Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mộc Mộc, nàng nhìn xem, nơi nào cũng có thị phi, người không quyền không thế rất khó có cuộc sống yên ổn.” Phượng Kính Dạ nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, năm ngón tay siết chặt vào nhau, âm thanh trong trẻo tựa như nhạo báng. Tuy nhiên, hắn không có lúc nào quên dụ dỗn Lâu Hướng Vãn cùng hắn quay trở về.
Lâu Hướng Vãn dùng ánh mắt khiêu khích, nhìn khinh bỉ với mánh khóe của Phượng Kính Dạ, lầm bầm hai tiếng. Mặc dù Phượng Kính Dạ không có nói sai, mà Lâu Hướng Vãn cũng không phải là người không quyền không thế, nàng cũng không phải người để mặc cho người khác ức hiếp, nàng chỉ muốn được trải qua thời gian tự do một chút, nhàn nhã một chút, không cần đấu đá, không cần phải tính toán lợi dụng nhau. Thật ra vương gia vẫn không hiểu, hay do nàng cũng không hiểu chính mình, nàng thật sự sợ Phượng Kính Dạ sẽ lợi dụng nàng như trước đây, mãi luôn lo lắng, sẽ có một ngày bị trả giá, nhận lấy tổn thương và phản bội, nên mới rời khỏi hắn sớm hơn một chút.
Phượng Kính Dạ bị bộ dáng của Lâu Hướng Vãn chọc cười, không nhịn được giơ tay lên gõ hai cái lên trên đầu Lâu Hướng Vãn,” Được rồi, được rồi, đừng liếc ta nữa, ta sẽ không nói nữa.”
“Tại sao lại không có chốn đào nguyên chứ?” Lâu Hướng Vãn cảm thán thở dài, đều biết nơi nào có người thì có phân tranh, có bày kế nhau, nhưng lòng nàng lại luôn mãi ngây thơ, cứ muốn tình cảm đơn thuần. Ngước mắt nhìn Phượng Kính Dạ tuấn mỹ phi phàm, nhưng người trước mắt lại luôn có thể cho nàng sự sủng ái, có thể cho mình quyền thế tiền tài, còn có cô đơn không hề có chút cảm giác an toàn, tâm cơ vương gia quá sâu, cuộc sống của hắn luôn có quá nhiều thứ phức tạp.
Phượng Kính Dạ rất muốn nói cho Lâu Hướng Vãn một tiếng, để nàng tin tưởng hắn thêm một lần. Tuy nhiên, hắn biết có nói gì cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể nắm chặt tay Lâu Hướng Vãn, hắn sẽ dùng toàn bộ cuộc sống của hắn để nói cho Mộc Mộc biết, hắn chính là chốn đào nguyên cho nàng nương tựa.
Trong công đường, nha sai hô lớn, ở trên công đường, Huyện thái gia Trịnh Đạc khoác bộ y phục màu hồng của quan truy huyện, lúc này vỗ đường mộc một cái, nhìn hai người dưới công đường, có phần kinh hãi, nhất là khí thế tôn quý cùng khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Kính Dạ, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường, Trịnh Đạc lại nhìn Lâu Hướng Vãn, mi thanh mục tú, dịu dàng xinh đẹp, có mấy phần khí phách hơn so với những tiểu thư nhà quyền quý, thoạt nhìn quả là một tiểu cô nương dịu dàng, nhưng ẩn dưới vẻ dịu dàng là vẻ sắc sảo nghiêm nghị.
Nha Sai ở một bên tiến lại báo cáo vụ án, đơn giản nói hai ông cháu khắt cái bị trúng độc chết do ăn phải thức ăn Lâu Hướng Vãn làm, Ngỗ Tác đã khám nghiệm tử thi, mọi sự việc đều được đưa về nha môn.
Phượng Kính Dạ cứ đứng ở trên công đường, không có bất kỳ phản kháng nào, càng không giống như thảo dân bình thường quỳ xuống, thế nhưng huyện thái gia cũng không dám nói thêm cái gì, còn Lâu Hướng Vãn chỉ đứng dựa lưng vào trụ nhà nghỉ ngơi. Nếu như có thể nói, bọn họ chỉ muốn ngồi ghế quan sát, tốt nhất có hạt dưa hay thức ăn vặt nào đó, vừa ăn vừa xem.
