Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngô Nguyễn đời này trêu chọc vô số người, nhưng trước giờ đều chưa gặp phải đối tượng khó chơi như Quý Xán.
Hắn nghĩ lại mục đích chủ yếu hôm nay là đến tìm Cố Giang Hành, trêu chọc Quý xán chỉ là nhân tiện.
Tưởng tượng như vậy, nên cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nam sinh dáng người cao lớn đẹp trai, khí chất lạnh lùng ngồi bàn cuối cùng trong lớp kia chính là mục đích chuyến này của hắn.
Rõ ràng người kia chỉ ngồi yên lặng một chỗ, mà khí chất lại rõ ràng có thể đè bẹp hết mấy chục người xung quanh.
Ngô Nguyễn vẽ một nụ cười tiêu chuẩn trên môi, bước chân nhẹ nhàng đi tới bàn của Cố Giang Hành.
Thứ sáu tuần trước hắn đi chơi cùng Hà Tuy, khi nghe đến chuyện trên sổ ghi nhớ của Cố Giang Hành có viết mấy chữ "Tìm được Quý Xán, người đó chính là ái nhân của cậu".
Không hiểu tại sao, trong lòng Ngô Nguyễn đột nhiên cảm nhận được một nguy cơ lớn xưa nay chưa từng có.
Trực giác khiến hắn cảm thấy phải nhanh chóng xử lý chuyện này, hắn suy nghĩ nguyên ngày cuối tuần, rốt cuộc tìm được một phương án hoàn mỹ để giải quyết chuyện này.
Cuối lớp học, Cố Giang Hành còn đang hành hạ cục tẩy của Quý Xán.
Chủ nhân của nó chọc tức anh, nên vì thế nó phải thay chủ nhân của mình gánh vác hậu quả.
Cố Giang Hành bóp bóp véo véo cục tẩy, đột nhiên nhớ lại một màn với Quý Xán lúc cuối tuần.
Anh theo bản năng vuốt ve lòng bàn tay, phảng phất như còn lưu lại xúc cảm ngày đó.
Khuôn mặt thiếu niên nhìn qua nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng làn da trên mặt lại mềm mịn trắng nõn đàn hồi cực kỳ.
Tính tình cứng rắn, nhưng mặt lại rất mềm.
Cố Giang Hành cười nhẹ một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Ngô Nguyễn tươi cười.
Anh nháy mắt liền thu lại nụ cười, giọng nói cũng lạnh xuống: "Có chuyện gì?"
Tâm Ngô Nguyễn cũng lạnh theo, hắn đã bao giờ bị người khác lạnh nhạt như vậy đâu? Nhưng gần đây lại năm lần bảy lượt nếm mùi thất bại.
Nhưng hắn nhớ tới mục đích của chuyến này, liền lấy hết can đảm, dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn Cố Giang Hành, nhỏ giọng nói: "Hình như anh cầm nhầm sổ ghi sớ của em?"
Cố Giang Hành mày nhăn lại: "Sổ ghi nhớ của cậu?"
"Vâng, em nghe anh Hà Tuy nói", tựa hồ có chút thẹn thùng, Ngô Nguyễn cúi đầu, vành tai cũng đỏ lên: "Dì đưa cho anh và em đều là quyển sổ màu nâu đỏ da trâu giống nhau, lấy sai thì cũng không có việc gì, chỉ là......chỉ là trên sổ của em em có viết một câu......."
Đồng tử của Cố Giang Hành co rụt lại, giọng nói cũng thấp thêm vài phần: "Cậu viết cái gì?"
Ngô Nguyễn xấu hổ cực kỳ, giọng nói bé như muỗi: "Là viết liên quan đến Xán ca."
"Đấy là chữ viết của tôi, cậu dựa vào cái gì mà nói là cậu viết?"
Cố Giang Hành ngữ khí nhàn nhạt, lại mang theo khí thế áp bách khiến người khác không thể thở nổi.
Giống như thiếu nữ bị nói trúng tâm sự, mặt Ngô Nguyễn nháy mắt liền đỏ. Hắn cúi đầu, dường như phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể mở miệng: "Bởi vì chữ viết của anh rất đẹp, em vẫn luôn hâm mộ, vì thế liền mô phỏng theo chữ của anh viết.....viết câu nói kia......"
