Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11 giờ rưỡi.
Mặt trời ngẩng cao đầu, khuất dạng sau những chùm mây bồng bềnh, tia nắng len lỏi chiếu thẳng vô mắt Kiều Dự, anh nhíu chân mày, tay phải che trán.
Năm giây trôi qua, Kiều Dự hét ầm lên: "Thượng Trì! Dậy đi em ơi, tay trái anh mất cảm giác rồi!"
Nhạc Thượng Trì nằm ngủ gối đầu lên cánh tay Kiều Dự suốt một đêm: "?"
Cả hai xuống khách sạn ăn trưa rồi dắt nhau đi chơi nguyên buổi chiều, ngắm hoàng hôn ở nơi đất khách quê người xa sôi, đến khi trời chập tối mới về lại khách sạn thu dọn hành lí, trả thẻ phòng, ra sân bay chuẩn bị về nước.
Ngồi chờ ở sân bay, Kiều Dự nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.
Kiều Dự: "Tụi con sắp về, chắc tầm một giờ đêm máy bay hạ cánh, lỡ delay có lẽ sẽ trễ hơn. Nói chung mẹ cứ kêu anh hai một giờ có mặt tại sân bay là được rồi, nói ảnh đi sớm đứng gần cửa ra một xíu, hồi trước đón người ta mà đậu rõ xa, hại con xách theo mười kí hành lí đi tìm, mệt xỉu. May hồi đó chỉ đón mình con thôi mà ảnh cà chớn như vậy rồi, giờ rước thêm em dâu mà anh hai còn dám làm vậy thì nữa thì đẹp mặt hai họ luôn."
"Anh hai con muốn con vận động nhiều hơn thôi mà, tuổi trẻ, đừng suốt ngày ru rú ở nhà không chịu vận động, Thượng Trì kể với mẹ rồi, nếu không phải thằng bé lôi kéo con ra ngoài, mỡ tích trong người cũng được mấy ngấn rồi đấy."
"Không dám đâu," Kiều Dự bóp mặt Nhạc Thượng Trì trả đũa, bị cậu cắn một phát vào cổ tay, suýt xoa chuyển sang gãi cằm: "Bụng con bây giờ trồi lên mấy múi lận đó, không tin lúc về con cho mẹ xem."
Nhạc Thượng Trì không nói hai lời đặt tay lên bụng Kiều Dự chứng thực, quả thật cảm thấy khá nhấp nhô săn chắc, giơ ngón cái coi như anh nói không sai.
Kiều Dự hất cầm vênh mặt, khóe miệng cong lên rồi hạ xuống, lại cong lên, nói: "Vậy nhé mẹ, nửa tiếng nữa con lên máy bay."
"Thượng lộ bình an."
"Con chào mẹ."
Bên kia cúp máy trước, Nhạc Thượng Trì cầm điện thoại của Kiều Dự tiếp tục ván game còn dang dở, thuận miệng hỏi: "Anh hai anh lúc trước dừng xe đón anh như thế nào vậy?"
Nhắc chuyện lại chuyện cũ Kiều Dự vẫn còn cay cú, khoa chân múa tay kể.
"Anh hẹn ổng mười hai giờ trưa xuống máy bay, kêu ổng đi đúng giờ, cái xuống máy bay ổng nói với anh là," Hoặc Dự khụ một tiếng, bắt chước y chang giọng điệu anh hai nói chuyện qua điện thoại: "Hôm nay vừa lúc anh có cuộc họp nên đến trễ, bãi đỗ gần cửa hết chỗ nên anh lái chỗ khác, mà xe này anh mượn, không để phơi dưới nắng quá lâu được, chỗ có mái tôn che bị người ta giành mất rồi, anh đành cho xe chạy xa cửa chút, em chịu khó đi bộ, anh gửi định vị cho... Trời đất ơi chữ chút của ổng là nửa tiếng đi bộ của anh đó, đã thế mẹ nhờ anh mua quá chừng đặc sản, chiếm gần nửa hành lý chứ ít gì. Em còn cười, cười nữa đi, trong đó có cả quà anh mua tặng em, đồ xấu xa."
"Em... Không cười nữa, ha ha!"
