Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Này!
Tôi giật mình đứng lại khi nghe tiếng gọi không mấy thiện cảm.
- A, chào Thùy Linh! - Tôi cố niềm mở.
- Thôi chị ạ, đừng diễn nữa. Đến lúc hạ màn rồi đấy!
- Em nói gì, chị không hiểu?
Cô bé tiến lại gần hơn, gương mặt xinh xắn nở một nụ cười gian ác khiến tôi vô thức khẽ rùng mình.
- Anh Thiên sẽ không đến đâu. Chị đừng hoài công chờ đợi.
Nghe tên hắn, tôi thấy lòng bất an, biết là sắp có chuyện nhưng vẫn cố điềm tĩnh:
- Ý em là sao hở Linh?
Cô bé cười, huơ huơ cái điện thoại đang có cuộc gọi đi trước mặt tôi, cố ý mở loa ngoài thật lớn. Lát sau, bên kia đầu dây có người nghe máy:
- Anh nghe đây em.
- Thế nào rồi?
- Tóm gọn! Anh mà ra tay thì nhanh chớp nhoáng.
Thùy Linh quát:
- Không phải lúc khoác lác. Cho em nói chuyện với anh ấy.
- Anh ấy, anh ấy. Lúc nào cũng anh ấy.... Đây này, Thùy Linh muốn nói chuyện với mày! - Người bên kia tỏ vẻ bực bội.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thùy Linh, em định làm gì? Bình tĩnh lại đi em!
- Xem anh kìa. Em có làm gì đâu nào. À, anh này, em đang ở với Vi Yến đấy!
Vỹ Thiên hốt hoảng:
- Em, em đừng làm gì Vi Yến. Em đến đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Thùy Linh chợt đổi giọng chua chát:
- Em với anh chẳng còn gì để nói. Anh là kẻ lừa dối, phản bội. Anh đã làm tổn thương em, thì đừng trách em làm hại chị ấy!
Tôi lạnh người, lùi ra phía sau. Trong điện thoại, Vỹ Thiên vẫn gấp gáp:
- Linh, anh xin em, anh van em! Em đừng làm hại Yến! Yến không có lỗi, lỗi là ở anh, ở anh đây này!
Thùy Linh cười khẩy:
- Anh Hoàng, ồn quá!
Giọng nói lạ bên đầu dây tỏ rõ sự hả hê: “Anh hiểu rồi.”, ngay lập tức tiếng la đứt quãng do cố kiềm nén của Vỹ Thiên như xé nát lòng tôi.
- Thiên! - Tôi hét vang cả một góc công viên. Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn, nhưng thấy hai đứa con gái đứng với nhau, chắc họ cho là không có gì quan trọng nên vội vã quay đi, mặc tôi nghe tim thắt lại theo nhịp thở.
- Yến, mày... mày nghe này... Tao không sao... nên... không được... không được...đi theo... Thùy Linh... A...a...a...
- Thiên! Thiên ơi! Mày làm sao rồi? - Tôi phát hoảng giật lấy điện thoại.
Thùy Linh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, hỏi tôi:
- Thế nào, chị đi cùng tôi chứ?
Tôi hơi chần chừ vì biết bản thân mình chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, và vì lời dặn của Vỹ Thiên. Nhưng tôi không thể để tụi thằng Hoàng động đến Vỹ Thiên. Thằng Hoàng là đại ca giang hồ đã bị đuổi học mấy năm nay, lại say Thùy Linh như điếu đỗ. Tôi tin nó sẽ làm bất cứ điều gì vì Thùy Linh, kể cả hành hạ nguời khác cho đến chết.- Đi! - Tôi mạnh miệng, tuy trong lòng lo lắng vô ngần.
Tôi gửi xe ở bãi xe công viên rồi lên xe hơi với Thùy Linh, tay chân lạnh như băng. Tôi cẩn thận cho tay vào túi áo khoác, bấm theo trí nhớ và cảm nhận vào số điện thoại đầu tiên trong danh bạ, là “Anh Hai”, rồi bấm gọi.
