Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân thể tê dại, nóng rực khiến Đại Thiên sống không bằng chết. Dần dần, Đại Thiên chỉ còn tồn tại một tia chấp niệm bất khuất, thân thể giống như là chưa bao giờ tồn tại.
Ý thức như đang bị mài mòn dần, càng lúc càng suy yếu, một tia chấp niệm nhỏ bé còn lại cũng chậm rãi tan biến. Cuối cùng, ngay khi một tia chấp niệm cuối cùng chuẩn bị tan rã, cảm giác tê dại bỗng nhiên biến mất. Ý thức yếu ớt quay trở lại, thân thể vẫn còn tê dại không nhúc nhích được, Đại Thiên âm thầm mỉm cười vì đã thoát nạn, sau đó tiếp tục ngất.
Đợi đến khi Đại Thiên tỉnh lại, thân thể đã có thể hoạt động bình thường. Mừng rỡ đứng bật dậy, Đại Thiên thử hoạt động vài lần, mọi cơ năng đều hoàn hảo, hơn nữa thân thể cũng mạnh lên rất nhiều lần.
Chỉ có điều lúc này Đại Thiên toàn thân cháy đen nhẻm, tóc cháy sạch, quần áo cũng biến mất. Đại Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng ít ra còn sống là may rồi.
Tiếp tục kiểm tra bên trong cơ thể, Đại Thiên kinh ngạc phát hiện thân thể mình đã biến đổi rất nhiều. Đầu tiên là cường độ mạnh mẽ của thân thể tăng lên, nội tạng cũng hoạt động mạnh và tốt hơn. Tiếp theo là đấu khí bị biến chất, lúc trước chỉ có đấu khí riêng biệt, giờ thì đấu khí mang thêm cảm giác nóng rực và tê dại.
Đấu khí đã trở nên thay đổi rất nhiều, Đại Thiên thử một quyền vận đấu khí một quyền oanh vào vách đá, nơi va chạm với một quyền này bị đánh ra một lỗ to. Đại Thiên kinh ngạc nhìn xem hai tay mình, đấu khí không có đột phá cảnh giới nào nhưng độ tinh thuần đã được tăng lên đáng kể, cùng với tác dụng phụ đi theo khiến thực lực của Đại Thiên mạnh lên đáng kể.
Chỉ có điều Đại Thiên vẫn cần rất nhiều thời gian để thích ứng với đấu khí mới tinh này, bởi vì chỉ cần vung một quyền như vừa rồi, Đại Thiên đã thấy cả người tê dại khó chịu.
Việc vừa xảy ra để lại trong cơ thể Đại Thiên một nguồn năng lượng khổng lồ chưa bị hấp thụ, đây là một món quà vô cùng quý giá, nếu Đại Thiên có thể triệt để tận dụng chúng thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Cũng không phải chỗ nào cũng an toàn như chỗ này, Đại Thiên quyết định tại chỗ tu luyện, chừng nào thích ứng thì mới tìm cách thoát. Đấu khí có thể thay thế thức ăn cầm cự cung cấp năng lượng cho cơ thể một thời gian, tuy có nguy cơ giảm cường độ thân thể nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
Tiến vào tu luyện mới thấy mọi việc tưởng chừng đơn giản lại trở nên khó khăn. Đấu khí mới tinh này chỉ cần đi đến đâu thân thể liền tê dại đến đó, đừng nói là chạy một vòng cơ thể, chỉ chuyển đến từng bộ phận cũng khiến Đại Thiên người tê cứng muốn điên lên rồi.
Cũng may đấu khí biến đổi không chỉ ở căn nguyên, mà biến đổi khắp tất cả bộ vị trên cơ thể, vì thế nên cơ thể cũng tạm thích ứng với “người bạn mới” này, nếu không thì có lẽ không chỉ tê dại liền thôi đơn giản như vậy.
Đại Thiên thất bại hơn mấy trăm lần, cuối cùng cũng miễn miễn cưỡng cưỡng dùng đấu khí chạy một vòng cơ thể, thừa thắng xông lên tiếp tục tu luyện.
..............................
Thời gian tu luyện luôn luôn trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã đến buổi sáng năm ngày sau. Bắt đầu từ hôm qua Đại Thiên đã kết thúc tu luyện, thân thể cường độ cùng thích ứng với đấu khí đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất chiến đấu là được rồi.
Mọi thứ đã ổn, Đại Thiên vô cùng không nguyện ý ở trong cái hang âm u lạnh lẽo này một phút nào nữa, dù nó rất an toàn. Nhưng mà lúc này khó khăn lại kéo đến.
Miệng hang là một vách đứng từ mặt đất xuống đây, cao gần tám mét. Đại Thiên liều mạng bật nhảy lên cũng chỉ được khoảng năm mét, liên tục thử nhảy lên đến mức chân đều mỏi cũng chưa chạm tay được đến miệng hang.
Đại Thiên không biết làm sao, dưới này một cọng lông cũng chẳng còn, không có thứ gì để vận dụng cả. Suy nghĩ cả buổi, vô tình Đại Thiên nhìn thấy lỗ nhỏ mấy người trước bị mình tạo ra, linh cơ chợt lóe, vui mừng vỗ tay một cái.
