Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 112
Ngủ một giấc tỉnh dậy, phong hàn đã khỏi.
Thẩm Lưu Hưởng nằm trên chiếc giường rộng rãi, duỗi người, hàng mi dài khẽ mở, một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên không kịp phòng ngừa xâm nhập vào tầm mắt. Hai mắt hắn nhắm lại, mũi cao thẳng, môi hình rất đẹp, mỏng mà nhạt màu, lộ ra vài phần mềm ẩm.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát, muốn duỗi tay sờ sờ, đáng tiếc mới được nửa đường đã bị ngăn lại.
Chu Huyền Lan nhắm mắt nghỉ ngơi, biết Thẩm Lưu Hưởng đã tỉnh, cố tình nhìn xem người kia tính toán làm gì. Không nghĩ tới, đối phương không chê phiền lụy nhìn hắn chằm chằm.
Cho dù nhắm hai mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia, xẹt qua từng tấc từng tấc trên khuôn mặt hắn, khi thì nồng nhiệt khi thì nhợt nhạt, như cọng lông chim thỉnh thoảng lại khảy một chút, nhiễu đến ngứa tim.
Chu Huyền Lan chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy, chỉ là bị nhìn lại có thể sinh ra nhiều cảm giác như thế. Hắn chịu đựng không đánh gãy, nghĩ xem người bên cạnh tính toán nhìn bao lâu. Ai ngờ đối phương được một tấc lại muốn một thước.
Chu Huyền Lan hơi híp mắt: “Nhìn bằng mắt không đủ, còn muốn động tay.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi trời sinh tuấn tú, không nhịn được.”
“Không cần ngươi phải nói,” Chu Huyền Lan nhẹ câu môi mỏng, hiếm thấy không cười nhạo, buông y ra, “Tỉnh liền đi xuống.”
“Ta còn có thể ngủ tiếp một giấc,” Thẩm Lưu Hưởng làm bộ chui vào ổ chăn, liền bị đè lại, đồng thời bàn tay thon dài hữu lực đặt lên vòng eo y, tụ tập linh lực, muốn đem y ném văng ra.
Thẩm Lưu Hưởng vội vàng dùng cả tay cả chân quấn lấy Chu Huyền Lan: “Đừng ném ta!”
Nỗ lực này của y làm bàn tay đặt bên hông ngừng lại, chợt lực đạo lớn hơn nữa, Thẩm Lưu Hưởng sầu đến nhíu mày, đang suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng ngời.
Chu Huyền Lan đang định đem cả người cả chăn quăng ra ngoài, một tiếng khóc “ô oa ~” mềm mại vang lên trong nhà.
Một tiểu thân ảnh bạch y kim quan từ trên trời giáng xuống, “lạch cạch” rơi xuống đệm chăn, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Chu Huyền Lan, hai bàn tay nhỏ bắt lấy cổ áo, nằm sấp trên ngực hắn.
“Ô ~” “Đừng ném ta ~”
Chu Huyền Lan trầm mặc một cái chớp mắt, lực đạo trong tay tan mất, xách quả cầu mềm mại trong lòng bàn tay lên, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của đối phương, lại nhìn về phía Thẩm Lưu Hẳn bên cạnh đang chớp chớp mắt với hắn.
“Nguyên Anh là để dùng như thế sao?”
“Hữu dụng là được,” Thẩm Lưu Hưởng đón lấy Nguyên Anh, “Nguyên Anh của ngươi đâu? Lúc trước còn nói muốn dưỡng nguyên thần của ta.”
“Nói bậy, bổn tọa chưa bao giờ làm thế.”
Chu Huyền Lan thả tiểu thân ảnh huyền bào ra, sau đó mở mắt, hướng Thẩm Lưu Hưởng cười lạnh: “Thấy rõ ràng chưa? Đây là nguyên thần của bổn tọa, dưỡng nguyên thần ngươi không phải ta.”
Dứt lời, Chu Huyền Lan muốn thu hồi lại.
Lúc này, Nguyên Anh nãy giờ vẫn chưa nhúc nhích, chợt nắm lấy tay Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng ngay dưới mi mắt hắn, lôi kéo người từ giường nhảy xuống, hai tiểu thân ảnh như muốn chạy trốn nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.
