Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đợi đến khi Đại Thiên tỉnh dậy đã là lúc nửa đêm, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là đau nhức, toàn thân phi thường đau nhức, không chỗ nào không đau. Đặc biệt là bắp đùi, tay, ngực và lưng, bốn nơi chịu thương nặng nhất. Đau đớn kịch liệt ập tới làm hắn không kịp chuẩn bị, nằm rên hừ hừ, thân thể run rẩy.
Nghe tiếng rên, một cô bé khoảng chừng mười hai mười ba tuổi chạy vào, nhìn Đại Thiên nằm rên hừ hừ, có vẻ không biết làm sao liền chạy ngược ra ngoài.
Một lát sau, cô bé quay trở lại, phía sau dẫn theo một vẻ mặt mệt mỏi đại hán. Vừa bước vào cả hai liền đến bên cạnh Đại Thiên, đại hán vừa đè giữ thân thể Đại Thiên lại, vừa lay gọi
“Bình tĩnh, bình tĩnh, ta là bác sĩ, ta sẽ cố gắng giúp ngươi. Ta cần ngươi phối hợp, được chứ.”
Đại hán vừa lay vừa lặp lại vài lần, Đại Thiên sau một lát thích ứng cơn đau, tuy vẫn đau rất nhiều, nhưng còn miễn cưỡng có thể chịu được, dưới sự “nỗ lực” lay dậy của vị bác sĩ, Đại Thiên khó khăn gầm ba tiếng
“Nhẹ tay dùm.”
Vừa rồi đại hán xem như lay động rất nhẹ, nhưng với thân thể hùng tráng đó thì lay nhẹ so với người bình thường lực đã rất lớn rồi, chưa kể đến Đại Thiên cả người vô cùng đau nhức, động nhẹ đã khó chịu.
Vị bác sĩ đại hán kia nghe đối phương trả lời, cũng mặc kệ nội dung, một bộ tự hào đắc ý xoay sang cô bé bên cạnh nói
“Thấy chưa, ta đã nói hắn chưa chết được.”
Cô bé hơi ngượng gật gật đầu, vừa rồi quá lo sợ nàng còn chạy đi gọi nói là người này sắp chết rồi. Đại hán nhìn cô bé cười một cái, tiếp tục xoay qua Đại Thiên nói tiếp
“Ta là bác sĩ, tiếp theo chỉ cần ta hỏi gì ngươi trả lời là được.”
Đại Thiên hai mắt trừng to nhìn đại hán, một bộ nghi vấn về nghiệp vụ của đối phương. Cũng không thể trách Đại Thiên được, hắn mỗi lần bị thương đều là trong vương cung Mộc di hỗ trợ, tuy bộ dáng hơi thô một chút nhưng là phụ nữ thì vẫn còn nhẹ tay một chút, còn vị bác sĩ trước mắt này có vẻ không hiểu khái niệm ôn nhu là gì, vừa rồi lay thiếu chút nữa lay chết thân thể nhỏ bé của Đại Thiên rồi.
Đại hán bị Đại Thiên nhìn một hồi khó chịu, hai người bốn mắt trừng nhau, được một lát thì đại hán bỏ qua, tay với về phía chân bị thương của Đại Thân “nhẹ nhàng” bóp, đồng thời hỏi
“Có cảm giác gì không?”
Đại hán tay vừa đặt vào chân mình, Đại Thiên đã có cảm giác không ổn, chưa kịp phản ứng liền bị đại hán bóp một cái, cái bóp “nhẹ nhàng” này đâu phải là chỉ có cảm giác, đau đều đau đến mức muốn điên lên rồi.
Thân thể Đại Thiên hiện tại bị thương quá nhiều, động nhẹ một chút đều khó khăn, chứ nếu hắn còn hoạt động được, hắn thề sẽ tặng vị bác sĩ trước mắt vài cước. Nhìn Đại Thiên trợn trắng mắt rên hừ hừ không nói ra lời, vị bác sĩ này một bộ cao thâm mạt trắc gật gù nói
“Hẳn là rất đau, cái chân này ít ra còn dùng được.”
Bộ dạng của đại hán làm cho cô bé đứng bên cạnh hai mắt tràn ngập sùng bái. Đại Thiên hiện tại rất muốn mắng lên, đời hắn trước giờ chỉ từng mắng qua cha mình lúc vừa huấn luyện khắc nghiệt, về sau liền bị đánh đến mức mắng một chữ cũng không dám, đây là lần đầu sau một thời gian dài như vậy hắn muốn mắng người.
Muốn thì chung quy vẫn là muốn, vị bác sĩ kia tiếp theo lại “dịu dàng” nắn cánh tay bị thương, đè ngực khiến Đại Thiên đau đến chết đi sống lại. Hành hạ thoải mái một phen, vị bác sĩ này đứng dậy gật gù, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc đưa cho cô bé bên cạnh nói
“Thằng nhóc này thương thế không có việc gì lớn, ngươi giúp hắn bôi thuốc rồi bó lại là được, ta trước tiên đi xem người khác.”
Nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn nằm đau rên hừ hừ Đại Thiên cùng cô bé rụt rè đứng một bên. Đại Thiên vết thương đã được xử lý qua, tất cả đều dùng vải băng bó lại, nhiệm vụ của cô bé chỉ đơb giản là thay băng cùng rửa vết thương thôi.
Qua một lát nữa, cơn đau dần dịu xuống, Đại Thiên cuối cùng xem như miễn cưỡng tỉnh táo lại, mắt đảo một vòng xung quanh, “hung thủ” đã chạy mất, chỉ còn một cô bé đứng lo lắng nhìn hắn.
Cô bé này khuôn mặt ôn nhu, non nớt, mái tóc dài tùy ý cột cao lên, làn da nhìn cũng có vẻ trắng nõn non mịn. Nói đến, Cương tộc nữ tính cũng vô cùng biết gìn giữ nhan sắc của mình, cái này xem như là bản năng rồi, mà nữ tính ở đây trừ những người trực tiếp thường xuyên tham gia chiến đấu thì mới có làn da ngăm, còn bình thường sống ở khu rừng ẩm ướt với những cây cổ thụ cao chọc trời, nắng hiếm hoi chiếu tới này thì da cũng xem như trắng nõn.
Cương tộc nam tính cũng vì lý do này mà thường phơi nắng ngoài huấn luyện trường lâu một chút cho có sự khác biệt. Cô bé xinh đẹp trước mắt khiến cho Đại Thiên ngây ngốc nhìn trân trân, cái này cũng trách hắn không được, từ trước đến giờ hắn hoàn toàn ở vương cung, gặp người toàn bộ đều là “mưu thần lão tướng” cùng vợ bọn hắn, cả ngày khép nép chưa từng tiếp xúc với những người đồng lứa, chứ đừng nói chi là khác giới.
Bị đối phương nhìn chăm chú, cô bé hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút khó chịu, tâm tình xen lẫn nhau vậy mà mặt cũng dần hồng phớt. Đại Thiên nhìn một hồi liền giật mình tỉnh lại, biết mình làm sai liền cũng không dám nói gì nữa, quay mặt đi chỗ khác, một mặt hơi xấu hổ đỏ lên, thứ nhất là muốn xin lỗi mà không biết nói gì, thứ hai là hắn nhớ đến vừa rồi nhìn cô bé đến quên cả đau rồi.
Nhìn bộ dáng của Đại Thiên, cô bé cũng bất giác buồn cười, cũng không tiện trách. Thấy hắn cũng tỉnh táo lại, rụt rè cũng lui bớt đi nhiều, bước đến bên cạnh Đại Thiên, cô bé ôn nhu nói
“Hiện tại ta giúp ngươi xử lý vết thương, có thể sẽ đau một chút, cố chịu đựng.”
Đại Thiên lại ngây ngốc gật gật đầu, cô bé thấy hắn như vậy cười khẽ một thoáng liền cúi xuống, bắt đầu tháo băng. Bị người khác giới chạm vào, theo bản năng rụt người lại, Đại Thiên liền bị cô bé kia cười một lần nữa. Không dám tập trung quá nhiều chú ý vào cô bé nữa, Đại Thiên quan sát xung quanh, hắn hiện đang nằm trên một giường gỗ được lót một ít rơm cho êm, xung quanh là bốn vách tường bằng đá tảng, cùng hai cánh cửa gỗ, một cửa sổ cùng cửa ra vào, đúng kiểu nhà của Cương nhân, mà qua lỗ nhỏ thông gió, bên ngoài đã một mảnh đen kịt rồi.
Trong khi Đại Thiên quan sát thì cô bé cũng bắt đầu tháo băng, nơi đầu tiên là vết thương đâm xuyên ở tay. Có thể đây là lần đầu, động tác cũng không quá thuần thục, tháo đến vết thương làm Đại Thiên đau rên hừ hừ, hai tay cô bé rụt lại, lo lắng xin lỗi
“Ngươi không sao chứ?”
“Chút đau đớn này ta còn chịu được, ngươi cứ tiếp tục, mặc ta.”
Đại Thiên vốn dĩ cũng không muốn trách, thấy bộ dáng này lại càng không muốn trách, nếu đổi lại là vị bác sĩ vừa rồi, hắn không mắng liền không phải là Đại Thiên, tất nhiên tiền đề là dưới sự ôn nhu của vị bác sĩ nọ, hắn còn nói chuyện được.
Cô bé tiếp tục tháo băng, nhưng lần này chậm lại cùng nhẹ hơn rất nhiều. Hưởng thụ bàn tay mềm mại kia cẩn thận lướt trên cơ thể mình, Đại Thiên không nói nên lời thoải mái, nếu không phải động đến vết thương gây đau đớn, thì thật sự quá hoàn mỹ. Nhắm hai mắt lại, che giấu ý nghĩ cùng ngượng ngùng, nhưng trên mặt vẫn hơi căng thẳng, nhưng rất may là vào trong mắt cô bé liền trở thành do đau đớn mà nên.