"Đi thôi!" Kiều Dự đột ngột đứng dậy, Nhạc Thượng Trì mất điểm tựa lưng tí thì ngã ngửa, Kiều Dự bụm miệng cười hí hửng.
Nhạc Thượng Trì: "..."
Kiều Dự đeo ba lô, kéo vali, Nhạc Thượng Trì cũng đeo một cái nhưng nhỏ hơn, một tay vẫn còn mải mê chơi game, ngón cái chọt bụp bụp vào màn hình, tay còn lại để Kiều Dự dắt đi.
"Ê ê đi đâu đó," Kiều Dự lôi Nhạc Thượng Trì về đúng hướng nơi xác nhận lên máy bay, "Chúng mình ngồi ghế thương gia, em qua lối vào ghế phổ thông làm gì?"
Mất hết năm tiếng ngồi máy bay, lúc hạ cánh Nhạc Thượng Trì không ngờ trời sẽ đổ mưa, cậu ngồi cạnh cửa sổ, dán mắt nhìn xuống thành phố M nhỏ như đốm trắng trong mắt, gọi Kiều Dự thức dậy.
Từ lúc lên máy bay, mấy phút đầu Kiều Dự còn mải mê tám chuyện cùng Nhạc Thượng Trì, lúc sau liền gục đầu xuống bả vai cậu ngủ không biết trời trăng gì nữa, mãi tới khi Nhạc Thượng Trì bóp mũi khiến anh nghẹt thở thì tỉnh dậy.
Giọng nói của cơ trưởng cũng cùng lúc vang lên, máy bay hạ cánh
"Anh đang ở chỗ nào đấy?" Kiều Dự xách vali xuống cầu thang, nhỏ giọng hỏi.
Nhạc Thượng Trì loáng thoáng nghe được bên kia nói gì mà đại sảnh, nhưng không biết vì sao âm thanh truyền đến rất ồn ào, nghe được vài chứ thì thôi không quan tâm nữa, mắc công tự khiến bản thân bực mình. Nhưng Kiều Dự không giống thế, giọng anh khi xuống đại sảnh càng ngày càng to, thậm còn gào lên.
"Minh tinh gì! Anh nói lớn lên!"
Kế bên có cô gái mặc áo khoác dài màu be đột ngột hét, "A---! Không nhầm chứ! Lương Khải Minh cùng chuyến bay với tôi! Nam thần của mị trời đất ơi!!!" Nói xong lập tức phóng ra ngoài, bóng dáng lao vút như cơn gió, biến mất trong một giây.
Nhạc Thượng Trì: "..."
Kiều Dự: "..."
Kiều Dự giơ điện thoại nói: "Hình như em biết chuyện gì đang xảy ra rồi."
Nghe ngóng một hồi mới biết, hóa ra nam diễn viên nổi tiếng Lương Khải Minh với hơn trăm triệu follow trên mạng xã hội đi cùng chuyến bay với bọn họ, không biết vị minh tinh này có suy nghĩ gì mà đi ngồi máy may khoang phổ thông để rồi bị fan bắt gặp, trên máy bay thì không sao, nhưng khi xuống sân, chị ta hét ầm trời dẫn đến tắc loạn ở sân bay, hiện giờ đang đợi bảo an sân bay xuống dọn đường.
Bình thường không có chuyện gì làm Nhạc Thượng Trì với Kiều Dự vẫn hay ngồi trước ti vi ăn vặt xem phim, hơn nửa người trong giới giải trí Kiều Dự hầu như biết hết, ngồi cạnh Nhạc Thượng Trì với cái mỏ tía lia, kể cho cậu nghe hết người này đến người nọ là ai, có scandal gì, vì vậy Nhạc Thượng Trì coi như cũng biết mặt vài ba người, một trong số đó có Lương Khải Minh, gương mặt giải trí thân thuộc trên màn ảnh.
Bọn họ mang theo tâm trạng hóng hớt dắt tay nhau chen chúc vô biển người, ba trăm sáu mươi độ đông nghẹt thở, lấp kín lối ra vào, Nhạc Thượng Trì ngó ngang, không thấy bóng dáng anh hai Kiều Dự, quay dọc một chút nữa, đến bóng dáng Kiều Dự cũng chả thấy luôn.