Chu Huyền Lan: “......”
Vậy mà hắn không phát hiện ra nguyên thần của hắn xảy ra vấn đề.
Linh lực cả người Chu Huyền Lan vừa chuyển, Nguyên Anh vừa biến mất một lần nữa xuất hiện, hắn khống chế được Nguyên Anh, nhắm mắt một cái lại mở ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nguyên thần này là của hắn, nhưng có hành động không thể tưởng tượng, từng phí sức lực rất lớn thu thập lại nguyên thần nát vụn của Thẩm Lưu Hưởng, lại ngày ngày nuôi dưỡng.
Trong lòng Chu Huyền Lan hoảng sợ. Khi Thẩm Lưu Hưởng thân vẫn ở thế giới kia, hắn hoàn toàn thờ ơ. Sao ở đây hắn lại tìm người về?
Biểu tình của Chu Huyền Lan biến đổi không ngừng. Trước khi tỉnh lại ở thế giới này, tất cả đều trần ai lạc định, hắn đang muốn nghiên cứu nửa vỏ trứng rồng kia. Chẳng lẽ...... Hắn thiếu một chút ký ức, hành động của nguyên thần là chuyện phát sinh sau khi hắn tìm thấy?
Chu Huyền Lan suy nghĩ, đứng dậy rời đi.
Một mình Thẩm Lưu Hưởng ở trên giường chờ đến giờ ăn cơm trưa, sau đó đến linh các tu hành.
Trong mười sáu năm, y lấy thân thể Nguyên Anh ở Tụ Hồn Đài, tuy không thể tu hành, nhưng chưa từng lười biếng, nghiên cứu được không ít pháp thuật.
Một trong số đó chính là Luyện Yêu Thuật. Sau khi thoát khỏi Cùng Kỳ, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn lại, phát hiện pháp thuật này tuy huyền diệu, nhưng lại như cái thứ phẩm khuyết thiếu, cho dù là đối với cơ thể chứa, hay là yêu thú nhốt trong tâm lao, đều có thương tổn với mức độ khác nhau.
Y muốn đem Luyện Yêu Thuật này hoàn thiện một chút, nếu thành công có lẽ kết quả không tồi.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối, Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy. Mới vừa cất bước ra cửa, một bóng đen chợt xẹt qua, mang theo một trận gió cuốn đến trước mặt y.
“Tiên quân ác quỷ!”
Thẩm Lưu Hưởng dừng bước chân, Ngao Nguyệt thu cánh xám, dạo một vòng quanh y: “Nghe nói ngươi nhiễm cảm phong hàn. Phụt. Đã bao lâu ta chưa chưa nghe thấy từ này.”
Thẩm Lưu Hưởng đi ra ngoài: “Kế hoạch chấn hưng tộc Thiên Cẩu tiến triển đến đâu rồi?”
Ngao Nguyệt: “Bảo mật. Có đột phá lớn sẽ tuyên dương.”
Thẩm Lưu Hưởng cười một cái, đang định đi ăn cơm chiều, Ngao Nguyệt cùng đi với y, cung nhân thấy thế liền thêm không ít rượu ngon đồ ăn ngon. .
ngôn tình hay
Ngao Nguyệt giơ đùi gà đã lâu không ăn lên: “Từ ngày biết ngươi còn sống, đùi gà hết ngấy, một lần nữa lại thơm ngon.”
Thẩm Lưu Hưởng mặt mày cong cười, chợt nói: “Truyền Âm Phù ngươi cho ta có phải giả không? Truyền xong không có nửa điểm đáp lại.”
“Sao có khả năng? Truyền Âm Phù của ta có thể thông tám phương,” Ngao Nguyệt ăn một miếng thịt uống một ngụm rượu, “Ngươi truyền cho ai?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Thanh Lăng, Bắc Luân với Đế Cung.”
Ngao Nguyệt sặc ngụm rượu: “Vậy ta không có cách. Ba nơi này làm sao chịu nhận Truyền Âm Phù của đại năng Yêu giới?”
