Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Giản Dữu nghiêm túc học theo dáng vẻ của chú Cố, trải đệm nhỏ dùng một lần mới vào trong ổ vịt, ấn công tắc tự động, để thức ăn vịt rơi vào trong bát.
Vịt nhỏ vui vẻ kêu cạc cạc, vây quanh nhóc con xoay vòng vòng, cúi đầu ăn thức ăn vịt.
Sau khi được ăn vịt nhỏ mở to mắt, hai ngày nay vẫn vui vẻ theo sau mông Giản Dữu, trở thành người hầu nhỏ của nhóc con.
Giản Dữu đi vào phòng, vịt nhỏ cũng lảo đảo đi theo.
Giản Dữu rất lễ phép, bé ôm vịt nhỏ, đứng cạnh cửa, lễ phép hỏi: "Chú Cố, cháu có thể mang vịt nhỏ vào trong phòng làm khách không?"
"Có thể.
" Cố Diệc Đình nhìn nhóc con ngoan ngoãn, nói.
"Cảm ơn chú Cố.
" Giản Dữu vui vẻ dẫn vịt nhỏ đi vào, một người một vịt chạy đi chạy lại trong phòng khách, ríu rít, khiến căn phòng trống trải trở nên tràn ngập sức sống.
Giản Dữu chơi mệt, liền mang theo vịt nhỏ ngồi trên sô pha, hai đứa nhỏ cùng nhau xem ti vi, xem một lúc, Giản Dữu ôm vịt nhỏ ngủ thiếp đi trên sô pha.
Vịt nhỏ cũng ngủ ở trong ngực Giản Dữu.
Cố Diệc Đình ngồi bên cạnh nhìn hai đứa một lớn một nhỏ, đắp chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn trên sô pha cho hai người.
Hắn cúi đầu nhìn nhóc con mềm mại và vịt nhỏ lông xù.
Ngày nào vịt nhỏ cũng mang một dáng vẻ khác nhau, lông vịt xõa tung, trông như một quả bóng nhung nhỏ, nằm trên ngực Giản Dữu.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại của Giản Dữu tựa lên gối ôm, giống như một cục thạch nhỏ.
Ánh mắt Cố Diệc Đình dịu dàng.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, lại nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nhỏ của bé.
Cái mũi khéo léo tinh xảo, giống hệt Giản Ninh như đúc.
Một chú mèo con lớn, một chú mèo con nhỏ.
Giản Ninh từ trên lầu đi xuống, liền thấy Cố Diệc Đình tràn ngập tình thương của ba, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu nhóc.
Anh cầm điện thoại trong tay, đi xuống, ngồi ở một đầu khác của sô pha.
Giản Ninh chuẩn bị bắt chuyện, nói: "Cố tổng, Dữu Dữu đáng yêu nhỉ!"
Cố Diệc Đình khó hiểu liếc Giản Ninh một cái, lại liếc Giản Dữu một cái, Giản Dữu giống như một hạt đậu ngọt, ở trong mơ lộ ra nụ cười đáng yêu.
Cố Diệc Đình cũng khẽ cười nói: "Đáng yêu, rất đáng yêu.
"
"Bé không chỉ đáng yêu, còn rất ngoan ngoãn, ngày ngày ăn uống no đủ, cơ bản im lặng không ồn ào, ngoan ngoãn chơi với vịt nhỏ, vịt nhỏ ngủ rồi, thì ngồi xổm bên cạnh hồ nước nhỏ, chờ vịt nhỏ dậy.
"
"Bé sẽ tự mình ăn cơm cũng sẽ tự mình uống nước, ăn uống no đủ chơi mệt thì đi ngủ, một chút cũng không để cho người khác nhọc lòng.
"
Cố Diệc Đình không hiểu, gật đầu nói: "Dữu Dữu rất hiểu chuyện.
"
"Cho nên, có thể nhờ Cố tổng một chuyện không?" Giản Ninh trải nền xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Diệc Đình.
"Chuyện gì, em nói trước đi.
"
Giản Ninh nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác, cho nên có thể nhờ Cố tổng chăm sóc bé không?"
Anh vốn muốn tự mình đi ra ngoài làm việc, rồi mời một người trợ lý đến chăm sóc nhóc con, nhưng còn chưa kịp tìm trợ lý, anh đã chuyển đến chỗ Cố Diệc Đình.
Hơn nữa nhóc con cũng thân với Cố Diệc Đình.
Đi theo bên cạnh Cố Diệc Đình, Giản Ninh mới là người yên tâm nhất.
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc: "Được.
"
"Làm phiền Cố tổng rồi, rất cảm ơn Cố tổng!" Giản Ninh chắp tay lại, làm một động tác cảm ơn.
Cố Diệc Đình nói: "Không cần cảm ơn, đây đều là việc tôi nên làm.
" Hắn nhìn Giản Ninh, nói: "Ngày mai khi nào em đi?"