"Vì sao lại muốn viết?"
"Này...... Này còn có thể là vì cái gì chứ!"
Anh thật sự đã quên, Ngô Nguyễn là người chuyên đi thả thính khắp nơi. Cố Giang Hành lại trầm mặc nửa ngày, hỏi: "Viết khi nào?"
"Trước ngày khai giảng, buổi tối ở phòng khách, không nghĩ tới lúc dì thu thập đồ đạc lại bị nhầm."
Cố Giang Hành đột nhiên cảm thấy trong lòng bực bội kỳ lạ, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, giờ cậu có thể đi."
Ngô Nguyễn: "Vậy....vậy anh có thể trả lại quyển sổ kia cho em được không?"
Cố Giang Hành: "Không trả được, vứt đi rồi."
Ngô Nguyễn: "......"
Sau khi Quý Xán đi vào văn phòng, phát hiện có một học sinh đứng trước bàn chủ nhiệm lớp.
Tóc người nọ hơi dài, trên trán còn buộc một vòng băng vải, nhìn qua vừa lôi thôi lại tối tăm.
"Khỏe rồi sao? Sao hôm nay đã đi học rồi?"
Quý Xán chưa từng nghe qua giọng nói ôn hòa của Vương Anh Hạo như vậy.
Vương Anh Hạo lại nói: "Thầy biết bọn họ mắng mẹ em, nhưng em cũng không nên xúc động như vậy. Nếu không phải ngày đó thầy đến kịp thời, không đến lúc mẹ em đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho em, còn không phải sẽ khiến bà ấy buồn sao?"
Nam sinh không trả lời, chỉ là rũ đầu xuống, dường như không nghe thấy gì.
Qua một lúc lâu, Quý Xán mới thấy nam sinh ngẩng đầu lên nhìn Vương Anh Hạo một cái, mặt không đổi sắc nói: "Đã biết."
Thể dục giữa giờ có hai mươi phút, Vương Anh Hạo nói chuyện với người nọ hơn mười phút.
Lại thấy có người đi tới, Quý Xán liền nhanh chân đi trước một bước, bạn học kia chưa kịp nói Quý Xán đã mở miệng: "Thầy à, em tới cùng thầy nói tiếp về vấn đề mà thứ sáu tuần trước chưa nói xong."
Vương Anh Hạo: "......"
Bạn học sinh khác bị chen ngang: "......"
Cho đến bây giờ, Vương Anh Hạo vẫn không tin Quý Xán là học bá.
Không ai có thể ăn một miếng liền trở thành người béo, còn đề hàm số có năm cách giải? Đối với học sinh hiện tại, quả thực là rất khó tin.
Ông cũng chỉ biết có ba cách giải, có được không!!
Vương Anh Hạo không tin đáp án này là do Quý Xán chính mình nghĩ ra được, bên cạnh còn có học sinh đang đợi, ông lại chuẩn bị có tiết, liền nói cho có lệ: "Em để bài ở đây, khi nào rảnh thầy sẽ xem qua."
"Vậy thầy nhớ xem đó", Quý Xán lưu luyến không rời, "Còn có, lúc sau em cùng với Cố Giang Hành mỗi người lại nghĩ thêm một cách giải nữa."
"Biết rồi biết rồi", Vương Anh Hạo đem bài thi nhét vào trong ngăn kéo, "Thầy sẽ xem."
Trong ngăn kéo, có một bài thi toán mới toanh đang nằm ở đấy.
Ánh mắt Quý Xán sáng lên: "Đây là bài thi toán học mới ạ? Đưa cho em trước đi, vừa lúc em làm xong đề toán Olympic rồi."
Lại còn đề toán Opympic, hư cấu! Quá hư cấu rồi.
"Em cầm đi cũng vô dụng", Vương Anh Hạo không vui mừng vì Quý Xán giở trò bịp bợm, đóng ngăn kéo lại, giọng nói cũng có chút lạnh hơn: "Đây là đề thi thầy lấy từ lớp thực nghiệm tới xem, đều là bài siêu khó, không cần thiết phải làm."
