Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâu Hướng Vãn không phải không biết mình ăn như hổ đói không có hình tượng, nhưng nàng không phải người ngu ngốc. Thứ nhất mình thật sự rất đói, những thức ăn này đều là món mình thích ăn, lại hợp khẩu nên sẽ ăn nhiều hơn.
Thứ hai, nàng cảm giác vương gia không có chuyện gì làm mới đi chọc ghẹo mình, vốn dĩ không muốn bị ba vị phu nhân gia tăng áp lực, vì ghen tị mà tìm mình động thủ, cho nên Lâu Hướng Vãn tự nguyện hủy hình tượng.
Dù sao mình cũng là một kẻ tham ăn, để sau này vương gia thấy mình mà tránh xa, tốt nhất khiến cho ba vị phu nhân xem mình như một nha hoàn quê mùa không đáng quan tâm, vậy thì quá hoàn mỹ.
“Tiểu Mộc Đầu, nghe nói Tiểu Hà chết rồi, ngươi có biết không?” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ đang nhàn nhã uống trà, không nhẹ không nặng đặt tách trà ở trên bàn. Phằng một tiếng, mắt phượng sắc bén nhìn Lâu Hướng Vãn.
Vốn dĩ định ăn tới no, nghe câu hỏi hiện giờ của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể không cam lòng buông chén đũa xuống, dù sao mình cũng mất không ít hình tượng rồi. Nếu không sao vương gia lại lên tiếng cắt ngang việc ăn cơm của mình, đoán chừng hắn đã sinh ra chán ghét.
Lâu Hướng Vãn đứng dậy cúi đầu, thái độ cung kính hèn mọn, “Nô tỳ biết sai.” Nếu giờ phút này nàng ngẩng đầu lên, sẽ phát hiện trong mắt Phượng Kính Dạ tuyệt đối không phải vẻ chán ghét gì, chỉ lo nàng ăn quá nhiều sẽ bị đau dạ dày.
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi làm sai ở chỗ nào?”Âm cuối nâng cao, Phượng Kính Dạ dù bận bịu nhưng vẫn ung dung nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu, giọng nói trong trẻo mang theo mị hoặc, “Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương nói!”
Điều chỉnh thái độ một lúc, Lâu Hương Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, dưới ánh nến, vẻ mặt tinh xảo thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn, chân mày cong, đôi mắt rạng ngời cong cong, tựa hồ chung quanh mang theo nụ cười.
Mặt trắng nõn, không chút son phấn, để lộ ra màu da vốn có, cho dù người rất gầy, nhưng khuôn mặt vẫn có chút thịt, trắng nõn mềm mại, tựa hồ bấm vào sẽ nặn ra nước, bởi vì xụ mặt trông có chút nghiêm túc, trên khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lõm xuống.
“Tiểu Hà đã cung khai một ít, trước đó nàng ta đã từng trốn ra vương phủ hẹn hò, trôi qua nửa năm, nô tỳ đoán chừng sự việc bị bại lộ, không muốn bị đánh nên mới cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, khuôn mặt thẩn thờ nhìn Phượng Kính Dạ, nhưng ánh mắt lại không có gì cháy bỏng, căn bản nói rõ ra là đã đi vào cõi thần tiên.
“A, như vậy, tại sao trước đó Lôi quản gia thẩm vấn Tiểu Hà lại cắn chặt miệng không nói?” Không nhận ra được thái độ Phượng Kính Dạ đang vui hay tức giận, lạnh nhạt hỏi lại một câu. Sau đó đưa mắt nhìn Lâu Hướng Vãn rồi nhìn ba vị phu nhân đang ngồi bên cạnh, môi mỏng mím chặt lại, cười như không cười, “Các ái phi nghĩ thế nào?”
