Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm khuya không khí tại U Hồn lĩnh đặc biệt lạnh, cương phong rít gào từng trận thoảng qua, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Triệu Thanh Tuyết và Lê Hoài Nam. Lúc này Lê Hoài Nam cùng Triệu Thanh Tuyết đã rời đi khỏi nhóm Cơ Thiên đã hơn ba mươi phút đồng hồ. Nhóm người bọn họ cũng muốn đưa ra đề nghị là Lê Hoài Nam cùng Triệu Thanh Tuyết cùng tổ độ với bọn họ luyện cấp, nhưng Lê Hoài Nam cũng chỉ khéo léo từ chối. Bởi vì hai người bọn họ sát thương đã rất cao rồi, cho nên không cần thiết cùng người khác tổ đội để tránh cho mất thời gian.
- Anh Nam, thật sự anh không sao chứ.
Vừa giải quyết một đầu du hồn cấp mười ba, lượng máu đã là năm ngàn điểm Triệu Thanh Tuyết gương mặt có chút lo lắng hỏi Lê Hoài Nam. Bởi Triệu Thanh Tuyết nhạy cảm để ý từ chỗ Cơ Thiên rời đi, Lê Hoài Nam dường như có điều gì đó không đúng.
- Tiểu Tuyết, đây đã là lần thứ ba em hỏi câu đó rồi đấy, anh thì làm gì có chuyện gì chứ.
Lê Hoài Nam từ một chỗ khác cũng sử lý xong một đầu du hồn rồi hướng về Triệu Thanh Tuyết nói.
- Vậy được rồi, có chuyện gì thì đừng có dấu ở trong lòng, nói ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đó. Mẹ cũng đã gọi em rồi, hiện thực trời cũng đã tối rồi đó. Anh cũng chú ý lấy sức khỏe một chút, em logout trước đây, tạm biệt.
Mặc dù Triệu Thanh Tuyết còn có chút bận tâm, nhưng hiện tại mẹ nàng cũng kêu nàng logout. Cho nên Triệu Thanh Tuyết cũng chỉ có thể quan tâm nhắc nhở lấy hắn một chút. Cho nên nàng cũng chỉ có thể nói đưa ra lời tạm biệt.
- Em logout trước đi, anh chơi thêm một chút nữa rồi cũng logout đi ăn tối. Tạm biệt.
Nhìn đến trước mặt Triệu Thanh Tuyết đang lo lắng nhìn mình. Lê Hoài Nam cũng không giải thích nhiều, bởi khả năng như vậy càng khiến nàng lo lắng thêm thôi, tốt nhất là để nàng logout trước đi nghỉ ngơi. Theo đó, thân hình của Triệu Thanh Tuyết từ từ biến mất dần trước mắt hắn. Không gian lại một lần nữa yên ắng, Lê Hoài Nam hít sâu một hơi, cảm khác lấy từng đợt không khí mát mẻ trôi vào trong thân thể, hắn không khỏi thầm hô một tiếng thoải mái. Hôm nay có quá nhiều thứ làm cho Lê Hoài Nam rung động, đầu tiên là gặp mặt và đạt thành hiệp nghị với thủ trưởng, bởi có sự hậu thuẫn của nhà nước thì trong hiện thực tập đoàn bọn hắn mở rộng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cũng chính vì như vậy cùng mọi công việc đến nay có thể nói là hoàn toàn suôn sẻ khiến cho tâm của Lê Hoài Nam thoáng chút buông lỏng.
Nhưng Triệu Thanh Tuyết thể hiện ra thực lực cùng với những suy đoán của Cơ Thiên hoàn toàn đem Lê Hoài Nam cho tỉnh lại. Nếu như cho Triệu Thanh Tuyết cùng hắn một loại trang bị, Lê Hoài Nam đời trước kinh nghiệm chiến đấu sẽ không để cho hắn thua thiệt. Nhưng là nếu như có hai Triệu Thanh Tuyết thì làm sao, khi đó thì hắn cũng sẽ chỉ có khả năng chạy trối chết. Mà những giáo phái kia tại nhân gian thâm căn cố đế, thực lực không phải Lê Hoài Nam có thể đo lường. Thời gian sắp tới Lê Hoài Nam dự định dẫn người đến nhân gian, bởi vì U Minh hiện tại quá là hoang vu, trang bị tỉ lệ rơi ra là quá thấp mà lại toàn là báo hỏng bởi do thời gian trôi qua quá lâu. Mà theo U Minh tiến quân về nhân gian thì khẳng định là sẽ phát sinh xung đột với một số bên khác, nếu không có thực lực đủ mạnh thì sẽ thua thiệt quá nhiều. Nghĩ như vậy, Lê Hoài Nam không khỏi dấy lên tinh thần, tiếp tục bôn ba tại U Hồn lĩnh kiếm thêm điểm kinh nghiệm.
************************************
Buổi tối ở Hà Nội thủ đô của nước VN, hiện tại đang là mùa thu, không khí rất mát mẻ dễ chịu, những cơn gió thỉnh thoảng mang theo hương nồng nàn của hoa sữa. Lúc này trong một căn phòng của một biệt thự Láng Hạ.
- Bảo Lam, cô xác định là chiều nay thủ trưởng tiếp kiến Lê Hoài Nam?