Sau đó, tôi hỏi:
- Thùy Linh, ta đi đâu đây?
Thùy Linh giữ mặt lạnh:
- Chị không cần biết.
Tôi đành vờ tự lẩm bẩm:
- Đường Võ Văn Kiệt, hẻm số 3, đi đâu được nhỉ? Ơ, rẽ trái ở đây là đi đến đâu nhỉ? Cuối hẻm rồi cơ mà, còn đường để đi à? Oa, không ngờ ở đây nhiều cây dứa dại đến vậy, thế mà lại không có người sinh sống, toàn những căn nhà bị đập dở... À, thì ra là dự án bị bỏ hoang đây mà... Thật là khác một trời một vực với tòa nhà English Centre bên phải kia...
Thùy Linh quát:
- Chị bị mắc bệnh lảm nhảm từ khi nào thế? Có câm mồm ngay không?
Tôi cố ý bắt sang chuyện khác:
- Em định làm gì hở Linh? Chị với Thiên có đắc tội gì em đâu!
Thùy Linh không trả lời. Một lúc sau, xe dừng. Nó bước xuống trước, tôi lẽo đẽo theo sau với sự giám sát của tên vệ sĩ áo đen to lớn chết tiệt.
Tôi theo Thùy Linh vào một căn nhà hoang. Trong góc tường đã sập hơn nửa, Vỹ Thiên đang bị trói ngồi ở giữa, xung quanh là một đám lâu la xăm trổ đầy mình đang cầm gậy đe dọa. Vừa nhác thấy tôi, hắn định bật dậy nhưng tên Hoàng đã nhanh chóng kéo áo hắn lại.
- Thùy Linh, em định làm gì tiếp theo? - Hoàng hỏi như một tên đàn em thực thụ.
- Trói hai đứa nó lại với nhau.
Ngay sau mệnh lệnh của Thùy Linh, tôi bị tên Hoàng túm lấy, trói chặt hai tay vào Vỹ Thiên. Hắn trách tôi:
- Đã bảo đừng đi mà còn không nghe lời, giờ thì hay rồi, tao không cứu tao được còn phải lo cho mày.
Tôi ấm ức:
- Tao lo cho mày thôi mà, có cần phải trách tao vậy không?
Tôi thấy vai hắn run run, và hắn im lặng.
Thùy Linh ngồi chễm chệ trên cái ghế lúc nãy tên Hoàng ngồi, cất giọng mỉa mai:
- Thế nào, diễn phim tình cảm xong chưa? Đến lượt tôi nói nhé!
Cô bé đứng dậy, tiến lại gần Vỹ Thiên, nhỏ nhẹ:
- Anh Thiên à, có ngày hôm nay là do anh tự làm tự chịu thôi. Ai bảo anh xem tôi là món đồ chơi, chơi chán thì vứt. Tôi đường đường là hoa khôi của trường, mà lại bị anh đá không thương tiếc. Từ trước đến giờ chỉ có tôi phụ người khác, chứ chưa ai dám phụ tôi. Anh hiểu không?
Ngừng một chút, cô tiếp:
- Anh có biết cảm giác bị lừa dối nó như thế nào không? Là đau, đau đó! Đã vậy, hôm nay tôi sẽ bắt anh trả lại tôi gấp đôi. Vi Yến à, chị đừng trách tôi, ai bảo anh ấy quá coi trọng chị. Tôi không muốn anh ấy đau. Điều tôi muốn, là bắt anh ấy, phải nhìn chị đau!Tôi vừa sợ vừa ngơ ngác, cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra?
Trong khi Thùy Linh kể lể, tôi cảm thấy tay mình đang cựa quậy. Chính xác là bàn tay Vỹ Thiên bị cột vào tay tôi đang nhẹ nhàng cựa quậy.
Sợi dây thừng hình như đã nới lỏng. Tôi vừa định rút tay ra thì Vỹ Thiên đã giữ lại, và cứ thế, hắn nắm chặt tay tôi, rất chặt!