Quý Xán càng cao hứng: "Đề càng khó em càng thích."
"Người trẻ tuổi, đừng đua đòi", Vương Anh Hạo vỗ vỗ bả vai Quý Xán, nói lời thấm thía: "Nếu em thật sự có bản lĩnh, vậy lần thi tới liền phát huy cho thật tốt, để thầy xem em tiến bộ đến mức nào."
Quý Xán: "Vậy thầy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, em sợ dọa đến thầy."
Vương Anh Hạo: "......"
Các bạn học đang chờ bên cạnh: "......"
Quý Xán trở lại phòng học, liền thấy Chu Duệ Sâm cùng Lý Nặc đang thì thầm với nhau.
Chính xác mà nói là Chu Duệ Sâm đối diện với Lý Nặc đang lải nhải không ngừng, thấy cậu trở về liền dùng mông lái ghế lao đến phía cậu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Đại ca, vừa rồi chắc anh nhìn thấy Khương Duyên rồi phải không?"
"Nghe nói hắn một mình đánh nhau với một đám người trưởng thành, thật quá trâu bò, cái trán cột băng vải, chính là vì đánh nhau mà phải khâu mấy mũi đó."
Khương Duyên?
Tầm mắt Quý Xán nhìn về phía chỗ ngồi trong góc, có một nam sinh đầu quấn băng vải đang ngồi yên tĩnh ở đó, tóc mái quá dài che hẳn đôi mắt, làm người khác không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Đến lúc này, Quý Xán mới nhớ ra đây là người nào, là người Ngô Nguyễn muốn công lược nhất - Khương Duyên..
Trong nguyên tác không miêu tả quá nhiều về bối cảnh của hắn, chỉ nói hắn vừa nham hiểm độc ác lại vừa đáng thương, chính là đi theo lộ tuyến mỹ cường công khổ cực.
Đối tượng mà Ngô Nguyễn công lược toàn là cao phú soái, nhưng cũng không ít tiểu công giãy dụa từ dưới bùn lên.
Bạn học tên Khương Duyên này chính là người như thế.
Hắn sinh ra trong gia đình đơn thân, mẹ hắn từng là gái bán hoa, nên từ nhỏ luôn nghe được nhiều thứ ô uế xung quanh.
Sau khi mẹ hắn sinh hắn ra, liền quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng vẫn luôn bị quá khứ đen tối kia bám theo.
Từ nhỏ Khương Duyên luôn bị người khác ghẻ lạnh, đánh nhau là chuyện như cơm bữa.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Chu Duệ Sâm hưng phấn.
Trước kia Khương Duyên từng làm một chuyện, sau chuyện đó liền trở nên nổi tiếng, mà cũng khiến cho phần lớn học sinh bắt đầu sợ hắn.
Có một giáo viên khối 10 coi thường mẹ hắn, còn nói vài câu khó nghe, Khương Duyên nóng máu liền ở trước mặt nhiều người cầm ghế đập cho vị kia một trận.
Giáo viên nói chuyện không có đạo đức, học sinh lại sử dụng bạo lực, nếu muốn truy cứu thì ai cũng không thoát được liên quan, trường học thậm chí còn rơi vào tai tiếng kỳ thị gia cảnh học sinh, cuối cùng chuyện này không giải quyết được.
Việc này làm cho các học sinh khác càng sợ hắn.
Gần như không ai dám tới gần, càng miễn việc trở thành bạn bè với hắn.
Còn về sau...........
Quý Xán chỉ đọc đến đoạn nguyên chủ vào ngục giam, nên cũng không biết nhân vật này kết cục cuối cùng thế nào, đại khái chắc cũng bị Ngô Nguyễn thu vào hậu cung.
Quý Xán cũng không để ý nữa, dù sao cũng không có quan hệ gì với cậu.
Thời gian xoát đề trôi qua rất nhanh.
Chính là có người cứ nhìn chằm chằm cậu, điều này làm cậu thấy rất phiền.
Lớp phó học tập ngồi phía trước cứ lén lút nhìn cậu, vẻ mặt xoắn xuýt muốn nói lại thôi.
