Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ước Hẹn Đêm Thất Tịch
  3. Chương 17: Tin mừng
Trước /43 Sau

Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 17: Tin mừng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm đó, trên chiếc xích đu nhỏ cạnh cửa sổ nhà cô, Thế Phương đã kể cô nghe câu chuyện về những vết sẹo. Nhưng nó lạ lắm vì câu chuyện đó chẳng đề cập gì đến thương tích trên cơ thể anh mà là kể về những lần thực thi nhiệm vụ của người lính cảnh sát hình sự đặc nhiệm.

Hòa cùng tiếng mưa rả rích ngoài ô cửa, Thế Phương choàng tay ôm Ngọc Mẫn để đầu cô tựa vào vai mình, cất giọng trầm ấm: "Một đêm anh cùng đồng đội bí mật vượt suối vào điểm ém quân. Bất ngờ trời mưa to, nước lũ từ thượng nguồn đổ về dâng cao, chảy xiết cuốn bọn anh trôi xa mấy chục mét. Anh và đồng đội phải vật lộn với dòng nước để bảo vệ vũ khí và tìm cách bơi vào bờ, chỗ nào có cây phải bám vào gốc hoặc men theo các gờ đá tìm cách vào bờ để kịp thời triển khai phương án tác chiến."

"Hay có lần anh cùng đội đi trinh sát cả tháng trong rừng sâu. Bọn anh chỉ ăn mì tôm sống và uống nước suối. Bắt được đối tượng, bọn anh phải cắt rừng xuyên đêm áp giải bọn tội phạm về đơn vị. Sáng ra, anh em mới thấy mặt rướm máu vì gai rừng cào."

Nửa đêm mưa nặng hạt hơn, anh bảo: "Giờ này chắc vợ chồng Ngưu Lang - Chức Nữ chia xa!" Họ khóc nhiều hơn trong giờ li biệt. Bởi cả hai phải chờ một năm sau mới được tay trong tay, mặt chạm mặt.

"Anh thấy hai đứa mình còn hạnh phúc hơn tiên trên trời!" Thế Phương nhìn màn mưa, siết chặt thêm vòng ôm, cúi đầu hôn lên tóc người yêu.

Trong lòng anh, Ngọc Mẫn đồng tình gật đầu: "Anh nói đúng! Chúng ta còn những tận hai mươi mấy ngày phép!" Cô vùi đầu vào ngực anh: "Sau này nếu anh không về được, em sẽ lên đơn vị thăm anh!"

Thế Phương nghe lòng ấm hẳn, anh hôn lên tóc cô: "Mình ngủ thôi em, khuya rồi!" Thế Phương bế con mèo lười quấn quanh người anh trở về phòng ngủ.

"Em ngủ ngon!" Anh kéo chiếc chăn phủ lên người cô, khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn một cái lên môi người yêu.

"Anh ngủ ngon!" Cô ôm mặt anh, dướn người hôn tặng thêm nụ tình yêu mới hài lòng chịu nằm xuống giường.

Thế Phương tắt đèn, đóng lại cánh cửa phòng rồi đi ra phòng khách.

"Chú Năm chưa ngủ ạ?" Anh bất ngờ vì gặp ba Ngọc Mẫn vẫn còn xem tivi ở phòng khách.

"Chú đợi con cùng làm ly!" Chú Năm khom lưng định bê hũ rượu chuối.

"Chú để con!" Thế Phương nhanh tay nhanh mắt.

Anh rót rượu vào hai ly nhỏ, cung kính mời ông bố vợ tương lai: "Con kính chú!"

"Cạn!" Chú Năm tán mạnh chiếc ly thủy tinh vào ly anh.

"Con nghỉ phép được bao nhiêu?" Sau khi uống cạn ly rượu, chú Năm hỏi.

"Dạ, một tháng ạ!" Thế Phương bóc vỏ vài hạt lạc rang bỏ vào bát cho chú ấy.

