Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Sáng hôm sau, khi Giản Dữu tỉnh dậy, Giản Ninh đã đi rồi.
Bé mơ mơ màng màng, theo thói quen đưa tay ôm ba, lại ôm trúng khoảng không.
Giản Dữu mở to mắt, gối đầu bên kia trống rỗng, người ba lớn như vậy không thấy đâu.
"Ba ơi!"
Giọng nói mềm mại của nhóc con mang theo tiếng khóc nức nở, bé ngồi dậy, ngơ ngác nhìn gối đầu của ba, nửa ngày sau, mới nhớ ra lời ba nói với bé vào tối qua.
Ba đi làm rồi, hôm nay phải ở với chú Cố.
Giản Dữu nén nước mắt, phồng má chậm rãi bò xuống giường đi vệ sinh.
Lúc Cố Diệc Đình chuẩn bị xong bữa sáng, cậu nhóc đã giẫm lên ghế, tự mình đánh răng.
Thấy Cố Diệc Đình bước vào, bé ùng ục nhổ bong bóng trong miệng, mềm mại gọi: "Chú Cố!"
Ba không ở bên cạnh, nhìn thấy chú Cố, trái tim Giản Dữu lập tức buông lỏng, bé giống như tìm được chỗ dựa, nhảy xuống ghế nhỏ, nhanh chân chạy đến trước mặt Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình khom lưng bế bé lên.
"Dữu Dữu giỏi lắm, tự mình rời giường.
" Cố Diệc Đình dịu dàng nói, "Dữu Dữu thay quần áo, bọn mình xuống ăn cơm nhé?"
"Dạ"
Cố Diệc Đình cởi áo ngủ khủng long ra cho bé, thay áo sơ mi màu vàng và quần yếm jean Giản Ninh đã chuẩn bị sẵn tối qua.
Khủng long nhỏ đáng yêu nhanh chóng biến thành cậu nhóc ngầu lòi đáng yêu.
Cố Diệc Đình bế bé đặt lên ghế trẻ em, hai người cùng nhau yên lặng ăn cơm.
Giản Dữu vừa ăn, vừa không nhịn được nhìn về chỗ ngồi của ba, nơi đó trống trơn.
Cậu nhóc lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Cơm nước xong, Cố Diệc Đình quyết định mang theo Giản Dữu đến công ty.
Giản Dữu chạy đến, cố ý chào hỏi vịt nhỏ, mới lưu luyến leo lên xe Cố Diệc Đình, trong túi quần còn mang theo đồ chơi vịt nhỏ.
Bé nhỏ giọng hỏi: "Chú Cố, không có ai chơi cùng, vịt vịt có cô đơn không?"
"Không đâu, vịt vịt có bạn tốt, Dữu Dữu là bạn tốt của vịt vịt, vịt vịt nhớ Dữu Dữu, sẽ không cô đơn.
" Cố Diệc Đình xoa mái tóc mềm mại của nhóc con, dịu dàng nói, "Chờ chú Cố tan tầm, chúng ta sẽ về chơi với vịt vịt, được không?"
"Dạ được!"
Giản Dữu quá ngoan khiến cho người ta đau lòng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, không ồn ào cũng không làm loạn, tự mình cúi đầu nhìn đồ chơi vịt nhỏ trong ngực.
Đợi đến khi xe dừng ở chỗ đậu, Cố Diệc Đình đưa tay bế cậu nhóc lên.
Lúc này, vừa hay là giờ làm việc, bãi đỗ xe người đến người đi, nhóc con ôm chặt cổ Cố Diệc Đình, đem đầu nhỏ chôn xuống, mềm mại kề trên cổ Cố Diệc Đình, giống như một con chim cút lông xù.
Cố Diệc Đình cười cười, vuốt lưng Giản Dữu, trấn an bé: "Dữu Dữu đừng sợ, có chú Cố ở đây.
"
Cái đầu nhỏ được chôn xuống của Giản Dữu, dùng sức gật một cái.
Cố Diệc Đình mang theo Giản Dữu, đi qua đại sảnh, đến thang máy chuyên dụng cao tầng.
Thang máy từ từ đi lên, không gian kín mít cuối cùng cũng khiến Giản Dữu yên tâm, bé cẩn thận thò đầu ra, trùng hợp bắt gặp ánh mắt trợ lý đặc biệt của Cố Diệc Đình.
Cậu nhóc giống như động vật nhỏ mới ra đời, mắt to ngây thơ nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý độc thân 30 năm, trong nháy mắt bị bé con trinh phục.
Chương Trình đẩy đẩy gọng kính đen, thân thiện mỉm cười với cậu nhóc.
Giản Dữu cảm nhận được ý tốt, cũng cong mắt cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó lập tức xấu hổ giấu mình đi.
Cố tổng lạnh lùng như núi tuyết, lúc này mặt mang gió xuân, vô cùng dịu dàng nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc cũng nhỏ giọng nói chuyện với Cố tổng: "Chú Cố, ở đây nhiều người quá.
"
"Không sợ, có chú Cố.
" Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói, "Chú Cố luôn ở bên Dữu Dữu.
"
Chương Trình mở rộng tầm mắt.
"Cố tổng, đứa bé này là con trai của Trần tổng à?"
Chương Trình biết, anh trai của Cố tổng là Trần Diệc Minh đã sớm kết hôn, hai anh em theo họ mẹ và ba, đứa nhỏ lớn như vậy, sự thật chỉ có một.