“Hồi bẩm vương gia, trước đó Tiểu Hà bị Lôi quản gia thẩm vấn đã muốn tìm cái chết nhưng lại thất bại, sau khi nô tỳ vào thẩm vấn xong, liền đem cửa khóa lại, chìa khóa vẫn còn trong tay nô tỳ, cho nên nô tỳ phỏng đoán Tiểu Hà đã nhổ khăn trong miệng ra, sau đó cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn mang theo túi đựng chìa khóa trong người đặt ở trên bàn, chứng cứ đã chứng minh Tiểu Hà vì chuyện vụng trộm, sợ tội tự sát, tuyệt đối xác thực. Sau này mọi chuyện đối với mình đã không còn quan hệ rồi!
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi biết quy củ vương phủ không thể phá, bao che phạm nhân tội trạng giống nhau!” Ngữ điệu Phượng Kính Dạ rét lãnh chìm xuống vài phần, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, thiện lương của nàng có thể kéo dài được bao lâu đây? Trong vương phủ, nhất định không cho phép mềm lòng lương thiện!
“Nô tỳ không dám!” Trực tiếp đáp lại Phượng Kính Dạ, vẻ mặt Lâu Hướng Vãn rất vô tội, “Nô tỳ không có ý bao che bất luận kẻ nào!”
“Nhưng sao bổn vương nghe nói Tiểu Hà chỉ trông chừng cho người khác, phạm vào quy củ vương phủ đó chính là tử tội!” Cuối cùng cũng phải hạ màn, mặt Phượng Kính Dạ đột nhiên chuyển thành giận dữ, ngũ quan anh tuấn, đột nhiên trong chốc lát lại trở nên tuấn dật tao nhã, rồi chốc lát sau tựa như mưa to gió lớn, băng lạnh đầy khiếp sợ.
Nháy mắt, không khí trong phòng khác căng thẳng quỷ dị, mỗi người không khỏi tự chủ nín thở, bọn nha hoàn càng bị uy hiếp khiếp sợ, giật mình liếc mắt nhìn rồi cúi đầu xuống, không dám thở mạnh một chút. Dung Trắc Phi và Trịnh phu nhân xoay người một chút, dù sao cũng là chủ tử, không thể không có cam đảm như vậy.
Lâu Hướng Vãn có chút tức giận liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ, rõ ràng mình đã tránh được, tại sao vương gia lại cứ kéo mình vào trong nước đục sâu không thấy đáy này.
Ở trong vương phủ, sẽ thuộc về người vương phủ! Phượng Kính Dạ thản nhiên dùng ánh mắt hơi buồn nhìn Lâu Hướng Vãn, Tiểu Mộc Đầu quả thật chỉ bị bức ép mới nóng nảy, mới nhận ra được cảm xúc chân thật của nàng.
“Thế nào, phải để bổn vương chỉ đích danh hay sao? Có gan làm không có gan thừa nhận sao?” Phượng Kính Dạ cười lạnh, nhướng mày kiếm, ánh mắt sắc bén như đao, lạnh lùng nhìn về phía Văn phu nhân.
Thật ra hắn đã sớm biết, ngay khi mới bắt đầu cũng đã biết rồi! Văn phu nhân đáp lại ánh mắt vô tình lãnh khốc của Phượng Kính Dạ. Rõ ràng nam nhân tuấn nhã này vẫn đang cười, ung dung ngồi trên ghế, trên người mặc cẩm bào màu lam càng tăng thêm vẻ bất phàm, nhưng tim hắn lại lạnh băng, rất máu lạnh!
Phịch một tiếng quỳ gối trên đất, Văn phu nhân cúi đầu, không nhìn Phượng Kính Dạ một cái. Có lẽ do quá sợ nên mới quỳ xuống, thân thể có chút run rẩy.
“Dẫn đi, phong tỏa viện Văn Thị, tất cả tôi tớ cấm ra ngoài.” Đạo thanh âm không lớn nhưng cũng đã quyết định số mạng của Văn phu nhân, thần sắc Phượng Kính Dạ từ đầu tới cuối đều bình tĩnh như thế.