Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Gia Vệ! Ra ngoài một chút.
Ngay khi Gia Vệ vừa định ngồi xuống thì thanh âm của Liễu Tình vang lên, hắn nhất thời cảm thấy bất ngờ.
Quay mặt về phía Liễu Tình, hắn xác định không phải là ảo giác, lúc này mới mang theo theo ánh mắt nghi hoặc đi tới cửa ra vào.
- Tình tỷ, tìm em có việc gì?
Tới trước cửa, Gia Vệ liếc mắt qua cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh, sau đó mới nhìn Liễu Tình thắc mắc.
- Không phải chị tìm em mà là cô ấy.
Hàng mi Liễu Tình hơi nhíu lại, tiếp tục nói:
- Đây là bạn hồi đại học của chị, Tiền Lạc Lạc.
Gia Vệ vừa nghe nói người đẹp tên "Lạc Lạc" đứng trước mặt này tìm hắn có chuyện, trong lòng nghi ngờ, hắn cũng không tự cho rằng bản thân có mị lực khiến nữ nhân chú ý. Tuy nhiên sau khi nghe được họ Tiền trong tên của nàng, trong mắt Gia Vệ chợt lóe lên một tia "đã hiểu".
- Tiền Thiếu Soái là...?
Gia Vệ quan sát Tiền Nhạc Nhạc, người đẹp này thoạt nhìn còn lạnh lùng băng giá hơn cả Liễu Tình. Về mặt nhan sắc không thua kém Liễu Tình chút nào, song từ trên người của nàng có một cỗ hơi thở dường như bài xích người khác từ cách xa ngàn dặm. Điều này khiến Gia Vệ nhận ra, cô gái tên Tiền Lạc Lạc này ắt không phải một người đơn giản.
- Thiếu Soái là em trai của tôi.
Không vòng vo tam quốc, Tiền Lạc Lạc trực tiếp nói thẳng.
- Tiền Thiếu Soái là em trai của cô, Tình tỷ lại là bạn học thời đại học.
Khóe miệng Gia Vệ vểnh lên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Chuyện tình ngày hôm qua không phải cô không biết chứ?
- Lạc Lạc thật sự không biết, nàng hiện giờ đang làm nghiên cứu sinh, sự tình trong nhà không tường tận lắm.
Không đợi Tiền Lạc Lạc trả lời, Liễu Tình lập tức xen vào đáp.
Rất rõ ràng, quan hệ của Liễu Tình và Tiền Lạc Lạc quả thực không tệ, chỉ là Liễu Tình khá hiểu rõ về Tiền Lạc Lạc, cũng do Tiền Lạc Lạc chủ động nói cho Liễu Tình biết. Nếu không Liễu Tình không thể nào biết được thân phận của Tiền Lạc Lạc hay người thân của nàng.
- Chúng ta đổi sang địa phương khác nói chuyện nhé?
Nhìn xung quanh một chút, Tiền Lạc Lạc nở nụ cười đề xuất ý kiến.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Gia Vệ không hề tiêu tán, hắn có thể phát giác ra đằng sau nụ cười của Tiền Lạc Lạc có một tầng lãnh ngạo vô cùng. Đây hẳn là một người con gái cực kì kiêu ngạo.
- Gia Vệ, một lát nữa em không có việc gì làm phải không?
Liễu Tình nhìn sang Gia Vệ.
Gia Vệ cười nhạt một tiếng, nói:
- Còn một thời gian ngắn nữa thôi là đến kì thi tốt nghiệp trung học, chị nói em có việc hay không?
Tiền Lạc Lạc tới đây rõ ràng là vì sự tình của Tiền Thiếu Soái, mà Tiền Thiếu Soái gây tổn thương cho Liễu Tình, giờ đây Liễu Tình lại nói đỡ cho Tiền Lạc Lạc làm cho trong lòng Gia Vệ khó chịu không thôi.
Sắc mặt của Liễu Tình hơi khựng lại, Gia Vệ chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với nàng. Đột nhiên Liễu Tình phát hiện trong lồng ngực tựa hồ như bị thứ gì chặn lại, hô hấp trở nên có chút khó khăn.
- Gia tiên sinh khi nào có thời gian? Tôi có thể chờ.
Nụ cười nguy trang trên mặt Tiền Lạc Lạc vẫn như cũ không hề thay đổi, thậm chí cả giọng nói cũng mang theo một tia quyến rũ. Phỏng chừng bất kì người đàn ông nào nghe thấy sẽ không tự chủ được mà mềm lòng.
Đáng tiếc có một loại đàn ông không bị ảnh hưởng, đó chính là người đàn ông có người mình thích ở ngay bên cạnh.
Hiện tại trong lòng Gia Vệ chỉ có Liễu Tình, dù Tiền Lạc Lạc quyến rũ tới cực điểm hắn cũng không dễ dàng thỏa hiệp.
- Cái tôi có chính là thời gian, nhưng chuyện này thì khỏi cần phải bàn làm gì. Tiền Thiếu Soái phạm pháp, thương tổn Tình tỷ, kết quả hôm nay là do hắn tự chuốc lấy.