"Lần về phép này, con có dự định gì không?" Chú Năm vừa bỏ hạt lạc vào miệng vừa hỏi.

Thiên thời địa lợi, anh quỳ gối luôn trước mặt chú Năm thưa chuyện: "Dạ, con muốn xin cưới Ngọc Mẫn!"

Chú Năm nhìn chàng lính trẻ một hồi lâu rồi hỏi: "Con đã xác định lập trường tư tưởng vững vàng chưa?"

"Dạ, việc này con đã xác định lâu rồi ạ!"

"Nếu đã quyết định đi đến hôn nhân, con làm đơn xin tìm hiểu gia đình nộp cho đơn vị và phòng tổ chức cán bộ!" Bản thân ông cũng là người trong ngành nên ông biết rõ các thủ tục.

"Dạ, đơn này con đã nộp trước khi con nghỉ phép!"

Chú Năm lại nhìn Thế Phương: "Vậy con viết đơn xin xây dựng gia đình và bảo Ngọc Mẫn kê khai lí lịch ba đời đầy đủ vào!"

"Dạ!"

Thời gian vốn quý giá. Thế Phương không dám chậm trễ, anh lập tức viết đơn, đôn đốc người bạn đời tương lai kê khai lí lịch và không quên tranh thủ báo tin mừng cho người thân.

Ngoài ông ngoại và cậu, hai người thân còn lại của anh. Người đầu tiên biết tin Thế Phương chuẩn bị cưới vợ là vị giám đốc trung tâm nơi Ngọc Mẫn đang dạy. Khỏi phải nói anh ấy đã kinh ngạc như thế nào khi nghe thằng bạn thong thả báo tin: "Cậu cho vợ tớ nghỉ phép một tháng!"

"Vợ cậu là ai?" Thình lình xin phép cho người vợ từ trên trời rơi xuống khiến anh ấy chẳng biết ai là ai?

"Cô giáo Ngọc Mẫn!" Thế Phương hạnh phúc khoe tên vợ với thằng bạn.

"Ngọc Mẫn á? Cậu không đùa đấy chứ? Mới chỉ định làm gia sư rồi yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên, hả?" Thật không thể ngờ mà.

Thế Phương không biện minh, anh nghiêng mặt nhìn người con gái săm soi chiếc nhẫn cầu hôn, mỉm cười thừa nhận luôn: "Ừ, mình trúng tiếng sét ái tình!" Sự thật là vậy: "Nhưng không phải mới...mà trúng đã bảy năm rồi!" Anh đã phải lòng cô gái có khuôn mặt tròn xinh xắn với mái tóc ngắn dễ thương kia từ cái nhìn đầu tiên.

"Sao tới bây giờ tớ mới biết?" Bạn thân gì tầm này. Thật quá đau lòng. Uổng công mình thầm thương trộm nhớ người con gái ấy bấy lâu.

"Cậu biết để đi mừng là được rồi! Như vậy nhé! Khi nào gửi thiệp cho cậu sau!" Nói xong Thế Phương tắt điện thoại.

Nhưng rất nhanh lại gọi vào một dãy số khác: "Nguyễn Lâm, cậu chuẩn bị có nhiệm vụ mới!"

Nguyễn Lâm đang ăn sáng xém chút nữa sặc luôn sợi bún: "Nhiệm vụ mới? Sếp, em trịnh trọng báo cáo lại cho anh một tiếng, em đang nghỉ phép!" Đừng hòng phá thời gian vàng mà mình đã chắc chiu chờ đợi hai năm!

"Cậu yên tâm! Nhiệm vụ lần này rất vui vẻ!" Thế Phương thong dong nhét tay vào túi quần nói trước cho tên đàn em yên tâm.

"Có nhiệm vụ như vậy nữa hả?" Anh ấy có vẻ chưa tin lắm.

"Có! Cậu chuẩn bị theo tôi đi rước chị dâu!"

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Fanfic Bts, Exo] Hãy Để Tôi Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net