Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nó đứng trước cửa phòng bệnh của Ngọc Trâm hồi lâu rồi quay lưng bước ra cổng bệnh viện. Dưới bầu trời đêm xinh đẹp, những ngọn đèn dọc theo những con đường đã được thắp sáng. Gió cũng giận dữ gào thét, lùa vào nó một cảm giác lạnh lẽo, những hạt mưa bắt đầu rơi, một giọt hai giọt rồi vô vàn những hạt mưa li ti rơi xuống thấm vào áo quần của nó làm nó run rẩy không thôi vì cái lạnh buốt giá. Nó nhoẻn miệng tạo thành một đường cong trên môi, một nụ cười mỉa mai được tạo thành Hà Mi ơi là Hà Mi ngay cả ông trời cũng không thể chịu được những việc mày đã gây ra cho những người xung quanh, mày bị như vầy là nhẹ lắm lắm rồi. Nó lê chân bước đi dưới cơn mưa lạnh buốt, những hạt mưa thấm vào băng gạt làm cho nó đau đớn không thôi. Tất cả những chuyện này là do nó gây ra, nó không được oán trách ai cả, đáng lí ra người phải nằm trong bệnh viện và chịu đau khổ gấp mười lần như vầy là nó chứ không phải Ngọc Trâm, cái đau đớn nhỏ bé này làm sao sánh được với những gì Ngọc Trâm đang hứng chịu.
Hắn tay cầm cây dù màu cà phê chạy khắp nơi tìm nó, trong lòng không khỏi lo lắng. Hắn hoang mang lo sợ, hắn rất sợ , sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với nó với người con gái mà hắn đã đem lòng yêu thương. Trong lúc hắn tuyệt vọng thì hắn thấy nó đang bước đi trên vỉa hè, không có gì che mưa và quan trọng hơn là máu và nước mưa đang hòa làm một ở cánh tay đang quấn băng của nó. Hắn hoảng hốt, chạy ngay tới bên nó.
Đang đi đường bỗng nhiên nó cảm thấy hình như không còn mưa nữa, khuôn mặt vốn đang gục xuống lại ngẩn lên. Bất ngờ nó bị hắn ôm chầm lấy.
-Đồ ngốc ! Đồ ngốc, là cậu ngốc hay là cậu không cần mạng sống hả?_ hắn một tay ôm lấy nó, một tay cầm dù che cho nó, tỏ vẻ trách móc nói.Nó làm sao biết được hắn đã rất lo cho nó, hắn như thể đã lục tung cả cái thành phố nhỏ bé này chỉ để tìm nó.
-Sao cậu lại ở đây?_ nó thờ ơ nói, tay rất muốn đẩy hắn ra nhưng vì cánh tay đã tê dại và không còn chút sức lực nào đành để hắn ôm như vậy.
-Là Thanh Hồng gọi cho tôi, cô bé đã rất lo cho cậu. Tôi đã nghe thấy cô bé khóc trong điện thoại.
Hắn nói rồi không đợi nó nói tiếp liền dẫn nó đến một cửa hàng bán quần áo gần đó mua cho nó một bộ đồ, tay và chân nó cũng được hắn thay băng gạt mới.
-Cảm ơn cậu!_ nó nhỏ giọng nói.
-Không có gì đâu, tôi biết bây giờ cậu đang buồn cậu có muốn đi đâu không?
-Tôi muốn đi một nơi nào đó để uống rượu._ nó lạnh nhạt nói, trong câu nói đó chứa biết bao nỗi buồn.
Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng làm theo lời nó, hắn biết nó đang rất đau khổ. Trong một quán rượu ít người, nó và hắn cùng nhau ngồi trên bàn uống những ly rượu chua chát, cay nồng. Nó uống một ly hai ly rồi năm ly, hắn đã thôi uống từ bao giờ mắt nhìn người con gái nhỏ bé trước mặt đang uống từng ngụm rượu. Nó uống rất nhiều rượu rồi say đi lúc nào không biết.
-Cậu đang rất rất buồn phải không?_ hắn nhẹ giọng hỏi nó, hắn biết nó đã say nên cố tình hỏi bởi vì người say lúc nào cũng nói sự thật.
-Đúng vậy, cậu biết không? Để duy trì công ty của mình mà mẹ tôi đã bán tôi ột tổng giám đốc nào đó của một công ty, tôi đau khổ chạy ra khỏi nhà thì lại làm cho người bạn thân nhất của mình phải sống dở chết dở trong bệnh viện vì. Cậu nói xem có phải tôi mang quá nhiều xui xẻo trên người rồi không? ai tôi cũng có thể hại, cho dù là người bạn thân nhất của tôi, có lẽ tôi không nên tồn tại trên thế giới này._ nó đã quá say, nó nói hết những điều nó không muốn nói, mắt nó lại ngấn lệ.
-Không, cậu không phải là người duy nhất chịu đau khổ. Con người luôn có những nỗi khổ riêng không ai giống ai và cậu cũng vậy, tôi tin rằng một lúc nào đó cậu sẽ được đền bù xứng đáng bằng hạnh phúc._ hắn đau lòng nhìn nó, nói như thể hắn hiểu rất rõ.
-Cậu thì làm sao biết được, cậu không bao giờ biết được sự cô đơn bởi xung quanh cậu luôn có những cô gái vây quanh vì vậy cậu sẽ không thể nào biết được khi hại một người bạn thân là như thế nào..._ nó mân mê ly rượu nói.
-...Cậu có thích tôi không?_ hắn nhìn nó hồi lâu rồi nhẹ giọng hỏi.
-Tôi...._ nó chưa kịp nói dứt câu thì đã gục mặt xuống bàn.
Hắn nhìn nó giây lát vẻ mặt hơi buồn vì không biết được câu trả lời. Từ túi quần hắn lấy điện thoại ra ấn vào một dãy số rồi lạnh lùng ra lệnh.
-Quốc tài đến đón tôi ở quán rượu G.