Chương Trình vừa dứt lời, Cố Diệc Đình lập tức lộ ra biểu cảm "Anh bị ngu à".
Hắn hơi nâng đứa nhỏ trong ngực lên.
Cậu nhóc lập tức nhỏ giọng giải thích: "Con không phải con của Trần tổng, con là con của ba.
"
Chương Trình: "! "
Cố Diệc Đình cười ra tiếng, hắn che lỗ tai cậu nhóc, tức giận nói, "Con trai tôi, đáng yêu không?"
Biểu cảm của Chương Trình trong nháy mắt giống như bị sét đánh.
Y nhìn Cố tổng, lại nhìn cậu nhóc.
Nhìn như vậy, hai người hình như còn rất giống nhau.
Cậu nhóc không rõ nguyên do bị bịt lỗ tai, nghiêng đầu nhìn Chương Trình.
Phiên bản nhóc Cố đáng yêu quá.
Chương Trình ngơ ngác nói: "Đáng yêu.
"
Cố Diệc Đình buông tha lỗ tai nhỏ của Giản Dữu, nhỏ giọng nói với cậu nhóc: "Dữu Dữu, đây là chú Chương, hôm nay nếu chú Cố không có ở đây, có chuyện gì cũng có thể tìm chú Chương.
"
Cậu nhóc nhìn Chương Trình, gật đầu.
"Đừng sợ, lúc nãy chú Chương còn khen Dữu Dữu đáng yêu.
" Cố Diệc Đình xoa đầu nhỏ của bé, ấm áp nói.
Chương Trình phối hợp lộ ra nụ cười thân thiện.
Cậu nhóc: "Cảm ơn chú Chương.
"
Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc dừng lại ở tầng 28, Cố Diệc Đình kéo cậu nhóc ra khỏi thang máy.
Cả tầng chỉ có Cố Diệc Đình và đoàn trợ lý của anh.
Giản Dữu tò mò hết nhìn Đông lại nhìn Tây, "Chú Cố, chỗ này đẹp quá!"
"Dữu Dữu có thích không?"
"Thích.
"
"Vậy Dữu Dữu có muốn thường xuyên đến chơi với chú Cố không?"
Giản Dữu gật đầu.
Hai người đến trước cửa sổ sát đất, Giản Dữu vui vẻ chạy tới, dán mặt lên cửa kính nhìn xuống tầng, "Chú Cố, cao quá, người phía dưới nhỏ thật, giống như con kiến.
"
"Oa, chú Cố, chú giỏi ghê!"
Hai ba con giống nhau thích khen ngợi.
Cố Diệc Đình dở khóc dở cười.
Chơi ở hành lang một lúc, Cố Diệc Đình khom lưng ôm lấy cậu nhóc, hai người đi đến văn phòng Cố Diệc Đình.
Phòng làm việc của Cố Diệc Đình rất lớn, khu nghỉ ngơi cần gì có nấy.
Cố Diệc Đình đặt Giản Dữu lên sô pha ở khu nghỉ ngơi, chuẩn bị nước ấm cho bé, đặt ở trên bàn, lại mở TV, mới đứng dậy đi làm việc.
Vì vậy, ngày hôm nay, tất cả mọi người đến tìm Cố tổng, đều biết Cố tổng ngồi trong phòng làm việc, tính tình Cố tổng hôm nay rất tốt.
Giản Dữu xem phim hoạt hình một lúc đã chán, bé lại nhớ ba, nhảy xuống sô pha, đi đến trước mặt Cố Diệc Đình, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Chú Cố, khi nào ba về nhà ạ?"
Cố Diệc Đình: "Ngày mai ba sẽ về.
"
"Ò, con biết rồi!"
Cậu nhóc đã biết khái niệm ngày mai, tủi thân cúi đầu xuống.
Cố Diệc Đình bế bé lên, "Dữu Dữu không muốn ở bên chú Cố à?"
"Muốn.
" Giản Dữu là một hạt đậu ngọt ngào, mềm mại ôm lấy Cố Diệc Đình, "Thích chú Cố, cũng thích ba.
"
"Muốn ở bên chú Cố, ở bên ba.
"
Cố Diệc Đình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bé, nghĩ thầm, không đau vô ích.
Hắn nói: "Chú Cố cũng thích ở bên ba, ở bên Dữu Dữu.
Nhưng ba phải làm việc, giống như chú Cố vậy, chúng ta cùng nhau chờ ba về, nếu ngày mai ba vẫn chưa về, chú Cố sẽ mang Dữu Dữu đi tìm ba, được không?"
Cậu nhóc nắm chặt ngón tay út, gật gật đầu.
Bé ỉu xìu nằm trong ngực Cố Diệc Đình, trở thành một đứa vô dụng.
Dáng vẻ đáng thương, Cố Diệc Đình nhìn đến buồn cười.
Hắn xoa khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: "Chú Cố chơi với Dữu Dữu nhé?"
"Nhưng chú Cố phải làm việc, Dữu Dữu sẽ tự chơi.
" Giản Dữu hiểu chuyện trượt từ trong ngực Cố Diệc Đình xuống.
Cố Diệc Đình lấy mấy quyển truyện tranh thiếu nhi từ trên giá sách đưa cho bé, đây là lúc Cố Diệc Đình mới biết sự tồn tại của Giản Dữu, chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên, nhóc con cảm thấy thú vị, ghé vào trên sô pha xem bản vẽ, một bên xem, còn một bên hoạt bát nói chuyện với đồ chơi vịt nhỏ bên cạnh.
.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");