“Điêu dân to mật, thấy huyện thái gia còn không chịu quỳ xung!” Trái lại Hoàng Hiền Nhân ở một bên cáo mượn oai hùm hét lên, mặc dù hắn cảm giác Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ không phải người đơn giản, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, đến lúc đó miễn lừa được một ít bạc là xong, cũng không cần đắc tội với người.
“Láo xược, chẳng lẽ không biết tứ quốc đô có luật lệ, tú tài gặp quan không quỳ.” Phượng Kính Dạ lười nhác mở miệng, bất kể triều đại nào, đối với người đọc sách có vài phần kính trọng, cho nên phàm nhà nào có tú tài, sưu cao thuế nặng đều được miễn hoàn toàn, mà tú tài gặp quan thậm chí không cần quỳ, đây là đại diện cho một thân phận đặc biệt.
“Hồi bẩm lão gia, ông cháu khắt cái đích thực bị trúng độc mà chết, trong tay bọn họ còn nắm miếng khoai tây chiên vẫn chưa ăn, mặt trên có bôi thạch tín.” Ngỗ Tác báo cáo, đem vật chứng cùng các chứng cứ khám nghiệm đem tới, thi thể của ông cháu khất cái bị người đặt ở một bên, đắp chiếu lại.
Tính mạng con người lại thấp hèn đến như vậy! Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn, trong đầu cảm thấy bi thương. Vương gia nói không sai, bất kể ở nơi nào phân tranh, ám hại nhau, còn có nhân mạng của thảo dân.
Phượng Kính Dạ bước lên, Huyện thái gia kinh ngạc một lúc, lại thấy Phượng Kính Dạ lấy ra một ấn triện, Huyện thái gia vừa nhìn thấy, đột nhiên sắc mặt đại biến, hai chân bắt đầu run rẩy, cơ hồ muốn đứng dậy, đáng tiếc Phượng Kính Dạ thu hồi lại con dấu,”Thẩm tra vụ án này trước đi.”
Thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển, vụ án vốn dĩ đơn giản nhất chính là gài tang vật giá họa, không có gì để thẩm tra, hướng về phía lão bản Trần Ký dùng hình, thấy lão nhận tội, sắc mặt Hoàng Hiền Nhân khiếp sợ. Nhưng Huyện thái gia lần này lực bất tòng tâm, nha sai tìm nhân chứng tới, chính là tiệm thuốc bán thạch tín, còn chứng minh là Hoàng Hiền Nhân làm, không có bất cứ lo lắng gì? Phán xử vụ án, ông cháu khất cái sẽ được an táng, Hoàng Hiền Nhân và Trần ký bị phạt một trăm năm mươi lượng bạc, tất cả dùng để tiếp tế cho những người khất cái ở trên trấn.
Dân chúng vui mừng hoan hô thanh thiên đại lão gia, Hoàng Hiền Nhân bị giải đến nhà giam trong tình trạng không biết đã xảy ra chuyện gì? Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn rời đi, Huyện thái gia muốn kết thân với Phượng Kính Dạ, nhưng Long Vệ từ đằng sau bước ra, ngăn chặn Huyện thái gia. Dù sao đây cũng là Phượng Vương Gia của Vương Triều Tố Nguyên, hôm nay Hách Liên Quốc quy thuận Vương Triều Tố Nguyên, Huyện thái gia cũng không dám đối đầu với Phượng Kính Dạ.
“Mộc Mộc, đây gọi là quyền thế!” Phượng Kính Dạ nhìn ra được Lâu Hướng Vãn đang phiền não, không khỏi đau lòng ôm eo nàng, ôm thân thể mỏng manh của nàng vào trong ngực, thấp giọng mở miệng, “Mộc Mộc, nàng không thích những chuyện này, thì cứ giao cho ta xử lý, hãy tin tưởng ta một lần có được không?”