Tháo xong băng, cô bé nhìn trên tay lỗ máu kinh khủng, máu tươi còn dính đầy ngoài miệng vết thương, thoáng có chút sợ hãi khó chịu. Cố đè ép nỗi sợ hãi, cô bé cầm khăn cẩn thận lau chùi vết máu, một mặt ôn nhu hỏi
“Có đau không?”
“Không đau.”
Đại Thiên nhắm mắt ngay lập tức trả lời, mặc dù đau muốn chết đi sống lại nhưng hiện tại đánh chết hắn cũng không nói ra. Nếu hiện tại Đại Thiên mở mắt, thì có thể dễ dàng thấy được hai mắt cô bé ôn nhu nhìn mình, chỉ tiếc hắn không dám mở.
Rửa xong vết thương, thân thể căng cứng của Đại Thiên liền thả lỏng ra, nhưng tiếp theo, từ vết thương đột ngột truyền tới cảm giác nóng rát khó chịu, đau đớn tột cùng. Đại Thiên hai mắt trừng lớn, người hơi bật dậy, cô bé đang rắc bột thuốc lên vết thương bị hành động này kinh sợ, gấp gáp nói
“Đây là thuốc, nếu không dùng nó vết thương sẽ lở loét, tay đều có thể bị phế bỏ, ngươi cố gắng chịu một chút.”
Nhìn bộ dạng gấp gáp cùng sợ hãi của cô bé, cùng với việc cánh tay bị phế bỏ, Đại Thiên cắn răng nhịn đau, nằm sập xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt lại, miệng rên hừ hừ. Đợi băng vết thương lại, Đại Thiên gần như thoát lực, người mồ hôi đổ ướt xung quanh, miệng thở dốc, còn chưa kịp vui mừng cô bé đã nói
“Còn vài nơi nữa, ngươi cố chịu một chút.”
Đại Thiên đắng chát gật đầu, nhìn xuống thân thể mình còn vết thương trên ngực cùng dưới chân, hắn nhớ mang máng còn có vết thương sau lưng. Toàn thân đều đau khiến hắn không còn nhận ra được vết thương nằm ở đâu nữa.
“Ngươi nói chuyện với ta một chút cho ta quên đau được không.”
Lúc này Đại Thiên ý nghĩ chợt lóe nói ra, một nửa là đúng như hắn nói, một nửa là hắn muốn thân hơn với cô bé này. Cô bé không chút do dự đáp ứng, nhưng tiếp theo hai người liền im lặng không biết nói gì. Đại Thiên một mực ngượng ngùng, giao tiếp không đủ khiến hắn không thể nào là người chủ động, cuối cùng vẫn là do cô bé nói trước.
Theo thời gian, một bên vừa rửa vết thương một bên vừa nói chuyện, hai người dần dần thân nhau hơn, tất nhiên đa phần là cô bé nói, Đại Thiên nghe, cô bé hỏi, Đại Thiên đáp.
..................
Cuối cùng, vết thương cuối cùng ở chân cũng được xử lí, Đại Thiên như thoát nạn thoải mái nằm xuống. Cô bé khẽ cười một tiếng, thu dọn đồ đi ra ngoài. Nhìn đối phương đi xa, Đại Thiên hơi có chút tiếc nuối hỏi
“Ngươi còn trở lại sao?”
Cô bé quay lại nhìn hắn, ôn nhu nói
“Ta ở ngay bên ngoài, ngươi có việc cứ gọi một tiếng ta liền vào.”
Đại Thiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám đòi hỏi nhiều, hai mắt có chút không nỡ nhìn đối phương. Cô bé thấy hắn như vậy chỉ khẽ cười, nói tạm biệt một tiếng liền đi ra ngoài.
Nằm một mình trong phòng, Đại Thiên suy nghĩ rất nhiều thứ, hắn nghĩ đến người thân, tiếp theo là trận chiến hôm nay, phân tích và rút ra kinh nghiệm, sau đó lại nhớ đến tràng cảnh vị thanh niên Chiến Tướng Triệu Cẩm Phàm so đấu, trong lòng một mảnh cuồng nhiệt hướng tới.
Nhớ đến Triệu Cẩm Phàm, Đại Thiên liền suy nghĩ miên man, bởi vì cô bé vừa rồi chính là em gái của Triệu Cẩm Phàm, gọi là Triệu Cẩm Nghi. Trong cuộc nói chuyện cô bé cũng nói với Đại Thiên chính Triệu Cẩm Phàm đã kêu cô bé chăm sóc hắn. Nhắc đến Triệu Cẩm Nghi, Đại Thiên suy nghĩ nhanh chóng bay bổng, nằm trên giường lúc thì ngẩn ngơ, lúc thì cười ngây ngô. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Đại Thiên mệt mỏi thiếp đi.