“Khó trách như đá chìm đáy biển,”
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn uống ngon, liền tự rót cho mình một ly. Linh lực của y bạc nhược, không tiêu được bao nhiêu mùi rượu, chỉ tính toán uống xoàng mấy chén, “Một khi đã như vậy, ta nhờ Chu Huyền Lan truyền tin là được.”
“Thật thì cũng không cần,” Ngao Nguyệt nói, “Sư huynh với đệ đệ ngươi đều không thích hắn, chưa chắc đã nhận. Đổi người khác đi.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Sư huynh luôn luôn như thế, Từ Tinh Thần là vì sao?”
Trên đường tới y đã hỏi thăm tin tức, Từ Tinh Thần với Từ Tinh Liên đều mạnh khỏe, đều bình yên ở Thần Kỳ Sơn.
Từ Tinh Thần không phụ sự mong đợi của mọi người. Sau khi Đế phụ đi rồi, không chỉ không làm Đế Cung cô đơn xuống, mà lại càng có lực uy hiếp ở tam giới hơn quá khứ...... Tuy rằng, có một phần nguyên nhân là vì Đế Cung bắt đầu nhúng tay vào chuyện của tam giới.
Ngao Nguyệt lắc chén rượu, cảm thán nói: “Hiện tại cũng chỉ có ngươi gọi hắn là Từ Tinh Thần, dám gọi hắn là Từ Tinh Thần.”
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ: “Đế Tinh Thần?”
Trong nguyên tác, khi Từ Tinh Thần bước lên ngôi vị Đế Quân, bên ngoài liền xưng hô hắn như thế.
Ngao Nguyệt gật đầu, che che trái tim nhỏ: “Muốn nói hiện tại ai không quen nhìn Chu Huyền Lan nhất, không phải Lăng Dạ, mà là đệ đệ kia của ngươi. Thậm chí giận chó đánh mèo đến cả thái độ của Đế Cung với Yêu giới. Ta nghĩ, nếu không phải thời cơ không đúng, muốn lấy đại cục làm trọng, hắn với Chu Huyền Lan đã sớm đấu đến ngươi chết ta sống.”
Ngao Nguyệt thấy biểu tình Thẩm Lưu Hưởng phát ngốc, rót đầy chén rượu cho y, “Không cần kinh ngạc, tam giới hiện giờ, ai chẳng biết Yêu Đế với Đế Quân không hợp nhau.”
Thẩm Lưu Hưởng uống rượu: “Vì sao?”
Ngao Nguyệt nhún vai: “Lúc ấy chỉ có Chu Huyền Lan, thi thể ngươi với Cùng Kỳ ở một chỗ. Mọi người đều nghĩ Chu Huyền Lan giết ngươi, giải quyết Cùng Kỳ. Những người đó không biết đã hoan hô mấy ngày mấy đêm đấy.”
“Không có khả năng,” Thẩm Lưu Hưởng chắc chắn nói, “Người bình thường có lẽ cho rằng như thế, nhưng Từ Tinh Thần biết nhiều hơn, sẽ không nghĩ như vậy.”
“Ngươi mấy năm nay không ở,” Ngao Nguyệt lắc đầu, cẩn thận nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Có phải ngươi còn không biết tin tức Đế Cơ mất tích không?”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, tin Ngao Nguyệt nói rất khác với tin y nghe được, “Vì sao lại mất tích, đã tìm thấy chưa?”
Hành Chín Âm đã chết, còn ai nhìn chằm chằm Từ Tinh Liên?
Thanh âm Ngao Nguyệt lại thấp thấp: “Tự Đế Cơ chạy ra khỏi cung, đại khái không chịu nổi Đế Quân quản chế. Vì chuyện năm đó, bây giờ hai anh em bọn họ chắc là chẳng khác gì kẻ thù đi.”
Mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ kinh hãi, đứng lên: “Chuyện như thế nào? Nói nhanh chút!”
Y từ bên ngoài nghe được tin tức, trong Đế Cung hòa thuận một mảnh, vui sướng hướng vinh, chẳng lẽ là mọi người chỉ dám đàm luận như thế?!