Thùy Linh đứng dậy, tiến lại chỗ tôi, nâng cằm tôi lên, nhếch mép:
- Xấu xí!
Tên Hoàng hùa theo:
- Phải, so với em thì nó chẳng đáng là gì!
Thùy Linh choàng tay qua cổ Vỹ Thiên, thì thầm:
- Đấy, anh nghe chưa? Chỉ có anh là mù quáng thôi Thiên à.
- Câm mồm!
Thùy Linh chẳng nói gì, nhẹ nhàng mỉm cười với Hoàng. Ngay lập tức, đám đàn em đứng thành vòng tròn quanh chúng tôi.
Lúc này, Thùy Linh mới túm lấy tóc tôi. Vừa đau vừa bất ngờ, theo phản xạ tôi định rút tay ra, nhưng Vỹ Thiên vẫn giữ lại. Cái tên này, hắn định để tôi bị Thùy Linh nhổ hết tóc hay sao?
Thùy Linh giơ tay cao, giáng một lực thật mạnh xuống, nhắm thẳng vào mặt tôi. Tôi hãi hùng nhắm chặt hai mắt, chờ đợi một sự đau đớn tột cùng. Ngay lập tức tôi nghe thật rõ tiếng “bốp”, nhưng không hề cảm thấy đau. Vội vàng mở mắt ra, tôi bị tóc của Vỹ Thiên đâm ngay vào con ngươi. Thì ra, hắn đã dùng hết sức nhoài người qua che chở cho tôi và nhận cái tát ấy thay tôi trong khi tay chúng tôi vẫn dính vào nhau như sợi dây thừng vẫn còn tác dụng, dù nó đã bị Vỹ Thiên tháo nút.
Thùy Linh vô tình làm Vỹ Thiên đau thì sắc mặt lập tức thay đổi. Hoảng hốt, sợ hãi, hối hận và cuối cùng là giận dữ. Cô bé không còn chậm rãi như trước mà lao như điên vào tôi, tôi cũng chẳng kịp nhận ra Thùy Linh đã làm gì, chỉ biết tôi đã cố hết sức chống trả nhưng toàn thân vẫn đau buốt. Đến lúc này, Vỹ Thiên mới chịu buông tay tôi, nhưng lại ôm lấy tôi, dùng toàn bộ thân thể hắn đỡ đòn cho tôi.
Thùy Linh dừng tay, nhưng tụi thằng Hoàng lại nhào đến. Tụi nó ra sức hành hạ Vỹ Thiên, trong khi hắn vẫn một mực bảo vệ tôi. Bất giác, Vỹ Thiên vùng dậy. Vì đòn tấn công quá bất ngờ nên bọn đàn em, và cả thằng Hoàng phải lui ra. Vỹ Thiên thủ thế, bảo:
- Nếu tụi mày đã muốn dùng đến vũ lực thì tao xin chiều. Chỉ có điều, tao muốn đánh tay đôi với tụi mày, như những thằng con trai thực sự.
Hoàng gật gù:
- Được. Tao sẽ so tài với mày. Con nhỏ đó tao sẽ tính sau.
Nói rồi tên Hoàng lao vào. Vỹ Thiên dùng thế võ đánh trả. Hai tên con trai như hai con hổ vờn nhau. Được một lúc, Hoàng đuối sức, một tên đàn em vào thay. Cứ thế, lần lượt bọn chúng tiếp đòn của Thiên.
Bất ngờ, cả bọn lao vào. Bọn chúng chơi tồi!
Vỹ Thiên dùng hết sức chống trả, nhưng bọn nó đông và khỏe nên Vỹ Thiên nhừ đòn. Tôi thấy thế cũng vội chạy đến mà không kịp suy nghĩ, báo hại Vỹ Thiên còn phải đỡ đòn cho tôi.Trong tình huống nguy cấp, bất ngờ hai thanh niên từ ngoài xông vào. Người đi đầu, chẳng ai khác ngoài anh Hai!
Một anh trông cao to, lực lưỡng và rất rất đẹp trai hô to:
- Bọn mày có thôi đi không?
