Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế nào? Mộc đầu, ngươi lại đang nghĩ gì đó?” Phượng Kính Dạ vừa quay đầu lại thì thấy Lâu Hướng Vãn vẫn nhìn mình chằm chằm, nhưng không biết nàng đang nghĩ đến cái gì.
Lâu Hướng Vãn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, chớp mắt nhìn kỹ nụ cười quỷ dị của Phượng Kính Dạ, “Vương gia, người cố ý có đúng không? Cố ý muốn bắt Quân Hàn!”
“Vẫn chưa ngốc lắm, người nào ngươi cũng dám mang vào trong vương phủ, thân phận Dịch Quân Hàn vẫn chưa tra ra được, giam giữ hắn lại cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.” Phượng Kính Dạ cười cười, ngồi tựa vào trên ghế, chân thon dài đặt gần nhau, lộ dáng vẻ lười nhác thoải mái, “Sao? Cho rằng Bổn vương đã làm sai à?”
“Nô tì không dám, chỉ là độc tuyệt đối không phải do Quân Hàn bỏ vào.” Lâu Hướng Vãn đã tự nói với mình rồi, làm sao Vương gia lại tốt bụng như vậy, đồng ý để Quân Hàn ở lại trong viện, thì ra hắn đã tính đến bước này, nhưng nghĩ đến dấu răng trên cổ tay kia bị Phượng Kính Dạ cắn, Lâu Hướng Vãn vô cùng khinh bỉ nhìn Vương gia, quả thật là tiểu nhân!
“Tiểu Mộc đầu, ngươi phải nhớ, không nên tin bất kỳ người nào trong vương phủ này, ngoại trừ Bổn vương.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ đầy uể oải, một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâu Hướng Vãn, đến khi nào thì nàng mới để ý một chút, mưu mô một chút, thì tốt rồi.
“Thế cuối cùng ai hạ độc chứ?” Lâu Hướng Vãn nắm mái tóc mình, phiền não không thôi, vừa rồi Dung Trắc Phi không có chút nào hốt hoảng, xem ra nàng ta thật sự không có hạ độc, chẳng lẽ là Trịnh phu nhân? Hay là Tử Thư, hoặc giả là do người của Minh Thừa Tướng phái tới, Lâu Hướng Vãn biết một khi bị dính vào phiền toái thì sẽ không dừng lại.
“Đừng suy nghĩ nữa, Bổn vương bảo đảm bất kể là Đoàn Tử hay Dịch Quân Hàn cũng sẽ không gặp bất cứ chuyện gì, chỉ cần tin vào Bổn vương là được.” Không biết Phượng Kính Dạ đứng lên khi nào, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, Lâu Hướng Vãn buồn bã nên không kịp phản ứng, bị Phượng Kính Dạ kéo vào trong ngực, “Nhớ kỹ lời Bổn vương đã nói với ngươi? Chỉ cần tin Bổn vương là được, về sau Nộc đầu ngươi không cần biết vì nguyên do gì, chỉ cần tránh xa những nữ nhân khác ở trong vương phủ, cần đề phòng một chút.”
“Biết rồi.” Không nghĩ xem nữ nhân đó là của ai, là do người nào rước đến phiền toái, bất quá không cần nghĩ nguyên nhân đó là gì, Lâu Hướng Vãn ngược lại khôn ngoan gật đầu một cái, đương nhiên dù sao cứ để Vương gia tự mình xử lý, mình suy nghĩ nhiều làm gì chứ.
Phượng Kính Dạ có chuyện cần xử lý, lại phải giằng co với Lâu Hướng Vãn một ngày. Sau đó Lâu Hướng Vãn rời đi, quay về Thu Phong Viện.
Trên nửa đường.
“Nha đầu chết tiệt, ngươi đã bao nhiêu tuổi mà không biết suy nghĩ hả, cầm kéo trong tay vậy mà cứ chạy khắp nơi tìm cây kéo! Á, Lâu cô nương, ngài đã trở về viện rồi à.” Một lão bà vừa mắng vừa nhìn nha hoàn bên cạnh, lập tức thấy Lâu Hướng Vãn liền cung kính hành lễ. Dù sao ở trong vương phủ này cũng không thể xem thường, bọn hạ nhân không dám cợt nhã làm chuyện hồ đồ với nàng.
“Ừ.” Sắc mặt Lâu Hướng Vãn có chút tái nhợt, ngơ ngác nhìn nha hoàn cầm kéo trong tay, cầm kéo lại đi tìm kéo, dĩ nhiên tìm không được. Vương gia hoài nghi thân phận của Quân Hàn, lại để cho tên Long Cửu tàn bạo kia đi, là tại sao? Bởi vì sâu keo là do Long Cửu bắt, nên sâu keo có bay quanh Long Cửu, cũng không ai hoài nghi độc do Long Cửu bỏ vào.
“Lâu cô nương, sắc mặt nàng không tốt lắm, có cần tìm Hồ đại phu qua xem không?” Lão bà nhìn thấy sắc mặt Lâu Hướng Vãn tái nhợt, ánh mắt cũng không ổn lắm. Mặc dù nàng có liên quan chuyện Lưu Thẩm chết hôm nay, nhưng chỉ cần là người sáng suốt, đều biết Lâu Hướng Vãn không làm chuyện như vậy, mấy lão nhân trong vương phủ đều hiểu rất rõ.