Quý Xán chú ý đến động tác của đối phương nhưng cũng không tính toán phản ứng.
Muốn nói lại thôi vậy thì đừng nói.
Nhưng mà lại có người không nhịn được.
Lại thấy Hà Kính Phong nhìn lén, Chu Duệ Sâm nhịn không được kêu lên: "Lớp phó, ông cứ nhìn đại ca tôi làm gì thế?"
Hà Kính Phong có chút sợ, nói lắp nói: "Tôi, tôi không nhìn."
"Lại còn không nhìn, tôi thấy mắt ông sắp dính lên người đại ca rồi kia kìa!"
Quý Xán không thích bị người khác săm soi ồn ào.
Chu Duệ Sâm đã rất quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của cậu, lập tức giơ điện thoại lên lắc lắc với Hà Kính Phong, ý là nói chuyện qua điện thoại.
Hà Kính Phong: Tôi nghi ngờ Xán Ca đang chiến tranh lạnh với Cố thần, tôi để ý từ thể dục giữa giờ bọn họ không hề nói chuyện với nhau, đến cả động tác giao lưu cũng không có.
Chu Duệ Sâm: Điều này không phải bình thường sao? Bọn họ có khi nào là không chiến tranh lạnh đâu?
Hà Kính Phong: Không giống nhau, bây giờ với ngày trước không giống nhau......
Hà Kính Phong cắn chặt răng, thẳng thắn nói suy đoán của chính mình.
Nửa phút sau, Chu Duệ Sâm đập một phát vào bàn, giận dữ hét lên: "Phóng con mẹ nó chó má, bọn họ có ở bên nhau đâu mà nói chia tay?!"
"Làm gì đấy?" Giáo viên ngữ văn trên bục giảng mặt sa sầm lại: "Không nghe giảng thì ra ngoài đứng!"
Chu Duệ Sâm tức giận bất bình ném sách vở xuống bàn, hướng cửa mà đi, vừa mới ra đến cửa thì chuông tan học vang lên.
Các bạn học lập tức lao ra khỏi lớp học, Chu Duệ Sâm đường cũ quay lại, hùng hổ đè bả vai Hà Kính Phong lại: "Không được suy nghĩ bậy bạ về đại ca, lần sau để tôi nghe được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!"
Hà Kính Phong thật sự bị dọa sợ, hắn còn tưởng Chu Duệ Sâm biết chuyện.
Chính mắt hắn nhìn thấy, Quý Xán ở trong tiệm bánh ngọt đè Cố thần lên tường, lại chính miệng nói mình thích đối phương.......
Không nghĩ tơi Chu Duệ Sâm cũng không biết, vậy ra Quý Xán che giấu rất kỹ, hắn gật đầu như gà mổ thóc, nói chính mình sẽ không bao giờ nhắc lại đến chuyện này.
Chu Duệ Sâm lúc này mới trở lại chỗ ngồi, nghẹn một bụng khí.
Cơm trưa ăn tại lớp học.
Tuy rằng Quý Xán dọn ra ngoài ở, nhưng hàng ngày dì vẫn mang cơm cho cậu.
Quý Xán cũng không đến nhà ăn nữa, Văn Nhã An làm cơm cho cậu khiến hảo cảm của cậu với bà tăng vèo vèo.
Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng, Hà Tuy cũng mang cơm trưa đến tìm Cố Giang Hành cùng ăn.
Nam sinh thân hình cao lớn ngồi đối diện Cố Giang Hành, mông còn chưa đặt xuống ghế đã oán giận.
"Mẹ nó, đề tham khảo của lớp thực nghiệm lần này khó kinh người, không biết mấy giáo viên đó nghĩ sao nữa, ông đây toán học thường thường 130 điểm, lần này thế mà kém tí nữa không đạt tiêu chuẩn."
Cố Giang Hành không mặn không nhạt ừ một tiếng, có lệ không thèm để ý.
Hà Tuy không phát hiện, lại tiếp tục oán trách: "Trường học ra đề khó như vậy làm gì? Để đả kích lòng tự tin của chúng ta sao? Lần này điểm cao nhất mới được 128 điểm, ông tin được không?"