Khoan!
Kiều Dự đâu?!
Nhạc Thượng Trì sức yếu bị đẩy ra khỏi biển người, đứng trước lối ra VIP cạn lời, xong lại nhìn đám đông nghìn nghịt kia, ý nghĩ chạy vào tìm người vừa ngoi lên lập tức đấm xuống.
Trong khi đó, Kiều Dự đứng giữa trung tâm xô đẩy gào lạc cả giọng: "Thượng Trì! Thượng Trì em ở đâu? Ai thấy người nhà tôi không!!!"
Có anh trai chật vật đáp lời: "Méo ai quan tâm người nhà anh đâu! Ai nấy đang phát điên vì Lương Khải Minh kia kìa!"
"Tôi cũng đang phát điên vì lạc mất người đây!!" Kiều Dự trợn mắt, muốn hành ra bã cái tình tò mò của mình, đành hỏi lại người vừa nãy, "Anh đang tìm người giống tôi hả?!"
Anh trai kia trả lời: "Không! Tôi muốn thoát khỏi đây!"
Nước mắt vô hình của Kiều Dự chảy ngược chảy xuôi: "Thì chạy ra đi má! Anh chỉ có một mình, tôi còn người thân của tôi nữa kìa."
"Không sao tôi hiểu mà!"
"Anh hiểu cái cóc khô! Anh biết gì mà hiểu?!"
"Tất nhiên, tôi là Lương Khải Minh mà, tôi cũng bị lạc trợ lí rồi!!!"
Ba giây tĩnh lặng.
Tiếng thét của cô gái cao đến quãng tám thức tỉnh những người còn lại, liên tiếp tiếng hét nối đuôi nhau xuyên thủng màng nhĩ Kiều Dự, anh túm áo người kia vắt chân lên cổ chạy, dùng sức chín trâu hai hổ mở ra một đường máu chạy đến lối VIP, Lương Khải Minh chưa kịp nói lời trăn trối, chỉ thấy người mình va chỗ này đập chỗ nọ và tiếng chửi rửa tự động censor văng vẳng bên tai, thân cao mét tám cứ thế bị lôi đi như người giấy.
Nhạc Thượng Trì đứng trước lối ra VIP, thấy bóng người thấp thoáng từ xa lại gần. À há! Người nhà mình đây rồi, trên tay người ấy còn kéo theo vali của bọn họ...
Và một vật thể nguy hiểm!
Nhạc Thượng Trì chửi ầm lên, nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại của anh hai, gọi đến một số khác, "Alo tôi là Nhạc Thượng Trì, đúng rồi ba tôi là Nhạc Nguyên Lộc, làm phiền gọi bảo an đến quản lí khu vực lối ra VIP, ai không có vé thương gia không thể bước qua khỏi cửa này! Tính mạng chúng tôi đang bị đe dọa! Ừ ừ tùy anh, đến nhanh là được, chúng tôi mà bị tóm tôi kêu ba trừ lương mấy anh!"
Kiều Dự thiếu điều mọc cánh bay đến ôm Nhạc Thượng Trì, hai mắt lấp lánh, buông Lương Khải Minh ném sang một bên, nhấc Nhạc Thượng Trì lên hỏi thăm: "Yêu dấu ơi~ Em có bị thương, có bị ai đụng chạm bầm tím ở đâu không?"
"Không... Anh thả em xuống!" Nhạc Thượng Trì giãy giụa, chân chạm đất, hỏi: "Nãy giờ anh ở đâu? Anh hai nãy gọi đến, em bảo ảnh chờ chúng ta ở lối VIP, chắc phải tốn thời gian đợi ảnh quay xe."
"Anh bị người ta đẩy tới đẩy lui, tưởng lạc em tới nơi rồi chứ, à đúng rồi!"
Bấy giờ Nhạc Thượng Trì mới nhớ đến có một người dư thừa ở đây.
Kiều Dự giải thích: "Tháo chuông phải tìm kẻ buộc chuông, anh vô tình chạm mặt ổng, nên tiện tay kéo ra đây luôn."