Tên Hoàng dừng tay, hống hách:
- Chuyện của tôi, anh không cần xen vào.
Bọn đàn em thấy người con trai ấy thì vội vã cúi mặt.
- Bọn mày được lắm, lại còn nghe theo nó đi làm những chuyện mất mặt này. Giờ thì hay rồi, đó là em gái của bạn tao đó.
Thùy Linh ra mặt, giở giọng đanh đá:
- Anh là ai mà dám đến đây? Chuyện của tôi, không cần anh xen vào.
Chàng thanh niên cao to đẹp trai kia mỉm cười lộ cả răng khểnh:
- Chào cô em. Đây là đàn em của tôi và tôi xin phép được đến đây dẫn bọn nó về. Được chứ?
Thùy Linh đưa mắt nhìn tên Hoàng lúc này đang đỏ bừng mặt. Một vài tên phía sau bắt đầu di chuyển sang phía anh chàng đẹp trai kia. Hoàng đành bất lực:
- Người của ta không được đánh người của ta. Nhưng tôi sẽ báo lại với ba, rồi anh sẽ không còn là đại thiếu gia của chúng nó nữa. Thùy Linh, anh đưa em về.
Thùy Linh thấy tên Hoàng oai phong lúc nãy giờ lại như chó bị đánh thì nhục nhã lắm, bỏ đi một mạch ra xe, phóng thẳng.
Anh Hai vội chạy đến xem xét tôi. Nhưng thoáng thấy Vỹ Thiên đang nằm trên đất, anh lập tức chạy đến đỡ hắn dậy. Trời ạ, phân biệt đối xử thế cơ đấy!
Nhưng anh chàng đẹp trai kia tinh tế hơn anh Hai nhiều. Mặc cho anh Hai quan tâm Vỹ Thiên, anh ấy nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Em có đau chỗ nào không?
- Dạ không, cảm ơn anh ạ.
- May quá, thôi, anh dìu em ra xe.
Nói rồi anh ấy nhẹ nhàng choàng tay qua vai tôi.
Vỹ Thiên nhanh chóng đến gần tôi, hất tay anh chàng kia ra, khó chịu:
- Cảm ơn anh, tôi lo cho bạn tôi được.
Hắn thật là, hắn đi còn không vững mà còn cố tỏ vẻ. Tôi đành nhẹ nhàng dìu hắn, mắng yêu:
- Chả hiểu là ai lo cho ai.
- Vì ai mà tao ra thế này?
- Thôi được, là vì tao, vì tao cả. Bị thương thì câm mồm lại đi.
Anh Hai cười:
- Hai đứa có thôi đi không? Lúc nãy còn hi sinh bản thân để cứu đối phương cơ mà...
Chúng tôi nhìn nhau, bĩu môi liếc mắt, chả hiểu lúc nãy mình vừa làm gì.
Lại xe hơi,hôm nay tôi có duyên với xe hơi quá.
- Đây là xe của thằng này, hai đứa yên tâm mà lên đi. - Anh Hai PR.
Anh chàng đẹp trai, cũng là chủ xe, mở cửa cho tôi, còn lấy tay che đầu cho tôi vào. Thật là quá ga lăng!
- Thiên, hết đau chưa em?
- Đau gì đâu anh. Em có như em gái anh đâu, đã yếu còn liều!
- Noí gì đến nó, lo là lo cho em kìa, em toàn đỡ cho nó.
Tôi ấm ức:
- Là ai gọi anh Hai đến mà giờ hai người lại quay sang trách tôi thế?
Anh tài xế xen vào:
- Mày thôi đi Vỹ. Yến cũng bị hại mà.
Anh Hai mỉa mai:
- Này Lâm, đừng nói mày muốn làm em rể tao đấy nhá? Xin lỗi nhưng con này nó vô cảm với trai mày ạ. Bỏ ý định đi!
Anh Lâm dọa:
- Mày có tin tao cướp em gái mày không?
- Thách mày đấy!
- Được, mày chờ xem.
Tôi đỏ mặt, im lặng suốt quãng đường về.