Gia Vệ lạnh lùng trả lời, không chừa cho đối phương một con đường để thương lượng.
- Tôi có thể đáp ứng cậu bất kì điều kiện gì, chỉ cần cậu giúp em tôi thoát khỏi cảnh lao ngục.
Tiền Lạc Lạc cau mày nói.
Gia Vệ hừ lạnh không đáp, xoay người trở về lớp học.
Làm tổn thương người con gái mình thích, Tiền Thiếu Soái đã nằm trong sổ đen, Gia Vệ sao có thể cứu hắn đây?
- Bao nhiêu tiền cũng được, bất kì điều kiện gì cũng được, miễn là cậu giúp em trai tôi không phải đi tù. Tôi nói là "bất kì" điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Chứng kiến Gia Vệ bỏ đi, Tiền Lạc Lạc gấp đến nỗi thanh âm hơi lớn.
- Bất kì điều kiện gì cũng được sao?
Gia Vệ dừng bước, hai mắt híp lại nhìn Tiền Lạc Lạc.
- Bất kì điều kiện gì cũng được.
Nụ cười trên mặt Tiền Lạc Lạc biến mất không chút bóng dáng, thay vào đó là vẻ ngưng trọng, từng chữ từng chữ rõ ràng nói ra.
- Thật ư?
Gia Vệ lộ ra vẻ giễu cợt.
- Thật!
Tiền Lạc Lạc gật đầu chắc nịch, chẳng qua hàng chân mày càng nhíu chặt hơn. Trực giác nói cho nàng biết yêu cầu của Gia Vệ sẽ phi thường quá đáng.
Quả nhiên không sai, sau khi Tiền Lạc Lạc gật đầu khẳng định, Gia Vệ trực tiếp nói:
- Theo như cô nói bất kì điều kiện gì, bao gồm cả thân thể của cô?
Lời này vừa dứt, thân thể mềm mại của Tiền Lạc Lạc khe khẽ run rẩy. Liễu Tình đứng bên cạnh sắc mặt cũng biến đổi nhìn Gia Vệ.
Trong phòng học, Gia Cát Uyển Nhi vẫn chưa rời đi, nàng một mực chú ý tình huống phía bên này. Thời điểm nghe được câu nói của Gia Vệ, khuôn mặt xinh xắn trở nên cau có, hai bàn tay nắm chặt lại.
Một hồi lâu không có động tĩnh, Gia Vệ cười hắc hắc tiếp tục bước đi.
Ấy mà hắn vừa bước được vài bước, thanh âm của Tiền Lạc Lạc bỗng vang lên:
- Đúng thế, tôi đã nói là bất kì điều kiện gì!
Lần này Gia Vệ thật sự kinh ngạc.
Đầu tiên hơi sửng sốt, hắn quay đầu nhìn về phía Tiền Lạc Lạc. Trên mặt nàng vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, từ trong mắt của nàng Gia Vệ không thấy được một tia lo lắng.
- Lạc Lạc...
Liễu Tình vô ý bật thốt, hai mắt chăm chăm nhìn Tiền Lạc Lạc, nhất thời không nói thành lời.
- Nếu như cậu có thể giúp em trai tôi thoát khỏi chốn lao ngục, thân thể của tôi sẽ là của cậu.
Trên mặt Tiền Lạc Lạc tỏa ra hương vị dụ người, phảng phất như vưu vật của nhân gian đợi người ta đến hái.
- Hay cho một con đàn bà không biết liêm sỉ.
Trong khi Liễu Tình sắc mặt còn đang trắng bệch, Gia Cát Uyển Nhi tức giận hét lên.
Nàng trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới trước cửa chỉ thẳng vào mặt Tiền Lạc Lạc mắng:
- Tốt xấu gì cô cũng là một nghiên cứu sinh, đọc sách Thánh hiền nhiều năm như vậy cư nhiên lại không có chút liêm sỉ nào sao?
Mắng Tiền Lạc Lạc xong, Gia Cát Uyển Nhi trừng mắt nhìn sang Gia Vệ:
- Không ngờ được cậu là con người như vậy, uổng cho tôi xem cậu là bạn.
Gia Vệ sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, hắn chỉ muốn cho Tiền Lạc Lạc biết khó mà lui thôi mà.
Hắn nhìn ra được Tiền Lạc Lạc là một người con gái lạnh lùng kiêu ngạo, trong lòng của nàng luôn có một ranh giới cực hạn. Một khi Gia Vệ chạm đến ranh giới này, Tiền Lạc Lạc sẽ lùi bước.
Song hắn đã tính sai, người con gái này tuy kiêu ngạo nhưng không có nguyên tắc, điều này khiến hắn rất lúng túng.
Chợt lúc này Liễu Tình quay về phía Gia Vệ nói:
- Gia Vệ, Tiền Thiếu Soái không có gây thương tổn gì đến chị, em giúp Tiền Lạc Lạc đi.
Giọng nói của Liễu Tình tràn ngập sự cầu xin. Dường như chuyện Gia Vệ giúp Tiền Lạc Lạc mới là đúng, không giúp nàng là một việc sai lầm, Gia Vệ của chúng ta giờ đây không khác gì bị gắn cái mác "ác nhân".
