Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vả Mặt Nữ Chính Trọng Sinh
  3. Chương 2: Chương 2
Trước /10 Sau

Vả Mặt Nữ Chính Trọng Sinh

Chương 2: Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 2

 

Ta thay hắn xử lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ. Hắn lại cho rằng ta chỉ làm những chuyện vặt vãnh, tục không chịu nổi.

 

Ta giúp hắn bày mưu tính kế, lấy lòng cấp trên. Hắn lại thấy ta nịnh nọt, khó ưa.

 

Vậy mà hắn vẫn vừa đau khổ vừa thăng quan tiến chức, lại còn tiêu tiền như nước.

 

Hắn mắc bệnh tiểu đường, ta cẩn trọng kiểm soát khẩu phần ăn, cấm hắn động vào bất kỳ món điểm tâm ngọt nào.

 

Còn nữ chính sẽ lén lút đưa cho hắn một viên kẹo trái cây. Những viên kẹo ấy và nụ cười của nàng ta đã trở thành sự ngọt ngào duy nhất trong cuộc đời đau khổ của hắn.

 

Vì thứ ngọt ngào đó, hắn cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nữ chính, giúp nàng ta nâng đỡ nam chính.

 

Biểu huynh ta là Ngũ hoàng tử đương triều. Sau khi thất bại trong cuộc đoạt vị, hắn tưởng ta phản bội, trước khi c.h.ế.t còn sai người chặt đứt một chân ta.

 

"Phu nhân để ta đỡ nàng. Nếu Tuyết Lan còn quỳ thêm nữa, đầu gối sẽ bị phế mất.”

 

Chu Lăng nửa kéo nửa ôm ta dậy, thậm chí không buồn khoác thêm áo cho ta, cứ thế lôi ta ra ngoài.

 

Trong phòng có đốt địa long, ta chỉ mặc một lớp lụa mỏng. Nhưng bên ngoài, tuyết rơi dày đặc.

 

Hắn không sợ ta lạnh chết.

 

Ta bị hắn kéo đi, chân mềm nhũn, lòng bàn chân như giẫm lên cục bông.

 

Tấm rèm dày vừa kéo lên, một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt khiến toàn thân ta run rẩy.

 

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌

💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Khương Tuyết Lan vẫn quỳ thẳng lưng trước cửa phòng ta.

---

3

Bầu trời xám xịt, những bông tuyết rơi lặng lẽ phủ trắng mái ngói đen, vẽ nên một khung cảnh tĩnh mịch.

Giữa nền tuyết ấy, một thiếu nữ khoác áo lông cáo đứng lặng, dáng người mảnh mai, dung nhan tựa tranh vẽ.

Nàng giống như đóa lan kiêu hãnh nở rộ giữa thung lũng âm u, độc lập mà rực rỡ, khiến vạn vật xung quanh chỉ trở thành phông nền tô điểm cho vẻ đẹp ấy.

Khung cảnh trước mắt, tựa như một bức họa hoàn mỹ.

Chỉ là… chiếc áo lông kia sao lại quen thuộc đến thế?

Ổ, đây không phải là món quà biểu huynh cố ý sai người mang từ Bắc Cương về nhân dịp sinh nhật của ta hay sao.

Lông cáo trắng vô cùng quý hiếm, mỗi tấm da đều đáng giá ngàn vàng. 

Khi thấy ta, cơ thể Khương Tuyết Lan bất giác lắc lư, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía ta: “Phu nhân, người cuối cùng cũng chịu ra gặp nô tỳ...”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tái nhợt, thân hình loạng choạng như sắp ngã, khiến Chu Lăng không khỏi đau lòng.

 

Hắn vội vàng buông tay ra, không kịp nghĩ ngợi, lao ngay lên đỡ nàng ta.

 

Những người hầu và nha hoàn vây quanh cũng rối rít kêu lên, giống như nếu nàng ta ngã xuống thì tất cả sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Còn ta, vốn đã yếu ớt, không còn chút sức lực nào, chỉ vừa mới đứng vững khi Chu Lăng buông tay ra, thì trong nháy mắt, cơ thể đã không thể chịu nổi, ngã nhào sang một bên.

 

Trong lúc chật vật, ta ôm lấy cánh cửa, gắng gượng chống đỡ để không ngã xuống đất.

 

Sau đó, không kìm nén được, ta gằn giọng hét lên: “Bọn nô tỳ đáng chec. Còn không mau tới đây đỡ ta.”

Nha hoàn và người hầu nhìn thấy ta ôm cửa, tất cả đều hoảng hốt, như thể bị đả kích mạnh.

Lúc này, bọn họ mới giật mình sực tỉnh, vội vàng chạy tới đỡ ta vào phòng.

Cảnh tượng tiếp theo là một trận hỗn loạn – châm trà, nấu thuốc, đưa cháo, người qua kẻ lại hối hả.

 

Cuối cùng, một nửa số nha hoàn ở lại chăm sóc ta, số còn lại bị lôi đi chịu phạt.

Ta uống xong hai bát cháo, lại thêm một chén trà gừng, cảm thấy cơ thể bắt đầu có chút sức lực, cổ họng cũng không còn đau rát nữa.

 

Ta ra hiệu cho Xuân Yến - nha hoàn thân cận của mình, đến gần:

 

“Đưa Khương Tuyết Lan đến đây.”

 

Xuân Yến nhìn ta với ánh mắt kinh hãi:

“Phu nhân, chẳng phải người đã tha thứ cho Tuyết Lan rồi sao?”

 

Đám người này đúng là tài giỏi trong việc tự biên tự diễn. Ta còn chưa lên tiếng, mà Khương Tuyết Lan đã tự nói rằng ta tha thứ cho nàng ta.

 

Sau đó, một đám người vội vàng vây quanh, đưa nàng ta về phòng.

 

Chu Lăng vội vàng chạy ra ngoài, tự mình đi tìm đại phu. Người ngoài nhìn vào, có lẽ còn tưởng nàng ta mới là phu nhân của phủ này.

 

Thấy ta cau mày không nói gì, Xuân Yến đánh bạo lên tiếng:

 

“Phu nhân, Tuyết Lan đã quỳ ở đó suốt hai ngày, giờ nàng không còn đứng vững nữa.”

 

“Hơn nữa, lão gia đã đặc biệt phân phó để Tuyết Lan nghỉ ngơi cho khỏe, còn dặn không ai được phép quấy rầy nàng ấy.”

 

Ta ngước mắt nhìn Xuân Yến, trong lòng không khỏi nghĩ: Đây là muốn lấy Chu Lăng ra làm uy h.i.ế.p ta sao?

 

Huyệt thái dương của ta giật thình thịch.

 

“Không đứng dậy nổi thì gọi người khiêng tới.”

 

“Sau một khắc mà Khương Tuyết Lan chưa vác mặt đến đây thì ngươi đi tìm Quế ma ma lãnh ba mươi roi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Lại Không Đào Than Đâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net