“Úc của tôi trở về”, “Úc” trong Từ Úc, “tôi” chính là Tô An Hi.
Gia đình của Từ Úc và Tô An Hi đều là quân gia, bố là quân nhân, mẹ là quân tẩu. Thế nên, hai người bọn họ chính là “nhà nàng ở cạnh nhà tôi”, trong cùng một đại viện.
Thanh mai trúc mã có gì hay? Chính là có thể chơi cùng nhau, đi học cùng nhau, ăn cơm ở nhà nhau và nhìn nhau trưởng thành.
Thường thì sẽ rơi vào hai trường hợp, hoặc mãi mãi là bạn không thể tiến xa hơn, hoặc là yêu nhau đến chết đi sống lại. Mà Từ Úc và Tô An Hi, vừa vặn là trường hợp thứ hai.
Nhưng ngày đó đều là những đứa trẻ, biết người ấy đặc biệt nhưng lại không biết cách cư xử, chỉ cố gắng làm mọi cách để gây chú ý, cho dù là chán ghét cũng không sao, luôn nghĩ đến mình là được.
Chính vì mang tư tưởng dở người ấy mà thanh xuân của Tô An Hi đã bị Từ Úc quấy rầy đến không còn chỗ trống để nghĩ đến bất kỳ ai khác. Anh không trêu ai hết, chỉ trêu cô. Cô không giận dỗi với ai hết, chỉ bực mình với anh.
Vờn qua đuổi lại, hết một thời tuổi trẻ. Đến cuối cùng đều nhận ra, cảm giác ấy không phải là ghét, mà chính là yêu. Cảm thấy thật phiền, nhưng nếu không có sẽ là nhớ.
Tuổi trẻ thật tốt, dũng cảm quyết định, không cần lo nghĩ sâu xa. Giống như Từ Úc học lại một năm vì Tô An Hi, và Tô An Hi từ bỏ đại học Thanh Hoa vì Từ Úc.
Một tình yêu như vậy, mọi người cứ ngỡ sẽ bền vững và đẹp đẽ biết bao nhiêu. Nhưng thực tế lại nghiệt ngã hơn tất cả chúng ta từng nghĩ. Cả Từ Úc và Tô An Hi đều theo nghiệp gia đình, thi vào quân đội. Và trong một lần làm nhiệm vụ, Từ Úc “đã chết”.
Có một sự thật mà ít ai để ý đến, mọi sự đổ vỡ đều bắt nguồn từ những bí mật, cho dù có là bí mật quốc gia đi chăng nữa.
Từ Úc vì bảo toàn nhiệm vụ thậm chí đã gửi di thư cho Tô An Hi. Rồi sau đó trở về như chưa từng có điều gì xảy ra. Anh những tưởng cô gái của anh sẽ vui mừng khôn xiết mà lao vào vòng tay của anh, nhưng không. Điều chờ đợi anh chỉ là một đôi mắt đong đầy tủi hờn và câu nói “Mình chia tay đi”.
Sự bùng phát của tuổi trẻ và sĩ diện của đàn ông khiến Từ Úc không hỏi rõ nguyên nhân đã quay người bỏ đi. Một lần giận dỗi, mất 9 năm.
Tại sao chỉ gọi là giận dỗi mà không gọi là chia tay? Bởi vì trong suốt 9 năm này, hai người họ chỉ sống bằng một nửa linh hồn. Từ Úc trở thành đội trưởng đội tác chiến biên giới, Tô An Hi trở thành bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện quân y. Một người dùng kích thích và nguy hiểm để quên đi, và một người dùng bận rộn để không phải nhớ đến.
Kết quả, đều thất bại trong ánh mắt đầu tiên khi gặp lại. 9 năm đủ cho một cuộc tình mới, đủ để kết hôn, đủ để xây dựng một gia đình với một ai đó. Nhưng họ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu, chưa từng để ai bước vào ngưỡng cửa trái tim mình. Vì nơi đó vẫn luôn được lấp đầy, chưa từng để trống.
Gặp lại sau nhiều năm, đều đã là người trưởng thành, không còn xốc nổi của tuổi trẻ. Cảm thấy là người đó, thì dũng cảm tiến lên thôi. Trải qua vài trận chiến, thêm vài lần hiểm nguy, cuối cùng Từ Úc cũng thành công cột chặt Tô An Hi bên mình.
Những chuyện còn lại, chắc không cần nói nữa, chính là bù đắp cho thời gian 9 năm đã mất. Từ Úc bản lĩnh nhưng cũng rất ngọt ngào. Tô An Hi xinh đẹp và đầy khí chất, hai người bọn họ chỉ cần đứng chung một chỗ thì cho dù là hiện trường đổ nát cũng có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Đây là một câu chuyện đậm chất quân sự, tình cảm yêu đương được đan xen với tình yêu đất nước và lý tưởng quốc gia. Ngoài Từ Úc và Tô An Hi, xung quanh họ còn rất nhiều những chiến sĩ, có thể là quân nhân, có thể là bác sĩ, nhưng giống nhau ở chỗ đều tràn đầy niềm tin và nhiệt huyết, sẵn sàng xông pha để bảo vệ toàn vẹn yên bình cho những người dân. Có những mảng tối tội phạm khiến người khác phải căm phẫn, cũng sẽ có những lực lượng không kể gian nan chống cự đến cùng.
Cởi bỏ bộ quân trang, họ sẽ trở về với vai trò người con người bạn, cũng sẽ có những góc khuất nhẹ nhàng yếu đuối. Giống như Tô An Hi, kiên cường là một bác sĩ khoa cấp cứu không biết mệt mỏi, nhưng cũng sẽ nhớ anh mỗi khi đêm về. Giống như Từ Úc, là một đội trưởng xông pha dũng mãnh không ngại gian nguy, nhưng cũng sẽ lưu luyến giọng nói của cô sau mỗi lần ngắt máy.
Lại giống như những quân tẩu, bằng lòng làm vợ quân nhân cũng là bằng lòng làm bạn với cô đơn và những nỗi thấp thỏm, nhưng cũng là niềm vui bất tận khi nhận được tin báo bình an. Lại giống như người mẹ của Tô An Hi, cố chấp không để con gái đi theo con đường của mình, nhưng sau cùng cũng chẳng thể ngăn nổi tình yêu đi cùng lý tưởng của đôi trẻ.
Ngày đó, Tô An Hi từ bỏ đại học Thanh Hoa đã nói với Từ Úc một câu thế này:
“Anh không cần phải đuổi theo bước chân của em, bởi vì em có thể đứng lại chờ anh.”
Từ Úc không nói lời nào, nhưng trong lòng thầm nhủ, cô gái này có chết anh cũng không thể buông tay.
9 năm sau, Tô An Hi trong vòng tay Từ Úc, nói với anh:
“Em bôn ba đủ rồi, anh bồi thường em nửa đời còn lại.”
Từ Úc thầm nghĩ, bồi thường cho em, hết đời này, và cả kiếp sau nữa, được không?
Thân thể này là của quốc gia, nhưng trái tim này thuộc về em.
Lý tưởng này là của quốc gia, nhưng cuộc đời này vĩnh viễn bảo vệ em.