 10 : Nhận lại thẻ đen hoàng kim
Sáng sớm hôm sau, Tư Kiệt lấy cớ phải đi ra chợ sớm để sắm đồ, thuận lợi hẹn gặp Ước Định quản gia thành công.
Đã mười năm qua đi nhưng những đường nét trên gương mặt ông vẫn không hề thay đổi, chỉ là các nếp nhăn thì thêm hằn sâu hơn mà thôi.
Ước Định phong thái nhẹ nhàng, từ tốn, khẽ nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Tư Kiệt.
Khi gặp lại cậu bé nhõng nhẽo ngày xưa, trong đáy mắt ông chợt ánh lên tầng tầng lớp lớp xúc cảm phức tạp. Vết bớt trên mặt cậu ấy đã lan rộng ra như thế, vậy mà Tư Kiệt vẫn không chữa trị.
Ước Định khẽ thở dài trong lòng, tự cảm thấy những tháng ngày qua mình thật vô dụng. Cậu chủ ở ngay trước mắt mà cứ mải tìm kiếm đâu xa.
"Cháu đã nghĩ sẽ không được gặp lại chú nữa!"
Tư Kiệt mỉm cười buồn bã. Người thân trên đời này của anh đã không còn mấy người. Những họ hàng thân thích xa xôi kia, trước lúc Tư gia còn đang phát triển mạnh như rồng bay phượng múa thì thi nhau xum xoe, nịnh nọt không tiếc lời. Đến khi Tư gia gặp nạn, tất cả đều quay mông lắc đầu, nhún vai phủ sạch mọi mối quan hệ.
Anh cũng chẳng cần đến sự thương xót của họ. Dù sao thì Triệu Tư Mỗ cũng đã xử trí rất thông minh bằng cách lan truyền tin nhảm rằng cha mẹ anh nợ lão một số tiền quá lớn, vượt mức chi trả. Do vậy họ mới tự sát hòng lấy cái chết để trốn nợ.
Lũ khốn này...
Tư Kiệt nắm chặt lòng bàn tay của mình, ly cà phê sứ trong tay cũng trở nên rung lắc dữ dội, suýt chút nữa thì vỡ tan.
Khoan đã...
Tư Kiệt không những thông thạo vượt bậc y thuật, thuộc làu mười ba thứ tiếng, kiến thức tiếp thu trong những năm tháng học tập bên Thụy Sỹ vô cùng rộng lớn, mà anh còn có sức mạnh hơn người. Nếu Tư Kiệt dùng sức, đống cốc chén này nhất định sẽ bị anh nắm vỡ chỉ trong tích tắc.
Thế mà Tư Kiệt vẫn tỏ ra bản thân mình yếu đuối, đớn hèn không hơn không kém trước mặt cha con nhà họ Triệu. Quả thực anh diễn kịch còn giỏi hơn cả ảnh hậu Lý Miêu Hoa lừng danh.
Tư Kiệt bất giác bật cười, nụ cười hết sức đê tiện.
Ước Định quản gia rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ đã sờn cũ, nhìn thoáng qua là biết chiếc hộp này đã có tuổi đời từ rất lâu rồi.
"Bên trong chiếc hộp này có chứa thẻ đen hoàng kim do ông bà chủ chuẩn bị riêng cho cậu. Mặc dù ông bà chủ đã mất, nhưng mỗi tháng ngân hàng đều vẫn tự động chuyển tiền vào tài khoản của cậu từ lợi nhuận trong công ty mà ông bà chủ gây dựng nên."
Tư Kiệt đưa tay cầm lấy chiếc hộp, tìm chốt khóa để mở ra xem.
Tấm thẻ màu đen sáng bóng được phủ một lớp kim cương ở bốn cạnh viền, trông nó vô cùng sang chảnh và quý phái, dòng tên "Tư Kiệt" cũng được trạm trổ bằng vàng ròng nằm ngay chính giữa.