“Vương Gia.” Lâu Hướng Vãn dựa vào trong ngực Phượng Kính Dạ, bị hắn ôm chặt, không khỏi có một cảm giác an toàn, nhưng trước đây đã xảy ra một lần, làm cho Lâu Hướng Vãn do dự không dám tiến lên,”Vương gia, bây giờ ta còn có thể rời khỏi người, nhưng sau này, không chắc có thể rời khỏi ngươi được.”
Hiện tại không có yêu đến khắc cốt minh tâm, chưa yêu đến mức không thể bỏ xuống được, cho nên nàng vẫn có thể rời khỏi hắn. Dùng thời gian để dần dần quên lãng, nhưng nếu có một ngày, nàng yêu sâu đậm, yêu đến cố chấp, bị tổn thương lần nữa, thật sự nàng không biết mình sẽ làm gì nữa? Cho nên cần tránh dữ tìm lành, nàng đồng ý rời khỏi trước, ít nhất sẽ không bị tổn thương nhiều.
Phượng Kính Dạ tựa như muốn cho mình một đấm. Sao đã biết Mộc Mộc luôn luôn cảm thấy bất an, chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng hắn lại ngu ngốc lợi dụng Mộc Mộc, để sự tín nhiệm của nàng cuối cùng bị chính tay hắn chặt đứt.
“Mộc Mộc, ta đồng ý với nàng, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ nói cho nàng biêt.” Ánh mắt Phượng Kính Dạ rất buồn, hắn lần đầu tiên cảm thấy người trong ngực rất yếu ớt, thân thể nhỏ gầy đang bất an, Phượng Kính Dạ càng dùng sức siết chặt cánh tay, ”Mộc Mộc, thủ đoạn cùng xảo trá của ta chỉ dùng với người khác thôi. Mộc Mộc, nàng hãy tin tưởng ta thêm một lần thôi.”
Bên tai là giọng nói chân thành của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu ngước nhìn nam nhân tuấn mỹ cao quý, thật ra thì nếu không phải vì mình, vương gia cũng không cần ăn nói khép nép như vậy.
“Vẫn còn nửa năm, Mộc Mộc, hãy tin vào ta.” Phượng Kính Dạ khẽ hôn lên môi Lâu Hướng Vãn, muốn đem lòng chân thành của hắn truyền đến nàng. Do thân phận cao quý, Phượng Kính Dạ không thể nào không lợi dụng, ngấm ngầm lập mưu với người khác, nhưng hắn sẽ không bao giờ…. Dùng những thủ đoạn này với Lâu Hướng Vãn, bốn chữ thẳng thắn đối đãi, lần đầu tiên Phượng Kính Dạ hiểu nó quan trọng đến thế nào!
Lâu Hướng Vãn không nói rõ đáp án cho Phượng Kính Dạ biết. Đúng vậy, còn đến nửa năm, bất kể là quyết định nào cũng phải chờ đến nửa năm sau, có điều nàng rất thích cuộc sống hiện giờ, bất ngờ thấy Phượng Kính Dạ dùng quyền thế ép người để làm việc tốt.
“Đi thôi, vương gia, chúng ta đi về nhà.” Lâu Hướng Vãn mỉm cười, lôi kéo tay Phượng Kính Dạ, cho hắn một nụ cười. Bất kể thế nào, về nhà rồi hãy nói.
Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, cũng bước đuổi theo Lâu Hướng Vãn. Từ ngõ hẻm đến ngoài phố, phố xã vẫn náo nhiệt như cũ, chợt thấy có người bán bồ câu. Lâu Hướng Vãn nhanh chóng chạy qua, “Chúng ta mua mấy con bồ câu đem về nấu canh”.
“Được.” Trước đây Phượng Kính Dạ đều ăn sơn hào hải vị, hiện tại thức ăn Lâu Hướng Vãn làm ăn không tệ, mặc dù có hơi thanh đạm, Phượng Kính Dạ cũng không có kén chọn, mỉm cười cưng chìu lại bị lời Lâu Hướng Vãn nói mà đờ người.