Có ý tưởng liền thực hiện ngay, Đại Thiên ngay lập tức mạnh mẽ đấm liên tục vào vách đá tạo thành các lỗ xen kẽ, khoảng cách cách nhau cỡ chừng hai thước.
Tiếp đó Đại Thiên dùng những lỗ hỏng này để làm nơi bám tay chân để leo lên, leo đến trên cao lại tiếp tục tạo lỗ hỏng. Sau một phen dốc hết sức lực, cuối cùng hai tay cũng chạm được vào miệng hang, Đại Thiên mừng rỡ búng cả người vọt ra khỏi hang, một bầu không khí khác lạ nhưng cũng vô cùng thoải mái ập đến Đại Thiên.
Đại Thiên vô cùng hưởng thụ cảm giác thoải mái này, cả người ngã sầm xuống đất không đứng dậy, tay chân vùng vẫy trên mặt đất. Đợi mọi thứ bình ổn trở lại, Đại Thiên mới kinh hãi nhìn khung cảnh xung quanh.
Hơn hai dặm xung quanh đây cây cối toàn bộ bị cháy đen, không có một cọng cỏ nào tồn tại. Nơi này tựa như một khu rừng hắc ám, không tồn tại một sinh vật nào, ánh mắt tùy tiện nhìn liền có thể nhìn thấy bên ngoài vài dặm.
Mấy hôm trước, khi vô tình chạy bừa vào đây, tâm trí lúc đó vô cùng hoảng loạn, trời lại tối nên không nhìn rõ xung quanh. Hiện tại ngẫm lại, Thị Huyết Ngân Lang dường như cũng chỉ đuổi đến đây liền dừng, Đại Thiên âm thầm suy đoán nguyên do, chắc chắn điều kỳ lạ ở khu rừng này cùng chuyện hắn gặp có liên hệ với nhau.
Nghĩ mãi không ra, Đại Thiên quyết định không nghĩ nữa. Hắn trước tiên quyết định tìm nguồn nước cùng thức ăn, đấu khí tuy có thể tạm thời thay thế nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn thay thế, ít nhất với thực lực hiện tại của Đại Thiên là không đủ.
Chậm rãi đi ra khỏi khu rừng đen, Đại Thiên cất bước tiến vào khu rừng nguyên thủy xanh mơn mởn kia. Hưởng thụ không khí trong lành, Đại Thiên nhàn nhã dạo bước trong khu rừng tìm con mồi. Tồn tại trong khu rừng này vài ngày rồi, tuy còn sống là nhờ may mắn, nhưng Đại Thiên cũng bớt đi sự sợ hãi cùng lo lắng, tồn tại còn lại chỉ có sự cảnh giác mà thôi.
Đi lang thang một hồi trong rừng, lần này không dám đi bừa, lộ tuyến đi qua đều ghi khắc kỹ trong đầu.
Mục tiêu lần này cuối cùng cũng xuất hiện, Độc Giác Dã Trư.
Độc Giác Dã Trư là một Nhị Giai Yêu Thú, ngoại hình to lớn, lông màu nâu sậm, phía trước mũi có một chiếc sừng to lớn sắc nhọn. Công kích chủ yếu của nó là húc mạnh vào người đối thủ, dùng chiếc sừng nhọn của nó đâm xuyên qua đối phương.
Đại Thiên chọn mục tiêu lần này thứ nhất là vì Độc Giác Dã Trư có rất nhiều thịt, hơn nữa lại vô cùng bổ dưỡng, thứ hai là vì kiểm nghiệm thực lực. Từ khi đột phá lên cảnh giới Chiến Sĩ, Đại Thiên liên tục gặp phải đối thủ mạnh mẽ hơn mình, đánh toàn bộ là nhờ may mắn. Hiện tại hắn muốn nhân cơ hội này kiểm nghiệm cùng thích nghi thực lực của mình.
Trong tay Đại Thiên hiện tại còn một thanh đao, chủy thủ, cung cùng vài mũi tên. Cung chắc chắn Đại Thiên sẽ không sử dụng, qua vài lần chiến đấu rút ra được kinh nghiệm, đầu tiên là hắn không thể nào đưa đấu khí vào mũi tên đã bắn ra được, mũi tên chỉ cần rời cung thì chỉ là mũi tên bình thường, không mang đấu khí cũng không đủ sức phá hủy phòng ngự mạnh mẽ của Yêu Thú. Tiếp theo là khi bắn tên dùng quá nhiều sức mạnh cùng đấu khí, tên không những không mạnh hơn mà bị sức mạnh kinh khủng đó phá hủy, vì hai lý do này, Đại Thiên chỉ còn cách đợi về sau luyện tập thêm rồi tính tiếp.
Lần này, Đại Thiên quyết định đối mặt trực tiếp với đối thủ. Tay phải cầm chặt đao lao ra, đứng cách Độc Giác Dã Trư chừng mười mét. Độc Giác Dã Trư hai mắt tràn ngập hung quang nhìn kẻ vừa xuất hiện, bốn chân liên tục cào dưới đất, một bộ lúc nào cũng có thể tiến công.