Từ khi làm nghệ sĩ nổi tiếng đến giờ, Lương Khải Minh chưa từng thảm đến mức này, nào là bị kéo, đụng chạm tay chân rồi va đập khắp người, cái tên tưởng là ân nhân kia ném người không nương tay, sức lực mạnh đến nỗi đầu đập vào tường, bắt đầu sưng cục đỏ tím giữa trán.
Kiều Dự cũng tự thấy hành động của mình hơi quá đáng, bèn lại gần hỏi han: "Này... Anh không sao chứ?"
"Không sao không sao." Lương Khải Minh che trán xua tay, khóc tiếng mán, gương mặt xinh đẹp của tôi ơi, mày chịu khổ rồi QAQ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Dự, rồi lại nhìn Nhạc Thượng Trì, thầm nghĩ hai người này cũng nằm trong giới giải trí sao, nhan sắc được lắm, vừa nhìn không thể quên, nhất là cậu trai đứng sau kia, gương mặt thanh tú điềm đạm, dễ dàng chiếm được tình cảm của mọi người, đôi mắt to tròn bày ra vẻ hiếu kì quan sát hắn từ đầu đến đuôi
"Nè anh trai, nhìn đi đâu đấy?"
Kiều Dự phẩy tay trước mặt Lương Khải Minh, hắn hoàn hồn, mỉm cười nói: "Cảm ơn hai người đã giúp đỡ tôi, một lát nữa đám fan không thấy tôi nữa sẽ tự động giải tán, đây là lối VIP nhỉ, tiếc quá, tôi mua vé phổ thông, không đi bằng đường này được, lần sau các anh có khó khăn gì cứ gọi cho tôi, chỉ cần trong khả năng, Lương Khải Minh tôi nhất định giúp đỡ đến cùng."
Nói một lát vậy thôi, ai mà chẳng biết fan đỉnh lưu hùng mạnh cỡ nào, nhìn đám đông ngoài kia, ước chừng phải chờ hơn một tiếng thì may ra bắt đầu tan rã.
Hắn định lấy điện thoại ra kết bạn thì Nhạc Thượng Trì xông lên, nói: "Không cần đâu, anh gọi xe đến rước ở lối VIP được không?"
"Được chứ."
"Vậy đi cùng chúng tôi đi."
"Bảo an xách đầu tôi giờ."
Nhạc Thượng Trì không biết nói gì nữa, mệt mỏi kéo Kiều Dự lên đàm phán, Kiều Dự cười sắp ngất đến nơi, vỗ vai Lương Khải Minh, "Em ấy mời mọc đến vậy rồi anh mà không đi, tí nữa không cần đợi đi sai lối thì bảo an đã đá anh trước rồi." Kiều Dự nói nhỏ, "Ba em ấy đầu tư một khoảng tiền không nhỏ mở rộng sân bay."
Vẻ mặt Lương Khải Minh bấy giờ hiểu ra, không từ chối lời mời của Nhạc Thượng Trì nữa.
Ba người đi bộ trong lối ra, Nhạc Thượng Trì nói chuyện với nhân viên soát vé. Lương Khải Minh gọi điện thoại cho trợ lí kể mọi chuyện ra, trợ lí hắn nói xe mình không thể đậu ở cổng VIP, kêu Lương Khải Minh đi tạm xe ai đó ra tận làn đường đi thẳng lên quốc lộ, lúc đó sẽ gọi xe ở đó chờ sẵn, Lương Khải Minh ngoài trừ đồng ý ra thật đúng là không còn cách nào khác, cũng may Kiều Dự vui vẻ nói có thể đi nhờ xe bọn họ, Lương Khải Minh vội vã nói cảm ơn. Nhạc Thượng Trì vẫy tay với hai người họ, nói đi tiếp được rồi.
Kiều Dự tò mò hỏi: "Nổi tiếng như anh đi khoang phổ thông làm gì, ngại bản thân vẫn chưa đủ nhiệt hả?"