“Vừa lúc sức khỏe Lưu Thành không tốt, ăn nhiều một chút có thể bồi bổ cơ thể.” Lâu Hướng Vãn lầm bầm, sau đó bắt đầu cò kè giá cả vời người bán hàng rong, để Phượng Kính Dạ đứng một bên ăn dấm chua với đứa con nít tám tuổi.
“Mộc Mộc, còn ta?” Phượng Kính Dạ kéo tay Lâu Hướng Vãn, chỉ chỉ vào hắn, không được bên nhẹ bên khinh.
“Không biết bồ câu được nuôi đặc biệt có thể bắn hạ để nấu canh không.” Lâu Hướng Vãn bật cười, nghĩ đến bồ câu mà ám vệ dùng để truyền tin cho Phượng Kính Dạ.
Bồ câu đưa tin có giá trị ít nhất gấp trăm lần một con bồ câu bình thường! Mặc dù Phượng Kính Dạ không muốn thừa nhận, vị trí Lưu Thành ở trong lòng Lâu Hướng Vãn còn cao hơn hắn.
Trở lại trong thôn, không khí có chút không bình thường, chuyện Lâu Hướng Vãn bị Hoàng Hiền Nhân hãm hãi đã truyền đi khắp nơi, cho nên biểu cảm mọi người nhìn Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ có chút đặc biệt, chỉ khi Tô Thị bước nhanh tới, lúc nói chuyện với Lâu Hướng Vãn thanh âm liền hạ thấp xuống. Lương địa chủ cho gọi đám người đã động thủ bắt Lâu Hướng Vãn tới, lúc này biết tin ngày hôm qua nàng bị con trai ngốc của mình đùa bỡn ở bờ sông.
Trưởng thôn Kiều mang theo người ở trong thôn cùng người Hạ gia đến giáp mặt với Lương địa chủ, ở bên cạnh có một phụ nhân mặc tơ lụa đang khóc. Khi Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ đi tới, phụ nhân òa khóc sướt mướt, giận dữ chửi Lâu Hướng Vãn.
Tuyệt tử tuyệt tôn? Lâu Hướng Vãn ngẩn người, quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ, thấy hắn vẫn tỏ ra dáng vẻ một công tử nho nhã, gương mặt vô tội làm người ta không ngờ tới tên ngốc Lương Thi bị tuyệt tử tuyệt tôn kia do chính Phượng Kính Dạ làm ra.
“ nhân này, sao ngươi lại độc ác, lòng dạ rắn rết như vậy. Ngươi muốn Lương gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn mà!” Thanh âm phụ nhân sắc bén, lau đi nước mắt trên mặt, hận không thể đem Lâu Hướng Vãn ăn tươi nuốt sống.
Tính tình của Lương Thi, ai ở trong thôn cũng biết, ỷ nhà có tiền, thi đỗ tú tài, luôn làm việc xằng bậy, đùa giỡn trêu ghẹo các phụ nhân và cô nương xinh đẹp. Mọi ngươi chỉ biết nhẫn nhịn, hơn nữa còn lẫn tránh Lương Thi, không dám dây dưa vào hắn, dù sao thôn lớn như vậy, chỉ cần thét lên là có người đến. Lúc đó phải cam chịu bị đánh, người Lương gia biết hành động sắc lang của Lương Thi cũng không để ý, dù sao chưa xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không trách nhi tử đỗ tú tài.
Nhưng sáng sớm hôm nay, sau khi nghe gã nô tài Lương Thị hét lên phát hiện hạ thân đau đớn không dứt, để đại phu kiểm tra, biết bị thương nghiêm trọng, đoán chừng là bị tuyệt tử tuyệt tôn. Lương Thi không tin trực tiếp đến thanh lâu trấn trên, nhưng bất kể cô nương trong thanh lâu phục vụ như thế nào, đều không có phản ứng, còn có hơi đau, Thế Âmới biết không xong rồi, khi nghĩ kĩ lại, nghĩ đến ngày hôm qua ở bờ sông trêu chọc Lâu Hướng Vãn không được, ngược lại còn bị đánh chạy trối chết.