"Đúng là không thể tin được", Cố Giang Hành cười nhạo một tiếng, "Điểm cao nhất mà chỉ được 128 điểm."
Hà Tuy: "Ông đừng nói vậy, thật sự đặc biệt khó, ông dù có làm cũng không được điểm tối đa."
Đặc biệt khó?
Động tác ăn cơm của Quý Xán cứng lại.
Cậu lại nhớ đến bài thi để trong ngăn kéo của Vương Anh Hạo buổi sáng, trong lúc nhất thời đến cả 《 Cậu Bé Bọt Biển 》 đều xem không vào.
Cả buổi chiều Quý Xán đều có chút tâm thần không yên.
Đề luyện tập đã viết xong từ lâu, hơn nữa phần lớn kho đề trên thị trường đối với cậu đều quá đơn giản. Quý Xán nhàn đến nhàm chán, lại nhìn một lần《 thời gian giản sử 》.
Nhoáng cái liền đến tiết tự học buổi tối.
Cố Giang Hành thường không đến tiết tự học buổi tối, nhưng hôm nay không biết vì sao anh lại ở lớp học ngẩn người thật lâu, sau khi trở về liền thả một chùm chìa khóa lên trên bàn.
Dường như chú ý tới tầm mắt của cậu, Cố Giang Hành nhàn nhạt nói: "Hôm nay giáo viên toán gọi tôi đến làm bài thi lớp thực nghiệm, ông ấy có việc đi trước, tôi làm xong thì giúp ông ấy khóa cửa."
"À." Quý Xán yên lặng quay đầu, tiếp tục xem 《thời gian giản sử 》.
Khi cậu còn là học sinh xuất sắc, cũng được giáo viên gọi đi làm bài không ít lần.
Đáng tiếc cậu không nghĩ tới thầy giáo lại bất công như vậy, cậu hỏi xin còn không cho, người nọ lại còn chủ động gọi Cố Giang Hành qua làm bài.
Quý Xán nỗ lực đem lực chú ý đặt ở trên sách, nhưng nội dung đó cậu sớm đã giải thích được, trong lúc nhất thời tâm ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được xoay người qua hỏi Cố Giang Hành một câu: "Khó lắm sao?"
"Không khó", Cố Giang Hành nhàn nhạt nói: "Khó bằng một nửa đề cậu ra."
Quý Xán mắt sáng rực lên: "Đề tôi ra anh đều làm xong hết rồi?"
Cố Giang Hành cười cười: "Chẳng lẽ thầy Quý còn muốn kiểm tra bài giúp tôi sao?"
Quý Xán mặt có chút hồng: "Vậy có được không?"
Cố Giang Hành móc vở ra ném lên bàn: "Cầm đi."
Quý Xán lập tức nhìn lên, chữ của Cố Giang Hành có thể cho lên làm chữ mẫu, tính theo thang điểm thì hăn phải là 100 điểm.
Nhưng càng làm cho Quý Xán kinh ngạc chính là đáp án Cố Giang Hành làm đều đúng hết!
Cậu mất hai ngày mới ra bộ đề này, đề nhìn như đơn giản nhưng lại đầy bẫy, có bài còn siêu khó, học sinh trung học bình thường nhìn vào sẽ không thể hiểu được.
Thế mà Cố Giang Hành lại làm đúng hết......
Quý Xán như không có việc gì khép sổ lại: "Cũng không tệ lắm, đều đáp đúng."
Cố Giang Hành nâng mi: "Chỉ là cũng không tệ lắm thôi à?"
Quý Xán: "......"
Được rồi, là rất lợi hại được chưa, nhưng cậu một chút cũng không muốn thừa nhận là tất cả đề bài do mình làm ra đều bị đối phương đáp đúng hết.
Không tiếp tục thảo luận vấn đề này, Quý Xán rất nhanh liền kéo qua đề tài khác: "Bài thi của lớp thực nghiệm thế nào?"
"Cũng bình thường, có mấy bài thì khá thú vị, loại đề chưa thấy bao giờ."
Quý Xán nuốt nuốt nước miếng: "Có thể cho tôi xem bài thi một chút được không?"
Cố Giang Hành: "Hà Tuy lấy đi tham khảo rồi, đợi chút rồi đưa cho cậu."