Anh tự động xếp Lương Khải Minh vào nhóm bạn thân thiết mới quen, tính cách của Lương Khải Minh ôn hòa lễ độ, nói chuyện rất gần gũi không tạo cảm giác minh tinh coi trời bằng vung, hoặc có lẽ hắn coi Kiều Dự và Nhạc Thượng Trì là những cậu ấm nhà giàu tốt bụng, gia cảnh phía sau khiến ai cũng phải e dè nên không dám kiêu căng, nhưng dù thế, trước khi biết ba Nhạc Thượng Trì là một trong các sếp sân bay, hắn vẫn chân thành cảm ơn và từ chối nhẹ nhàng.
Lương Khải Minh bất lực đáp: "Tôi cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này, vốn dĩ muốn khiêm tốn cho rằng minh tinh hay đỉnh lưu cũng là người bình thường, đi khoang phổ thông vừa tiết kiệm vừa tạo danh tiếng tốt. Ai mà dè..."
Hắn thở dài rười rượi, Kiều Dự thông cảm an ủi người tính không bằng trời tính.
Lương Khải Minh mỉm cười, hỏi: "Cậu ấy là em trai cậu à, ngoại hình hai người tôi tự nhận so không bằng."
Kiều Dự định trả lời không phải, em ấy là người yêu của tôi, có tên trong sổ hộ khẩu nhà tôi đàng hoàng, nhưng cái lườm sắc bén của Nhạc Thượng Trì chém rớt câu nói thành nhiều khúc, Kiều Dự cười nửa miệng, đáp: "Ừ, em họ, đẹp trai nhất nhà, hoa gặp hoa nở, người gặp người khen."
Lương Khải Minh: "?" Nói chuyện đàng hoàng, nghiến răng làm gì?
Lương Khải Minh nhìn Nhạc Thượng Trì bấm điện thoại đi đằng trước bọn họ, mỉm cười: "Trông có vẻ ít trầm tính."
Kiều Dự: "Gặp người lạ mới vậy, quen rồi em ấy tự khắc nói nhiều hơn."
Ba người bọn họ đi thẳng đến lối đi cho xe đưa rước, Nhạc Thượng Trì thấy con xe Mercedes-Maybach GLS sang trọng điềm tĩnh ẩn mình trong bóng tối, cả người lái nó cũng toát ra khí chất trầm ổn nội liễm, mặc trang phục âu đen lạnh lùng, Kiều Nhất dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, nhíu mày.
Kiều Dự tung tăng chạy đến, hớn hở kêu: "Anh hai!"
Nhạc Thượng Trì cúi đầu: "Chào anh hai."
Khuôn mặt Kiều Nhất có vài đường nét khá giống Kiều Dự, sống mũi cao thẳng, lông mày cương nghị, đôi mắt chính trực, chỉ tiếc hay cau có mặt mày, cái nhăn giữa trán dường như có thể kẹp chết ruồi. Vóc dáng anh ta rất cao, đứng kế bên Lương Khải Minh không phân cao thấp, mà vừa nãy Nhạc Thượng Trì lên mạng tìm kiếm thông tin về Lương Khải Minh, người cao một mét tám chín, hơn hẳn Nhạc Thượng Trì một cái đầu.
Kiều Nhất thắc mắc: "Ai đây?"
Kiều Dự tự mở cốp sau, chất hết vali túi xách vào.
Lương Khải Minh cười cười, giơ tay ra: "Chào anh, tôi là Lương Khải Minh, muốn đi nhờ xe anh một lát."
Kiều Nhất bắt tay với Lương Khải Minh xong, quay sang lườm Kiều Dự: "Anh không phải tài xế."
Y cao hơn Kiều Dự cỡ nửa đốt tay nhưng khí thế khác một trời một vực, Nhạc Thượng Trì thậm chí có hơi sợ vị anh rể này, ừ, thật ra ngoại trừ Kiều Dự, cậu sợ nguyên cả nhà họ Kiều luôn. Anh ta đứng đút tay vào túi, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai đứa, Nhạc Thượng Trì run rẩy nép sau lưng Kiều Dự, run rẩy nở nụ cười thương mại.
Có điều Kiều Dự hiểu rõ tính cách của anh hai mình như thế nào, không sợ cãi lại, "Người ta đi có một khúc à, xe anh to thế chả nhẽ không đủ chỗ, đừng giở giọng điệu đó nữa, dọa người ta giờ."
