Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngọc Mẫn xin túc trực bên anh. Cầm bàn tay chai sần áp lên má, lặng ngắm người đàn ông mới hôm nào còn mạnh mẽ, cười nói bên cô, nay hôn mê bất động, mạng sống phụ thuộc vào chiếc thở với vết thương băng trắng toát ở ngực, tim cô đau nhói.
"Viên đạn trúng nơi nào?" Cô bồi hồi hỏi Nguyễn Lâm.
Ánh mắt Nguyễn Lâm căm phẫn: "Tên Lucas thật hiểm, hắn tính bắn chết tôi nên nhắm thẳng vào chỗ hiểm ở ngực trái."
"Lúc ngã xuống anh Phương có kịp nói gì không?"
Nguyễn Lâm bùi ngùi: "Dù đau đớn, mệt người, nhưng đội trưởng luôn thều thào nhắc tôi: mau gọi chị dâu."
Nguyễn Lâm nhớ như in lời của đội trưởng: "Tôi e...lần này...khó qua ải. Cậu...mau...báo tin cho Ngọc Mẫn. Tôi...muốn ngắm...cô ấy! Mau lên Nguyễn Lâm!"
Anh ấy dừng lại quệt hàng nước mắt: "Chắc đội trưởng sợ anh ấy cứ thế mà ngủ luôn. Không yên lòng về chị. Nên suốt quãng đường xa từ vùng rừng núi giáp ranh biên giới về Bệnh viện, đội trưởng vẫn kiên cường đấu tranh với tử thần. Nhưng do mất máu nên nhập viện trong tình trạng nguy hiểm: mạch nhanh, huyết áp tụt sâu, da niêm mạc nhợt."
"Hình ảnh X-quang tại giường cho thấy viên đạn đi xuyên qua thành ngực phổi rồi dừng lại ở giữa động mạch chủ và tim. Êkip cấp cứu đã khẩn trương thực hiện các biện pháp hồi sức tích cực, dẫn lưu màng phổi. Đồng thời khởi động báo động đỏ huy động sự phối hợp của các chuyên khoa, chuyển thẳng đội trưởng đến phòng mổ. Lồng ngực đã nhanh chóng tiến hành phẩu thuật cấp cứu xử lí tổn thương, gắp đầu đạn ra ngoài."
"Có lẽ do đội trưởng đã nhanh tay bắn hắn một phát nên viên đạn bay ra từ súng của hắn đã lệch mục tiêu. Rất may không trúng tim hoặc động mạch chủ. Bởi đó là hai chỗ hiểm có thể gây tử vong vì mất nhiều máu."
Vậy là trên ngực anh lại in thêm một vết sẹo. Sẹo chồng sẹo!
"Lucas, tôi sẽ băm hắn ra cho cá ăn!" Ngọc Mẫn bất ngờ quay sang trừng mắt vào Nguyễn Lâm.
"Chị dâu yên tâm! Hắn bị đội trưởng..." Nguyễn Lâm trợn mắt, đưa tay làm động tác xoẹt ngang qua cổ.
"Vậy băm xác hắn!"
Nguyễn Lâm bắt gặp tia mắt muốn giết người của cô người yêu sếp, anh ấy đưa tay trấn an: "Được, được, băm thì băm. Nhưng chị chờ đội trưởng đưa đi!"
Phải!
"Thế Phương, anh mau tỉnh lại đưa em đi gặp hắn! Em sẽ đích thân xả cục hận này thay anh! Anh yên tâm đừng lo hắn chạy thoát! Mau trở về mở mắt nhìn em, được không anh?"
"Rồi chúng mình cùng lên thăm lại Tháp Nhạn. Sau Thất tịch, trời không còn mưa nữa, lên đó anh chỉ lại cho em các chòm sao trong Tam giác mùa hè, để em thấy sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ cách xa nhau bao nhiêu mà ngày ngày cả hai phải ôm tương tư, đợi chờ ba trăm sáu mươi lăm ngày dài đằng đẵng!"
Ngọc Mẫn nhìn anh, cô mân mê bên má đen sạm vì nắng, mân mê các vết chai sần trên tay anh rồi áp vào má mình, thủ thỉ: "Em nói anh nghe: em không giống ả Chức Nữ đó đâu! Tuân lệnh trời chỉ dám ở lại bên chồng một ngày! Em là quyết ôm chặt đùi anh, một milimet không rời! Cao xanh nhẫn tâm có đày thì đày cùng một chỗ, dù khổ thế nào chúng ta vẫn bên nhau. Anh nói xem, anh có thích như vậy không?"
Cô đăm đắm nhìn vào gương mặt tĩnh lặng, mỉm cười ngọt ngào: "Anh cũng thích thế à? Em biết ngay mà! Anh sao không giống với ý em chứ! Chúng là một đôi lì lợm giống nhau, trời tách không li, đất chia không rời!"
Cô hôn lên bàn tay anh. Mỉm cười với những nốt sẹo trên cánh tay trần. Mắt ứa lệ khẽ gọi bạn tình: "Thế Phương, anh hãy mau tỉnh lại! Em đau lòng sắp chịu không nổi nữa rồi!"
Cô bật khóc.
Thế Phương đang chìm vào bóng tối, anh lơ mơ nghe tiếng nỉ non của Ngọc Mẫn và thấy mình gặp lại ba mẹ. Anh nắm tay họ báo tin chiến thắng: "Ba mẹ, con đã hạ tên Lucas, bắt hắn phải đền tội đã gieo rắc cái chết trắng cho đồng bào ta!"
Ba mẹ nhìn anh mỉm cười: "Con cừ lắm Đội trưởng Phạm Thế Phương! Ba mẹ tự hào về con! Con hãy trở về tiếp tục thay ba mẹ góp phần giữ bình yên cuộc sống cho nhân dân! Và tìm người bạn gái con hằng yêu cùng cô ấy kết tóc se tơ, bước tiếp về phía trước! Con mau đi đi!"
Ba mẹ nói đúng! Bọn tội phạm ngày càng manh động. Nhiệm vụ người cảnh sát nhân dân vẫn còn. Anh phải bước tiếp sứ mệnh vinh quang của một người chiến sĩ.
Và anh còn thực hiện nhiệm vụ riêng cho đời mình nữa. Anh không thể lỡ hẹn với lời ước trên đỉnh Tháp thiêng liêng vào đêm Thất tịch với người mình yêu.
"Ngọc...Mẫn...anh sẽ về...bên em! Nhớ..đợi anh!"
Ngón tay Thế Phương chợt cử động chạm vào má Ngọc Mẫn.
Cô mừng reo lên: "Thế Phương! Anh về bên em rồi phải không? Thế Phương!"
Trong tiềm thức anh mỉm cười trả lời bạn tình chung: "Ừ...Anh đã về! Anh sẽ cùng em hoàn thành lời ước hẹn!"
Các ngón tay anh cử động nhiều hơn. Nó vờn nhè nhẹ má cô.
Ngọc Mẫn đứng bật dậy, quay mặt về phòng trực, gọi thật to: "Bác sĩ, bác sĩ! Thế Phương đã cử động rồi!"