“Ta không sao, ta rất khỏe.” Đột nhiên tim chợt nhói đau, Lâu Hướng Vãn quay đầu lại nhìn về phía Kỳ Lân Viện, mình hoài nghi nhiều người như vậy, lại không hề nghĩ đến Vương gia. Sau khi hạ độc ở Phượng vương phủ rồi biến mất, ngoại trừ người của vương phủ làm, người bên ngoài không thể nào dễ dàng hành động, Phượng vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không thể vào được, huống chi lại còn theo dõi Đoàn Tử đi đến tiệm thuốc hốt thuốc, nếu Vương gia muốn động thủ giết một người thì quá đơn giản.
Bước chân Lâu Hướng Vãn có chút trống rỗng, lồng ngực cứ như bị ai đâm vào từng nhát từng nhát đau đớn, nàng biết mình không cần để ý đến, nhưng khí nghĩ tới câu nói Phượng Kính Dạ nói ở bên tai nàng, chỉ cần tin tưởng hắn. Lâu Hướng Vãn đột nhiên cắn môi, vốn đi tới Thu Phong Viện thì bóng dáng lại xoay nhanh chạy thẳng về phía Kỳ Lân Viện.
Rầm một tiếng, cửa thư phòng lần nữa bị đẩy ra, Phượng Kính Dạ mới vừa cầm tấu chương lên, nhìn thấy sắc mặt Lâu Hướng Vãn không ổn liền hoài nghi, đứng dậy, trong lòng không ngừng thấp thỏm, “Xảy ra chuyện gì đó?”
“Lưu Thẩm là bị Long Cửu hạ độc có đúng không? Vương gia, tất cả mọi chuyện đều do người an bài, cả nói láo sắc mặt cũng không đổi, tim không đập nhanh chút nào!” Lâu Hướng Vãn cười lạnh lùng, thấy trong mắt Phượng Kính Dạ chợt lóe lên chút kinh ngạc, sau đó lại trấn định khôi phục gương mặt tuấn tú bình thường.
“Vốn ta không muốn để cho ngươi biết, bất quá Lưu Thẩm nhất định phải chết, Bổn vương không nỡ làm tổn thương ngươi dù chỉ một chút, nhưng lại bị một lão bà ti tiện thấp kém đánh!” Phượng Kính Dạ bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói có chút thô bạo cùng lạnh nhạt. Hắn chọn cách độc ác nhất không để ai phát hiện ra loại độc đó, nhưng không ngờ đến Dịch Quân Hàn lại có bản lãnh thế. Vậy mà có thể nhận ra được thứ không thể phân biệt được, còn định dùng sâu keo, nên Phượng Kính Dạ mới để lộ ra Long Cửu, không ngờ Lâu Hướng Vãn vừa mới đi liền lập tức nghĩ ra.
Lâu Hướng Vãn giận đến phát run, đôi tay dùng sức nắm chặt thành quả đấm, may mắn đột nhiên nghĩ ra, bằng không hắn không chỉ lừa gạt mình, còn để mình nghĩ rằng hắn thật lòng có ý tốt muốn tra ra ai là người hạ độc.
“Đủ rồi, ta chỉ bắt nhốt có một mình Dịch Quân Hàn, ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn Bổn vương sao?” Sắc mặt Phượng Kính Dạ không vui liền khiển trách, từ từ đứng dậy, nhìn tay Lâu Hướng Vãn đang nắm thành quyền, mặt đầy đau lòng, lửa giận lớn cách mấy cũng từ từ giảm đi mấy phần, “Tiện bà như vậy, Bổn vương không thay ngươi xử trí, ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể nhẫn tâm ra tay sao?”
“Vương gia không cần nói quang minh chính đại như vậy, nếu là vì ta, Vương gia cần gì phiền hà như thế, đều là nô tài của vương phủ, cứ ban thẳng án tử cho xong chuyện. Vương gia phái Long Cửu hạ độc, cũng chỉ vì muốn bắt Quân Hàn, để bắt người sau lưng hắn ra, hay là nói Vương gia nhìn Dung Trắc Phi không vừa mắt, bày chuyện giết chết người trong viện của nàng ta, để mượn chuyện này động thủ.” Sắc mặt cùng giọng điệu Lâu Hướng Vãn đầy mỉa mai sắc lạnh, ánh mắt sắc nhọn có thể đả thương người, những chuyện tồi tệ này, không phải nàng không biết, mà là không muốn trộn lẫn vào mà thôi.
“Ngươi không ngờ người ở nơi này đều như thế, chỉ có Dịch Quân Hàn là tốt thôi, Bổn vương vì sao phải để một nam nhân không rõ lai lịch sống trong Thu Phong Viện, Mộc Mộc, ngươi nghĩ Bổn vương lương thiện lắm sao?” Phượng Kính Dạ cũng nổi giận, mắt phượng lạnh lẽo nhìn Lâu Hướng Vãn đang giận dữ nói, một trận lửa giận trong lồng ngực bốc cháy dữ dội, “Ngươi không nghĩ rằng Bổn vương vì quá đau lòng cho ngươi, nên mới giết chết tiện bà kia ư?”
“Ta không cần!” Bốp một tiếng, bàn tay Phượng Kính Dạ đang chìa ra bị Lâu Hướng Vãn gạt đi, nhìn sắc mặt Phượng Kính Dạ đột nhiên có hàn sương giăng đầy, Lâu Hướng Vãn ưỡn thẳng lưng, mặc dù trong nháy mắt có hơi sợ, nhưng do bị lừa gạt khiến lửa giận hoàn toàn thiêu đốt lý trí, “Ta chỉ là một nô tỳ, không cần Vương gia ra mặt cho ta, chuyện này không liên quan đến Quân Hàn, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ đem người thả ra.”