Sau khi Lương Thi cùng ba bốn tên trở về, không dám mở miệng vì quá mất mặt. Nhưng nào biết qua một đêm tỉnh lại, vật giữa hai chân kia dĩ nhiên biến thành vật trưng bày, người Lương gia cũng tức giận. Ngay khi biết Lâu Hướng Vãn ra tay độc ác, đả thương Lương Thi vào ngày hôm quá, cho đến trưa, Lương địa chỉ liền tập trung ba đến bốn mười người đi tới Hạ gia, tìm Lâu Hướng Vãn tính sổ.
“Lão gia, phu nhân, chính là nàng, chính nữ nhân này đả thương Ngũ thiếu gia”. Một gã nô tài bị đánh hôm qua ra làm chứng chỉ về phía Lâu Hướng Vãn, sau khi Phượng Kính Dạ bước ra, bọn họ cũng không nhìn đến. Bởi vì bọn họ là nô tài đi theo Ngũ thiếu gia Lương Thi, chủ tử biến thành đoạn tử tuyệt tôn, đoán chừng cũng sẽ không buông tha cho những gã nô tài này, nên ánh mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đầy độc ác thù hận.
“Lương gia, các người không thể không nói đạo lý, Ngũ thiếu gia thường ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, bị Mộc Mộc đá bị thương, đó là do hắn xui xẻo!” Tô thị giúp Lâu Hướng Vãn mở miệng, tất cả người trong thôn đều gật đầu, ở đây không ít phụ nhân bị Lương Thi trêu ghẹo, hôm nay biến thành như vậy, đó cũng là ác giả ác báo.
“Tuy vậy, cũng không thể khiến Lương Thi nhà ta tuyệt tử tuyệt tôn, này rõ ràng là cố ý!” Nương Lương Thi lạnh lùng phản bác, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, ”Ngươi đã sử dụng yêu pháp gì, mà mấy nam nhân đều không bắt được ngươi, còn khiến Lương Thi bị biến thành như vậy, ngươi nhất định là yêu nữ!”
“Đúng là một yêu nữ!”
“Thiêu chết yêu nữ!”
Những người khác của Lương gia cũng phụ họa gào thét theo. Các ngươi đến mà xem, Lâu Hướng Vãn chỉ là một nữ nhân làm sao có thể địch nổi bốn đại nam nhân, còn khiến Lương Thi tuyệt tử tuyệt tôn. Với lại, ngày hôm qua Lương Thi vẫn không có chuyện gì, chỉ bị thương ngoài da, một đêm ngủ dậy liền tuyệt tử tuyệt tôn, đây chính là yêu pháp!
Từ hung thủ khiến Lương Thi tuyệt tử tuyệt tôn đột nhiên trở thành yêu nữ, Lâu Hướng Vãn cảm thấy áp lực rất lớn, những người này đúng là khẩu phật tâm xà. Tuy nàng biết nếu không có quyền thế, thì thực sự sẽ bị xem thành yêu nữ, sau đó bị người hung ác dùng lửa thêu chết. Nghĩ đến chuyện này, Lâu Hướng Vãn không khỏi căm hận trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, rõ ràng vương gia cố ý, hại nàng gặp tình cảnh này, cố ý buộc nàng phải rời khỏi nơi đầy rẩy thị phi, mưu hại đấu đá lẫn nhau.
“Lương lão gia, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung!” Trưởng thôn Kiều chau mày, lớn tiếng nói, cắt đứt lời nói hưu nói vượn của Lương gia, nhưng sắc mặt thoạt nhìn có chút nặng nề, tựa hồ biết chuyện tình trước mắt rất khó giải quyết.
“Trưởng thôn Kiều, Lương Thi nhà ta hôm nay như vậy, theo ý ngươi, ta nêm làm gì bây giờ?” Lương địa chủ hừ lạnh mở miệng, ánh mắt hận ý chuyển từ Lâu Hướng Vãn sang trên người trưởng thôn Kiều.