Quý Xán trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Thế có thể cho tôi mượn chìa khóa một lúc được không?"
"Chìa khóa?" Dường như đoán được suy nghĩ của cậu, Cố Giang Hành chậm rãi nheo mắt lại: "Bạn học nhỏ, nghĩ cái gì thế? Lén vào văn phòng không phải việc học sinh ngoan làm đâu."
Quý Xán: "Tôi chỉ là đi mượn bài thi xem một chút."
Cố Giang Hành: "Trộm thì có?"
Quý Xán mặt đỏ lên, cãi lại: "Người ta mượn đọc, sao lại gọi là trộm được?"
"Vậy cũng không được, anh đây không thể cho cậu lén vào văn phòng được." Cố Giang Hành đem chìa khóa bỏ vào trong túi: "Có vấn đề gì xảy ra lại muốn anh chịu trách nhiệm."
Quý Xán: "Hậu quả mình tôi chịu."
Cố Giang Hành: "Cậu có thể hỏi mượn bên lớp thực nghiệm."
Quý Xán: "Chậm quá, tôi chờ không kịp."
Cậu mới phát hiện mình không phải có thể chứng mình được n=np, đề toán mất công hai ngày làm ra lại bị Cố Giang Hành làm đúng hết, dưới tình huống này, cậu rất cần một bài thi để củng cố lòng tự tin của mình.
Huống chi, đợi lớp thực nghiệm làm xong bài thi, đáp án chính xác đều có rồi, đây căn bản là tước đoạt lạc thú làm đề của cậu.
Lớp phó học tập vừa mới đi WC trở về, vừa ngồi xuống liền nghe được đoạn đối thoại này.
Lập tức bị kinh hoảng, động tác ngồi xuống cũng như đoạn phim quay chậm.
"Không chờ kịp?" Tâm Cố Giang Hành thực sự xấu xa, lại lặp lại câu hỏi một lần.
"Ừ, tôi hiện tại liền rất muốn." Quý Xán nghiêm túc, cũng không cảm thấy nói như vậy có gì không thích hợp.
Cố Giang Hành cong đôi mắt, cười đến mức yêu nghiệt: "Vậy cậu năn nỉ anh đi."
Quý Xán: "Năn nỉ cậu đó."
Cố Giang Hành rốt cuộc gật đầu: "Sau tiết tự học buổi tối anh dẫn cậu đến văn phòng, đừng để giáo viên phát hiện."
Lớp phó học tập:!!!
Trời ơi, đây là chuyện gì! Hai người các cậu định làm loạn gì vậy, còn đến tận văn phòng giáo viên làm cái chuyện đen tối tình thú!
Lại còn công khai thảo luận cái chuyện xấu hổ như thế ở lớp học.
A a a, vì cái gì lại khiến ông nghe thấy cái này! Bẩn cả tai ông rồi!
Tâm trạng của Hà Kính Phong lúc này bên trong có thể so với sóng thần đang đánh úp lại, có thể so với núi lửa đang phun trào.
Sóng lớn đánh vào, hắn sợ đến mức lập tức mất đi thăng bằng, ngã luôn xuống đất.
Quý Xán: "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Hà Kính Phong luống cuống tay chân bò dậy, trong lòng hoảng hốt cực điểm.
Không có chuyện gì đâu, Hà Kính Phong lại tự an ủi chính mình, Quý Xán còn dám đè Cố Giang Hành lên tường ở trong tiệm bánh kem, thì cũng nên có một ngày như vậy.
Hắn mở sách ra làm bài tập, nhìn chằm chằm nửa ngày, đề thì không thấy một chữ vào đầu, nhìn từ nào cũng tưởng tượng đến chuyện mờ ám kia.
Học sinh ngoan Hà Kính Phong lần đầu tiên bỏ chạy khỏi tiết tự học buổi tối, một bên vừa lao ra khỏi lớp một bên vừa gào khóc trong lòng.
Hắn mới chỉ đến giai đoạn hôn má bạn gái, mà hai vị này đã đến giai đoạn play văn phòng rồi!
Ô ô ô, hâm mộ quá, hắn cũng muốn play trường học!