Nghe những lời vừa rồi của Liễu Tình, đặc biệt là giọng nói của nàng, trong lòng Gia Vệ bùng lên một cơn tức giận chưa từng có từ trước tới nay. Hai mắt hắn nheo lại nhìn Liễu Tình, sau đó đảo qua Tiền Lạc Lạc nói luôn:
- Tốt, vậy lấy thân thể của cô đổi lấy tự do của Tiền Thiếu Soái đi.
Nói xong câu đó, Gia Vệ lập tức xoay người đi tới cầu thang, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Để lại ba người Liễu Tình, Tiền Lạc Lạc và Gia Cát Uyển Nhi đang đứng ngẩn ra.
Vương Cường từ đầu vẫn ở trong phòng học đợi Gia Vệ, hơn nữa thanh âm khi bọn họ nói chuyện không cố ý đè nén nên hắn cũng nghe loáng thoáng được đại ý. Những câu nói kinh thiên vừa rồi của Gia Vệ làm hắn vô cùng ngạc nhiên.
Ổn định tâm trạng, Vương Cường quyết định rời khỏi phòng học. Không dám quấy rầy ba người phụ nữ đang đứng trước cửa, hắn ba chân bốn cẳng đuổi theo Gia Vệ.
- Mày muốn thân thể của Tiền Lạc Lạc đó thật à? Để nàng ta kết thúc thân xử nam cho mày?
Đuổi kịp Gia Vệ, Vương Cường hỏi luôn vào trọng tâm.
Giữa hai người bọn họ không có gì không thể nói, Vương Cường rất hiểu rõ người bạn của mình. Câu nói ban nãy hơn phân nửa là đang tức giận, Gia Vệ vốn không phải là một người tùy ý.
- Tao là hạng người đó sao?
Liếc Vương Cường một cái, Gia Vệ hồi đáp.
- Hé hé, người anh em, con nhỏ Tiền Lạc Lạc đó không kém cô Liễu chút nào đâu.
Vương Cường vỗ vỗ bả vai Gia Vệ cười mờ ám.
Gia Vệ bỗng nhiên dừng bước, hắn nhìn Vương Cường, khuôn mặt như cười mà không phải cười:
- Tao để ý mày biết hơi nhiều chuyện rồi đấy. Để tránh phiền phức tao có nên giết người diệt khẩu hay không đây?
- Giết người diệt khẩu?
Vương Cường vờ sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực, nói tiếp:
- Không cần đâu, mày cũng biết mồm miệng của tao nổi tiếng kín đáo mà. Tao xin thề chuyện này chỉ cho cha mẹ mày biết, ngoài ra không tiết lộ cho ai khác.
Cánh tay Gia Vệ chợt vung lên bóp lấy cổ Vương Cường uy hiếp:
- Tuyệt đối không được để cha mẹ tao biết, tao không muốn bọn họ vì tao mà lo lắng.
- Biết rồi biết rồi...Khụ khụ...Mau buông ra, khó thở quá.
Vương Cường vung vẩy hai tay hô lên.
Gia Vệ lúc này mới thả tay ra, Vương Cương thở hổn hển mấy ngụm khí lớn, nhìn chằm chằm Gia Vệ:
- Mày định giết tao à?
Gia Vệ điềm nhiên cười hắc hắc, tiếp tục đi về phía cổng trường.
Một khắc sau Vương Cường lại đuổi theo, hắn bá lấy vai Gia Vệ chất vấn:
- Nói mau, có phải mày đang theo đuổi cô Liễu? Đối tượng hẹn hò lần trước không phải là nàng chứ?
Gia Vệ không buồn trả lời, tuy nhiên mới đi được vài bước hắn chợt dừng lại. Vương Cường cũng ngừng lại theo, chỉ là hắn đứng cách Gia Vệ tầm 2-3m, đề phòng Gia Vệ bất ngờ bóp cổ hắn lần nữa.
Song Gia Vệ không chú ý tới động tác nhỏ nhặt này, hắn chỉ nhíu mày hỏi:
- Theo mày phải làm thế nào để sửa đổi ấn tượng đầu tiên với một người?
- Sửa đổi ấn tượng đầu tiên?!
Vương Cường sửng sốt, hắn cũng thầm suy nghĩ trong lòng. Muốn thay đổi ấn tượng đầu tiên với một người đúng là vô cùng khó khăn.
Tuy vậy chỉ chốc lát sau, Vương Cường mở miệng nói:
- Muốn cô Liễu thay đổi ấn tượng đầu tiên đối với mày, cần phải làm hai việc.
- Hai việc gì?
Gia Vệ vội vàng truy vấn.
- Việc thứ nhất, không được gặp mặt nàng một thời gian, ít nhất lấy tháng làm đơn vị tính toán. Việc thứ hai, chính là trong những ngày không gặp cô Liễu, bản thân mày phải có biến hóa rất nhiều.
Vương Cường nói tiếp:
- Như vậy khi lần sau gặp lại cô Liễu, ấn tượng của nàng ta đối với mày mới có thể thay đổi.