Ở cổ đại, đời sống trong thôn có loại không thoáng, Tộc trưởng gia tộc có thế lực sẽ mạnh hơn hình luật, có một chuyện chỉ có thể để người trong gia tộc xử lý, nha môn không thể nhúng vào. Hơn nữa, tuyệt tử tuyệt tôn qỉa là vô cùng nghiêm trọng, rưởng thôn Kiều liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, mặc dù biết lai lịch nàng không tầm thường, nhưng hôm nay mấy người Lương gia đều nhắm vào Lâu Hướng Vãn, nếu xử lý không tốt, rất có thể hai bên sẽ đánh nhau. Trưởng thôn Kiều không thể để cho người trong thôn bị thương, đương nhiên cũng không thể để người Lương gia bắt Lâu Hướng Vãn đi, bằng không sẽ không biết bị hành hạ đau khổ đến thế nào.
“Đây chẳng qua chỉ cần đi trấn trên mời đại phu, hoặc tìm một vài danh y, có lẽ cũng không phải không thể trị, về tiền chữa trị sẽ do Mộc Mộc trả.” Kiều trưởng thôn nghĩ ra một biện pháp, dù sao kéo dài một ngày tốt một ngày. Nếu giờ không xong, chỉ có thể để cho ba huynh muội họ rời khỏi thôn, vậy sẽ tốt hơn bị người lương Gia bắt đi.
“Chữa trị đương nhiên phải chữa rồi, nhưng còn hung thủ, phải mang đến từ đường của Lương Gia. Nếu Lương Thi vô sự sẽ cho qua, bằng không!” Lương địa chủ lạnh lùng nói. Nếu Lương Thi thật sự có chuyện gì, chỉ sợ hắn không chỉ tìm một mình Lâu Hướng Vãn, đoán chừng sẽ còn dính đến Hạ Minh, Lạc cô cô và cả Lăng Thanh cùng Phượng Kính Dạ. Chỉ cần người có quan hệ với Lâu Hướng Vãn, người Lương gia sẽ không bỏ qua.
“Này không được.” Trưởng thôn Kiều nhanh chóng cự tuyệt, bị bắt đến từ đường Lương Gia, nơi đó đều là người Lương Gia, Lâu Hướng Vãn đi vào chỉ sợ không có mạng trở ra.
Những người khác đều hiểu, đồng loạt gật đầu đồng ý với lời nói của trưởng thôn. Lương Gia không phải nơi tốt lành gì, đem người đưa vào từ đường, không biết Lương Gia sẽ dùng thủ đoạn bẩn thủi gì để hành hạ người đây.
“Tốt, tất cả gia súc gạo ở trong thôn năm nay, cũng đừng hòng bán được ra ngoài!” Lương địa chủ phát biểu ác độc, dương dương đắc ý nhìn sắc mặt biến đổi của người trong thôn, cười lạnh tiếp tục uy hiếp. “Đường ở Kiều Lương do Lương Gia tu sửa, người thôn Ngũ Liên không được phép đi qua, nước sông ở thượng nguồn sẽ bị chặn lại, lấp luôn hồ nước.”
Sắc mặt trưởng thôn Kiều tái nhợt, chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, nhà Lương gia có tiền. Lúc trước sữa chữa đường đi ở Kiều Lương, nhằm để giúp Lương gia dễ dàng buôn bán hơn. Hơn nữa huyện nha cũng khỏi ra tiền, mà người trong thôn cũng có góp ít tiền, nhưng danh tiếng sữa chữa đường đều thuộc về Lương địa chủ, đến mức huyện thái gia còn khen thưởng Lương Gia, giảm thuế một năm. Hiện giờ, nếu Lương Gia quả thật làm như vậy, bọn người trưởng thôn Kiều cũng xem như hết cách.
Lâu Hướng Vãn không có mở miệng, dĩ nhiên Lăng Thanh chẳng đối hoài, sống chết mặc bây, không muốn làm một ông địa chủ nhỏ, cho dù thiên vương lão tử tới, Lăng Thanh cũng không màn. Phượng Kính Dạ lại tựa như xem cuộc vui, chẳng qua ánh mắt âm thầm đầy phức tạp rơi trên người Lâu Hướng Vãn.
Tầm mắt Lâu Hướng Vãn nhìn chung quanh, vốn người trong thôn còn muốn giúp đỡ nàng, nghe lời Lương địa chủ nói, sắc mặt có chút thay đổi, thái độ liền biến đổi đôi chút, nhỏ giọng thì thầm, không thể vì một người mà làm hại toàn bộ người trong thôn, còn nói phải lấy đại cục thôn trưởng làm trọng.