Hai bên cảnh giác nhìn đối phương một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Đại Thiên kiên nhẫn không nổi, trước tiên phát động thế công.
Hai tay cầm chặt đao, toàn lực vận đấu khí, hai chân mạnh mẽ đạp trên mặt đất, cả người lao nhanh về phía đối thủ. Độc Giác Dã Trư thấy đối phương tiến công cũng không chịu thua kém, bốn chân chuyển động, cả người lao nhanh về phía trước, sừng sắc nhọn đối mặt trực tiếp với Đại Thiên.
Đao cùng sừng chạm nhau, thực lực hai bên tương đối, hơn nữa đều là loại hình ưa chuộng sức mạnh, nhất thời cả hai giằng co, xem ai lực mạnh hơn.
Dã Trư hai mắt đỏ ngầu, cả người liều mạng đẩy về phía trước. Đại Thiên tay gân xanh như những con rắn uốn lượn dưới da, hai chân mạnh mẽ đứng vững dưới đất, liều mạng đối kháng.
Cuối cùng, Dã Trư kỹ cao một bậc, mạnh mẽ đẩy lùi đối thủ. Đại Thiên cắn răng, trên trán nổi đầy gân xanh, bị đối phương đẩy lùi mấy bước, trong lòng căng thẳng, nếu tiếp tục chỉ sợ không chịu nổi nữa.
Lại bị đẩy lùi hai bước nữa, Đại Thiên không dám tiếp tục đối địch, hai chân nhảy bật qua một bên, Dã Trư đang dốc lực đẩy mạnh, phía trước bỗng nhiên trống rỗng, theo đà chạy thẳng đâm vào một gốc cây mới dừng lại được.
Nhìn gốc cây xuất hiện một lỗ thủng, Đại Thiên mồ hôi chảy dài, nhưng lúc này không còn đường lui nữa, Âm thầm tích súc đấu khí, Đại Thiên lại một đao nữa bổ tới.
Nhưng lần này khôn ngoan hơn nhiều, đao vừa chạm vội vàng thu chiêu, cả người chuyển qua một bên, tiếp tục một đao bổ xuống. Độc Giác Dã Trư phản ứng phi thường nhanh, hai chân sau ngưng lại, cả người phía trước nhảy cẩng lên, xoay một vòng quét sừng tấn công.
Đại Thiên không ngờ còn có một chiêu này, vội vàng vận đấu khí chống đỡ một chiêu này, dù vậy vẫn bị đánh bay sang một bên. Dã Trư cũng không đình chỉ thế công, súc thế mạnh mẽ húc về phía Đại Thiên.
Vội bật dậy lao lên, một tay cầm đao đánh về phía đối thủ, đao vừa chạm liền nghiêng người né tránh, tay còn lại dốc tận đấu khí đấm thẳng vào người Dã Trư.
Một kích này cũng không đặt bao nhiêu hi vọng, nhưng hiệu quả thật sự vô cùng kinh ngạc. Dã Trư bị trúng một quyền này người bỗng khựng lại, liên tục run rẩy, hai chân có chút đứng không vững, một hồi sau mới bình thường lại.
Vừa bình thường Dã Trư liền tiếp tục công kích, Đại Thiên thầm mắng mình ngu ngốc, vừa nãy kinh ngạc quên thừa thắng truy kích rồi.
Tuy có chút không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng Đại Thiên thầm nghĩ có lẽ con vật trước mắt cũng gặp tình trạng tương tự mình. Để chắc chắn suy nghĩ, Đại Thiên lao lên đánh trực tiếp với con Dã Trư.
Liên tục quyền đấm cước đá, Dã Trư lực tuy mạnh nhưng công kích quá ít, chân lại ngắn nên không thể toàn diện công kích được, chỉ cần tránh né chiếc sừng của nó thì nó liền vô dụng.
Đại Thiên lúc này cũng đã chắc chắn ý nghĩ, mỗi lần Dã Trư trúng quyền đều bị tê dại một hồi, nhưng da của nó khá dày, nhất thời nửa khắc Đại Thiên không thể cầm chắc chiến thắng được.
Liên tục bị đánh, Dã Trư có chút điên cuồng, bốn chân bật nhảy, cả người bay cao lên, dùng một chiêu lấy thịt đè người đè ngã Đại Thiên ra mặt đất. Đại Thiên kinh nghiệm không đủ, trở tay không kịp liền bị áp xuống.
Nhưng đây nào không phải cơ hội, Đại Thiên cùng Dã Trư “thân mật” tiếp xúc, quyền mang đấu khí liên tục oanh kích, Dã Trư liên tục bị tê dại không thể nào phản kháng được.
Liên tục oanh kích cùng một chỗ, Đại Thiên trực tiếp đánh ra một lỗ trên cơ thể Dã Trư, nơi vết thương đó bắt đầu có dấu hiệu bị cháy xém đen lên.
Cuối cùng, theo một tiếng rít gào thảm thiết, một con Dã Trư vô tội ra đi.