Kiều Nhất không nói gì, mở cửa xe, ngồi ngay ngắn ở ghế lái.
Kiều Dự: "Lên xe lên xe, ba đứa mình ngồi ghế sau, mặc kệ ảnh."
Bánh xe lăn bánh, di chuyển mềm mại rời khỏi sân bay.
Trong xe, Nhạc Thượng Trì và Lương Khải Minh ngồi cạnh cửa sổ, Kiều Dự xen giữa hai người họ, nói chuyện không ngừng nghỉ. Đầu tiên hỏi Lương Khải Minh đến thành phố A làm gì, hắn đáp đi quay phim, Kiều Dự lại hỏi quay phim gì, lần này Lương Khải Minh suy nghĩ một lúc mới nói ra một cái tên, còn bảo Kiều Dự giữ bí mật, tại phim này vẫn còn đang cast nhân vật, chưa công bố ra ngoài, sau một hồi thì nói luôn nội dung, rất hấp dẫn. Kiều Nhất yên lặng lái xe, Nhạc Thượng Trì từ khi lên chưa phát ra bất kì câu nào.
Vài phút sau, xe dừng bên đường, nhìn đối diện có thể thấy mái vòm sân bay to lớn, sao trời rời rạc, cây cối lung ray cùng với cơn gió mát mẻ đầu hè mỗi khi mưa xong, còn lưu lại hơi ẩm ướt trong không khí.
Lương Khải Minh xuống xe: "Tôi thấy xe trợ lí rồi, cảm ơn đã làm phiên mọi người, sau này có cơ hội sẽ mời mọi người đi ăn một bữa."
Kiều Dự nhảy xuống theo, không ngờ hai người miệng chặt như hến kia cũng xuống luôn.
Lương Khải Minh đeo khẩu trang, kính râm, đội nón mũ xách vali của mình xuống, quay đầu lại, lập tức thấy ba con người đang đồng loạt nhìn chằm chằm mình, nếu ánh mắt có hình dạng phỏng chừng đã cắm đầy người hắn thành con nhím từ lâu, da gà da vịt rụng đầy đất: "Người anh em, có chuyện gì?"
Hiển nhiên qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi đã khá thân quen với Kiều Dự.
Kiều Dự chìa giấy bút ra, nói: "Đừng đi vội, kí tên cho tôi với, mẹ tôi là fan của anh!"
Lông mày Lương Khải Minh giật đùng đùng: "Còn hai người thì sao?"
Nhạc Thượng Trì trông mong nói: "Mục đích giống nhau, em gái tôi là fan của anh."
Vẻ mặt Kiều Nhất liếc thoáng qua thì không có gì thay đổi, nhưng bàn tay cầm giấy bút đã bán đứng y: "Bạn gái tôi hâm mộ anh."
Lương Khải Minh: "..."
Nếu hai con mắt mấy người nhìn tôi không lộ liễu như vậy, có lẽ tôi sẽ tin đấy.
Lương Khải Minh vẫy tay, bước lên xe bảo mẫu rời đi, ba người bọn họ cũng quay về xe mình, hú hét ầm ĩ, chủ yếu là Kiều Dự với Nhạc Thượng Trì vui sướng nhảy cẫn lên, Kiều Nhất bỏ chữ kí vào túi, mặt lạnh như tiền tiếp tục lái xe.
Nhạc Thượng Trì: "Aaa!!! Chữ kí tay của người nổi tiếng, lâu lắm rồi mới được cầm trên tay một cái!"
Kiều Dự: "Hú! Em không biết đâu, chữ kí tay của người nổi tiếng có giá trị lên tới chục triệu đó, loại đỉnh lưu như Lương Khải Minh có thể lên đến trăm triệu! Lần đầu lấy được chữ kí tay không tốn đồng xu cắc bạc nào, há há há!"
Thế là hai người lại ầm ĩ thêm trận nữa.
Kiều Nhất nhịn hết nổi, quát: "Hai đứa đằng nhau im lặng cho anh!"
Đáng tiếc hai người họ vui quá, tự động xem lời y như gió thoảng mây bay.