Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng trên chiếc bàn ăn trong một ngôi biệt thự sang trọng, ba người cùng nhau nói chuyện, cười đùa vui vẻ chỉ duy nó là ngồi lẳng lặng trầm ngâm. Thanh Hồng rất có khả năng thích ứng và rất có sức hấp dẫn người khác.Từ ngày cô bé Thanh Hồng đến ở với nó thì mọi người cũng vui vẻ hơn,căn nhà rộn tiếng cười hẳn hệt như có một ánh sáng lung linh nào đó đang chiếu rọi vào căn nhà.Hai cô giúp việc cũng quen dần khi ngồi ăn với nó,cũng không còn ngần ngại nữa mà thay vào đó là sự vui vẻ náo nhiệt hệt như đang cùng ăn với người thân.
-Tôi ăn no rồi, tôi đi học đây._ nó để lại chén cơm sạch nhẵn trên bàn rồi xách cặp đi về phía cửa.
-Oái,chờ em với._ Thanh Hồng thấy vậy vội ăn hết cơm của mình rồi cũng xách cặp chạy theo nó để lại hai người giúp việc buồn thiu.
Nó vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp đang chuẩn bị cho ngày mới.Ngắm nhìn những em bé cầm tay nhau tới trường cảnh tượng đó làm cho nó nhớ đến ngày còn bé của nó và Ngọc Trâm,trên khuôn mặt xinh xắn của nó thoáng hiện lên vẻ vô vọng vì cô bạn thân ngày nào của nó vẫn chưa có tin tức gì. Đi theo sau nó là cô em gái nhỏ nhắn, vừa đi vừa ngắm hoa bắt bướm không hề suy nghĩ chuyện ưu tư phiền não gì. Bất chợt nó nắm tay cô em gái nuôi nhỏ bé của nó,rồi cứ thế hai chị em cùng nhau vui vẻ đi đến trường.
-----------------------------------
Tại lớp học của nó,cả lớp đang nháo nhào mặt kệ cho cái chuông đã reo inh ỏi từ bao giờ.Nhưng tất nhiên cái nguyên nhân của sự nháo nhào này có 70% là công lao của cậu bạn đang ngồi cạnh nó.Tất cả đám con gái đều đang bu quanh hắn,nhưng kỳ lạ là hắn không trêu hoa ghẹo bướm như mọi ngày mà thay vào đó là những câu xã giao hết sức bình thường làm cho nó có cảm giác buồn nôn.
-E hèm, các em trật tự._ bà la sát bước vào lớp ho khan vài tiếng.
Cả bọn con gái đang vây quanh hắn toán loạn chạy về chỗ ngồi,rồi một phút sau đó cả lớp im phăng phắt.
-Cô có vài chuyện muốn thông báo với các em.Thứ nhất là 3 tuần nữa sẽ bắt đầu kỳ thi của học kỳ I cho nên các em phải hết sức cố gắng, thứ hai là sau kỳ thi này nhà trường sẽ tổ chức chuyến đi kéo dài một tuần ở thành phố B để xả stress vì vậy các em cũng nên chuẩn bị... _bà la sát dõng dạt nói.
Cả lớp lại xôn xao bàn tán.
-Thành phố B chẳng phải là thành phố của sự lãng mạn sao? Oa thích quá kỳ này phải cố gắng mới được.
-Nghe nói ở đó có một nông trại trồng dâu tây ngon lắm,kỳ này phải cố gắng hái thật nhiều dâu về làm bánh cho Thiên Khải ăn mới được.
-Bãi biển ở đó cũng đẹp nữa,phải chuẩn bị vài bộ đồ để đi tắm biển mới được...
-Nhưng cả lớp sẽ không đi nếu có một người không đi._ bà la sát kết thúc sự náo nhiệt của phiên chợ bằng một câu nói rõ to như tiếng sét từ trên trời rơi xuống.
Cả lớp không ai hẹn ai đều bất giác nhìn chằm chằm vào nó với một ánh mắt đầy... sát khí.
-Được rồi các em lấy sách anh ngữ ra học bài mới._ bà la sát giải vây cho nó.
Cả lớp liền lấy sách vở ra,nhưng ánh mắt vẫn dán lên người nó và trên mặt lại hiện lên vẻ không vui hệt như muốn nói với nó rằng nếu nó không đi thì nó sẽ chết phanh thây. Hắn thấy vậy liền viết giấy gửi qua cho nó Không đi sao?.Nó luôn nhìn chăm chú lên bảng cho đến khi khủy tay hắn chạm chạm vào tay nó nó mới biết rằng có một tờ giấy dưới tay nó.Nó liếc nhìn tờ giấy rồi lại chăm chú viết bài mà không thèm viết lại cho hắn câu trả lời.Hắn giận đến điên người cái mặt dễ thương mà đối xử với người ta thấy ghét trong suy nghĩ của hắn hắn không ngừng nguyền rủa nó.
Ngay khi tiếng chuông báo hiệu hết tiết một vừa reo lên thì hắn đã đùng đùng nổi giận với nó.
-Sao cậu không trả lời tôi?_ hắn đập tay lên bàn nó rồi tra hỏi hệt như vị thẩm phán tra hỏi kẻ có tội.
-Tôi có thói quen không làm việc riêng trong giờ học,còn nữa viết thư cho người khác sẽ làm cho người ta mất tập trung đó._ nó hững hờ trả lời hắn mà mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Vậy cậu đi không ?_ Biết mình bị lố hắn liền nhẹ giọng hỏi.
-Đi hay không cũng còn tùy... cô nói vậy chỉ vì muốn tôi đi thôi nếu như tôi không đi thì thật sự cũng chả có liên quan gì đến chuyến đi của cả lớp._ nó lại phũ phàng tập hai.
-Cược không?_ Một tia sáng hiện ra trong đầu hắn.
-Cược thế nào ?_ nó lạnh lùng nói.
-Nếu kỳ thi này tổng điểm của tôi vượt qua cậu thì cậu phải đi cùng lớp,còn nếu tôi không vượt qua cậu thì tùy cậu quyết định._ hắn nói rồi khóe miệng cong lên một tia giảo hoạt.
-Được.