Trong căn phòng, một người thanh niên tầm hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, có gương mặt rất đẹp trai, đôi mắt mang theo một đôi mắt kính gọng vàng, một thân âu phục chỉnh tề hoàn toàn thể hiện ra khí chất của một người thành đạt. Nhưng hiện tại người thanh niên này vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn đến người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này nói.
- Đúng vậy tổng giám đốc Tùng, đây là thông tin mà số 14 đã cẩn thận xác nhận rồi báo cáo lại tổng bộ.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người thướt tha lồi lõm, gương mặt xinh đẹp mặc lấy một thân quần áo da bó sát càng làm nổi bật lên những đường cong tuyệt mĩ, nhưng khuôn mặt người phụ nữ này mười phần lạnh lùng hướng về người thanh niên báo cáo. Người thanh niên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ, người phụ nữ vẫn bất động đứng đấy không hề quấy rầy đến người thanh niên.
- Được rồi Bảo Lam, cô cùng với người Hắc Y chú ý mật thiết đến chuyện này cho tôi, về phần thủ trưởng cùng Lê Hoài Nam thì không cần để ý, chủ yếu cần liên hệ được với người phụ trách việc này. Tôi cần biết thỏa thuận chính xác của chính phủ với hắn.
Người phụ nữ tên Bảo Lam nghe vậy, gương mặt vẫn là lạnh lùng như vậy không hề có biểu cảm gì khác nói:
- Đúng vậy tổng giáp đốc.
- Được rồi cô có thể ra ngoài.
Nhìn đến cánh cửa được khép lại, trong gian phòng chỉ còn lại một mình người thanh niên kia, tiếng gõ bàn đều đặn vang lên.
- Được lắm Lê Hoài Nam, ta liền xem ngươi có thể làm được những gì.
Một tiếng nói tràn đầy tự tin trầm bổng vang lên trong phòng.
********************************************
Tại một nơi khác cũng tại Hà Nội, tại một gian phòng ngủ rộng lớn xa hoa, từ giấy gián tường, sơn tường, ga trải gường đến những vật trang trí… đều là một màu lam huyền ảo, một thiếu nữ gương mặt kiều diễm xinh đẹp tuyệt trần, nàn da trằng nõn như mỡ đông, dáng người thành thục cao gầy uyển chuyển, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm. Cả người nàng khắp nơi tản mát ra sự dụ hoặc trí mạng. Chỉ thấy lúc này nàng vừa đặt xong một bản báo cáo xuống giường rồi cười lớn nói:
- Hahaha, quả nhiên không hổ là nam nhân của ta. Quả thật rất giỏi đây.
Nụ cười trên môi nàng nở ra, hệt như trăm hoa đua nở vậy, rất là đẹp. Gương mặt của thiếu nữ rất là hưng phấn, sau đó liền từ trên giường lần mò tìm đến được một chiếc điện thoại. Mở ra danh bạ thiếu nữ rất nhanh tìm đến một dãy số rồi bắt đầu gọi.
************************************************
- Choang…
Tiếng một chiếc cốc va vào trên tường vỡ tan, nước trong đó cũng theo đó văng ra bốn phía. Một người thanh niên gương mặt tràn đầy tức giận cùng cừu hận đứng lên nhìn về phía nơi chiếc cốc phát ra. Phía dưới bàn làm việc, một nhóm bốn người mặc lấy một thân âu phục chỉnh tề đứng ở đó gương mặt tràn đầy kinh hãi nhìn về người thanh niên.
- Đem việc này cho ta tra rõ ràng. Không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì ta muốn biết tất cả những thông tin chi tiết nhất. Lần này nếu như còn không có hoàn thành, các ngươi cũng không cần tiếp tục làm nữa.
Gương mặt của thanh niên tràn đầy lạnh lùng nhìn về phía bốn người. Bốn người đó nghe thấy như vậy, một thân mồ hôi lạnh toát ra, tác phong làm việc của người thanh niên này bọn họ là rất rõ, hoàn toàn là rất độc ác, cho nên bọn họ vội vàng đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Còn nữa, cho ta liên hệ cùng người kia. Cứ nói là ta đối với đề nghị hợp tác của bọn hắn cảm thấy hứng thú, nói bọn họ chuẩn bị thời gian để bàn bạc chặt chẽ.
Người thanh niên gương mặt tràn đầy phức tạp, sau đó chuyển biến thành lạnh lùng, một lần nữa nhìn về bốn người nói. Bốn người nghe được điều này sắc mặt càng là trắng bệch không còn một chút máu, trong lòng kinh đào hải lãng, mặc dù có chút không thể tiếp thụ nhưng người thanh niên này lắm trong tay sinh mạng của toàn bộ người nhà bọn họ, nên bọn họ cũng không có cách nào cả.
- Việc này là tuyệt mật, đừng có nói là ta không báo trước cho các ngươi, nếu như chuyện này có lộ ra phong thanh thì đừng có trách ta. Còn bây giờ cút cho ta ra ngoài.
Người thanh niên gương mặt đã biến thành điên cuồng rồi, câu cuối cùng càng là triệt để gào thét. Bốn người nghe vậy như được đại xá, liền vội vàng hướng ra ngoài cửa đi tới. Chỉ để lại người thanh niên trong phòng nét gương mặt quá đỗi lạnh lùng nhìn về phía cửa nở một nụ cười quỷ dị nói:
- Lê Hoài Nam, việc của chúng ta còn chưa xong. Ta muốn ngươi thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.