Nếu như đem bán chiếc thẻ đen này thì cũng vẫn đủ mua được một căn biệt thự xa hoa giữa lòng thành phố.
Ánh mắt Tư Kiệt nhìn chăm chú vào chiếc thẻ đen. Nó chính là món quà cả đời này cha mẹ anh tặng cho anh, dồn hết tâm huyết vào đó. Càng thương cha mẹ bao nhiêu, Tư Kiệt lại càng căm hận kỹ người độc ác kia bấy nhiêu.
Ước Định quản gia lặng lẽ ngả lưng ra sau ghế mà quan sát cậu chủ nhỏ này của mình. Đôi mắt cậu ấy không còn trong sáng, ngây thơ như lúc trước nữa mà giờ đây tràn ngập những mưu mô, toan tính và nham hiểm.
Cậu chủ nhỏ, cuộc sống bất công này đã khiến cậu thay đổi đi rất nhiều rồi.
"Chú Ước, thật cảm ơn chú rất nhiều. Phần mộ của cha mẹ, nhờ chú trông coi giúp cháu."
Tư Kiệt trầm giọng nói.
Ước Định khẽ gật đầu, chợt nhìn thấy ngón áp út của Tư Kiệt có đeo một chiếc nhẫn vàng bèn tò mò hỏi:
"Cậu chủ Tư, cậu đã kết hôn rồi sao?"
Tư Kiệt giơ bàn tay phải lên, xoay xoay chiếc nhẫn cưới trong lòng bàn tay, đoạn đem thả vào ly cà phê, nhếch miệng nói:
"Chú có tin không, cuộc hôn nhân này chỉ là một cái hư hão mà cháu đang theo đuổi!"
Nói tới đây, sắc mặt của Tư Kiệt chợt thay đổi hẳn. Một vẻ u ám, lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể anh, khuôn mặt anh phút chốc trở nên vô cùng dữ dằn.
Ước Định khẽ thở dài. Ông biết Tư Kiệt kết hôn nhất định là có hàm ý sâu sắc khác. Ngay từ nhỏ tính cách bộc lộ ra của Tư Kiệt đã là bảo thủ, ương bướng và độc tài. Nếu anh đã quyết định một điều gì đó, chắc chắn anh sẽ phải thực hiện cho bằng được dù cho có thịt nát xương tan.
Tư Kiệt và Ước Định còn muốn nói chuyện lâu thêm nữa thì bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức. Màn hình hiển thị số điện thoại của Triệu Hinh.
Tư Kiệt chán ghét ném điện thoại qua một bên, hừ lạnh:
"Thứ đàn bà rắc rối!"
Tiếng chuông điện thoại đổ lại lần thứ hai nhưng Tư Kiệt vẫn chưa buồn nhấc máy.
Ước Định quản gia bèn nhỏ giọng mở lời nhắc:
"Cậu chủ hãy nghe máy đi. Biết đâu có chuyện quan trọng thì sao!"
Lúc này anh mới uể oải cầm máy lên nghe, nhưng chưa để anh mở lời thì giọng nói the thé của Triệu Hinh ở đầu dây bên kia đã vang lên ầm ĩ:
"Tư Kiệt, anh chết bờ chết bụi ở ngoài đấy rồi à? Còn không mau xách cái mông về nhà. Bà đây có việc phải đi ra ngoài, về xách đồ cho tôi!"
Một lời quát này của Triệu Hinh đều bị Ước Định quản gia nghe thấy. Ông thoáng sững sờ, ngồi thẳng lưng mà nhìn Tư Kiệt đầy thắc mắc:
"Cậu chủ..."
Nhưng Tư Kiệt không muốn nói thêm điều gì nhiều. Anh xua xua tay, cầm chiếc thẻ đen đem giấu kỹ vào trong túi áo, đoạn từ biệt Ước Định quản gia ra về.
Trước khi rời đi, Tư Kiệt còn không quên vẫy tay dặn dò:
"Chú Ước, hãy giữ liên lạc nhé!"