Giản Ninh lại nhìn lướt qua wechat người quản lý gửi đến, nói: "Sáng mai sẽ đi, nếu thuận lợi, tối hôm sau sẽ về, cho nên đành nhờ Cố tổng ngủ một đêm với Dữu Dữu.
"
"Buổi tối Giản Dữu ngủ rất ngoan, nhưng lá gan nhỏ, cần có người ngủ cùng, cho nên Cố tổng đành phải chấp nhận.
"
"Được, tôi biết rồi.
' Cố Diệc Đình nói.
Hắn nhéo jiojio nhỏ của Giản Dữu: "Em yên tâm.
"
"Ok!" Giản Ninh đạt được mục đích, trong lòng vui vẻ, lộ nguyên hình, "Cố tổng thật sự quá đẹp trai!"
"Cảm ơn!" Cố Diệc Đình bình tĩnh trả lời.
Giản Ninh: "! "
Giản Ninh đứng dậy đi thu dọn vali, tắm rửa.
Giản Dữu ngủ một lát, mơ mơ màng màng tỉnh lại, vịt nhỏ trong tay cũng bị đánh thức, "Cạc" một tiếng.
Cậu nhóc bị dọa sợ, hoảng sợ mở to mắt, tỉnh táo ngay.
Dáng vẻ ngốc nghếch khiến Cố Diệc Đình cảm thấy buồn cười.
Giọng bé mềm mại hỏi: "Chú Cố, ba đâu?"
"Ba đi tắm rồi," Cố Diệc Đình nói, "Dữu Dữu, bọn mình đem vịt nhỏ thả về trong ổ, sau đó đi tìm ba, được không?"
Nhóc con chưa tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn vịt nhỏ trong tay, nửa phút sau, chậm rì rì gật đầu.
Cố Diệc Đình bế nhóc con, đưa vịt nhỏ về.
Giản Dữu ôm lấy Cố Diệc Đình, mềm mại nằm trong ngực hắn, chờ chú Cố dẫn bé đi tìm ba.
Hai người lên tầng hai.
Phòng Giản Ninh không khóa cửa, Cố Diệc Đình ôm cậu nhóc đi vào.
"Ba ơi!"
"Dữu Dữu, ba đang tắm, con muốn tắm cùng không?"
Giọng Giản Ninh từ phòng tắm truyền đến.
"Muốn!"
Bây giờ Giản Dữu không sợ tắm chút nào, thích tắm chung với ba.
"Vậy con tự mang đồ ngủ vào đi.
"
"Dạ"
Cố Diệc Đình khom lưng đặt Giản Dữu xuống đất, giúp bé mở tủ quần áo, cậu nhóc cầm một bộ áo ngủ khủng long nhỏ, cởi tất trên chân và áo khoác.
"Chú Cố, có thể giúp cháu mở cửa không ạ?"
Tay trái bé ôm áo ngủ, tay phải lại ôm đồ chơi vịt nhỏ, hai tay không còn chỗ trống.
Cố Diệc Đình: "! Được.
"
Cố Diệc Đình hỗ trợ dùng tí sức, đẩy ra một khe cửa, Giản Dữu mở cửa, vui vẻ đi vào.
Cậu nhóc chen vào, Giản Ninh tắt nước, tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó, anh phát hiện Cố Diệc Đình đứng trước cửa, đang nhìn anh chằm chằm.
Giản Ninh: "! !!"
Giản Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, mới hoảng hồn nhìn về phía đầu sỏ gây án.
Đầu sỏ gây án không biết đã xảy ra chuyện gì, đang đấu tranh với quần của mình, nhìn thấy ánh mắt Giản Ninh, ngốc nghếch lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Ba!"
Lúc này Giản Ninh mới hoàn hồn.
Tại sao anh lại có tật giật mình đóng cửa?
Ai cũng là đàn ông, có cái gì không thể nhìn.
Thân thể anh cũng không kém! kém, được rồi, vẫn kém Cố Diệc Đình một tí.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mình bị Cố Diệc Đình nhìn, anh vẫn có cảm giác bị lột sạch trước mặt Cố Diệc Đình.
Xấu hổ quá a a a!
Giản Ninh ngồi xổm xuống, bất chấp tất cả, hai tay hung tàn rua má cậu nhóc vài cái, mới sống lại.
Cậu nhóc khó hiểu chớp chớp mắt, còn tưởng ba đang chơi với bé, mềm mại gọi ba.
Giờ phút này, Cố Diệc Đình đứng ngoài cửa, nửa phút sau, mới nghe thấy tiếng nước chảy lại vang lên trong phòng tắm.
Thật ra hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của chàng trai, mái tóc ướt đẫm, và bọt trắng trước ngực.
Còn có đôi mắt hoảng sợ phóng to trong nháy mắt.
Tắm nước ấm xong, hơi nước làm cho làn da hồng hào, tựa như buổi tối hoang đường kia, chàng trai bởi vì cao trào mà trở nên phấn nộn.
Cửa kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đang động đậy, càng tăng thêm vài phần ý tứ mông lung.
Đột nhiên Cố Diệc Đình có vài phần ghen tị với nhóc con.
.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");