Dĩ nhiên, trái lại có mấy người đứng về phía Lâu Hướng Vãn, không vì lời uy hiếp Lương địa chủ mà thỏa hiệp, cũng không thể chỉ ở một bên nói thôi.
“Mộc Mộc, ngươi quyết định đi! Người thật sự muốn hại toàn bộ người trong thôn chết hết sao?” Lương địa chủ cười lạnh, ánh mắt độc ác lần nữa liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, “Ngươi phạm sai lầm, liên lụy toàn người trong thôn, lương tâm của ngươi chẳng lẽ đã bị chó ăn rồi sao?”
Đây chính là hắc bạch đảo điên sao? Hoặc giả nói đây là ỷ thế hiếp người. Bởi vì Lương địa chủ có quyền thế, thậm chí còn uy hiếp cả thôn, cho nên Lâu Hướng Vãn mới bắt đầu từ người bị hại thành hung thủ.
“Lão gia, nếu như Thi không có mệnh hệ gì, tiện nhân này cũng phải bán mình làm nha hoàn, hầu hạ Thi cả đời. Nếu như Thi thật sự có gì bất trắc, hãy bán ả tiện nhân này vào thanh lâu, để cho nàng biết không nên đắc tội với người nào!” Nương Lương Thi hung tợn nhìn Lâu Hướng Vãn, dám đả thương nhi tử của ả, tiện nhân này quả là không muốn sống!
Lâu Hướng Vãn vừa muốn mở miệng, trưởng thôn Kiều nhìn nàng lắc đầu một cái, lần nữa mở miệng, ”Lương lão gia, ngươi không thể vì tư lợi cá nhân mà làm hại đường sống của toàn thôn, huống chí chuyện này hoàn toàn không phải lỗi thuộc về Mộc Mộc, Ngũ thiếu gia động thủ trêu ghẹo Mộc Mộc
“Cái gì? Sao ngươi dám nói như vậy, Thi nhà ta coi trọng tiện nhân này đã là phúc khi của ả! Bản mặt không biết xấu hổ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Nương Lương Thi lần nữa hét lên, kinh ngạc nhìn trưởng thôn Kiều, sao lão ta lại dám nói ra lời như vậy! ”Thi nhà ta chính là tú tài lão gia, coi trọng tiện nhân này, xem như đời trước ả đã tu luyện phúc, đã không chấp nhận, còn dám đả thương Thi!”
“Nếu đã không thể thảo luận, vậy cứ đến nha môn đi!” Lâu Hướng Vãn bị giọng nói âm độc khiến lỗ tai nàng phát đau, dù sao trước đó Vương gia đã ra mặt với huyện thái gia, nên cứ đi đến đó một chuyến. Lâu Hướng Vãn sẽ không để Lương Gia kiêu ngạo hóng hách, đổi trắng thay đen nữa.
Phượng Kính Dạ nhếch môi cười, biết Lâu Hướng Vãn đang ra chủ ý gì? Giờ Mộc Mộc đã hiểu chưa, nơi nào cũng đều có thị phi ân oán. Nếu như Mộc Mộc có thể thay đổi ý định, cùng hắn sớm trở về kinh thành thì tốt quá.
“Có người Lương gia ở đây, chuyện như vậy không cần đi nha Môn! Hay ngươi muốn nhân cơ hội này chạy trốn hả?” Lương địa chủ hoài nghi nhìn Lâu Hướng Vãn, bất quá nhìn kỹ, da dẻ đúng là trắng noãn, chẳng lẽ Thi ngắm trúng nàng ta. Dù sao hắn có đến năm nhi tử, một đứa không thể sanh con cũng không chẳng sao, có thể lấy hài tử của huynh đệ hắn làm con thừa tự. Bất quá khi thấy Lâu Hướng Vãn xinh đẹp, tâm Lương Địa liền ngứa ngáy, muốn cưới người vào nhà, nói không chừng còn có thể sinh ra hài tử thứ sáu cho hắn.