Ngao Nguyệt nói: “Đừng nóng vội, đã qua lâu rồi. Năm đó Đế Cơ thích một nam tử, bị Tinh Thần Đế Quân biết được, thiếu chút nữa làm người này thần hồn câu diệt. Đế Cơ lấy cái chết ra ép, mới giữ lại được một mạng cho hắn. Nhưng về sau nàng đã bị Đế Quân mang về Đế Cung, không cho ra ngoài nữa.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu chặt mi: “Nam tử kia rắp tâm hại người?"
“Không có dã tâm, người ta là một tu sĩ thanh thanh bạch bạch, còn không biết muội muội ngươi là Đế Cơ đâu, mơ màng hồ đồ dạo quỷ môn quan một chuyến.”
Ngao Nguyệt muốn kéo Thẩm Lưu Hưởng ngồi xuống ghế, nhưng không kéo được, mắt thấy người uống một hơi cạn sạch rượu, gác cái ly lên bàn ngọc, “Ta phải về Đế Cung một chuyến.”
Ngao Nguyệt: “Đế Quân chắc đi tìm Đế Cơ rồi, ngươi về Đế Cung cũng không tìm thấy ai.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Người Đế Cung sẽ biết hắn ở đâu.”
Tin tức lớn như thế mà giờ y mới biết. Vốn nên phát hiện sớm hơn, tin tức khắp nơi truyền ra kỳ thật đều thông thuận, duy chỉ có Đế Cung, hơn phân nửa tin tức đã bị khống chế.
“Truyền Tống Trận từ Yêu giới đến Đế Cung đã sớm bị hủy, ngươi muốn đi cũng không có đường, ” Ngao Nguyệt ngăn người lại, “Không bằng đi tìm Chu Huyền Lan.”
Thẩm Lưu Hưởng bỗng nhiên bừng tỉnh: “Đúng vậy, hắn có biện pháp!”
Dứt lời, tầm mắt lắc lư lay động đi lên phía trước, chỉ chớp mắt, người lại từ trong đình ném ra ngoài đình.
Ngao Nguyệt: “?!”
Lúc Chu Huyền Lan đến, Ngao Nguyệt đứng dưới cây hoa đào ven đường, gấp đến độ vò đầu bứt tai.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngao Nguyệt quay đầu lại, muốn che dấu khụ một tiếng: “Y uống nhiều, đi đến chỗ này đột nhiên không đi nữa, muốn Yêu Đế ngài tới đón.”
Thẩm Lưu Hưởng ghé vào nhánh cây to, nghe thấy động tĩnh phía dưới liền thò đầu ra từ cành lá, mặt mày hơi rũ, tư dung mỹ lệ, thần thái lộ ra vài phần lười biếng say men.
“Tới rồi.”
Chu Huyền Lan tới gần: “Xuống đây.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang rào rào, Thẩm Lưu Hưởng vui cười rung cành cây, đổ xuống Chu Huyền Lan một thân đào hoa.
Chu Huyền Lan ngửa đầu, nhíu mày đang muốn trách cứ, lúm đồng tiền của thanh niên ánh vào đáy mắt, so với tảng lớn hoa đào diễm lệ rơi xuống còn xinh đẹp động lòng người hơn.
“Quá, quá muộn,”
Rung đến mệt mỏi, người trên cây thu tay, mở to đôi mắt phượng say men đến mông lung, mơ hồ không rõ nói, “Bình thường ngươi đều chờ ta dưới tàng cây từ trước.”
Nói xong, y nhảy xuống từ nhánh cây, bước chân rơi xuống đất lảo đảo, được Chu Huyền Lan giơ tay đỡ lấy.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng bắt lấy tay áo Chu Huyền Lan, khẽ nâng cằm, phun mùi rượu nói: “Có việc muốn nói với ngươi.”
Tầm mắt Chu Huyền Lan lơ đãng dừng trên cánh môi hồng nhuận, hơi hơi ngừng lại, sau đó dựng người đang dựa vào hắn đứng thẳng lên.
“Chuyện gì?”
“Chính là......” Thẩm Lưu Hưởng trầm tư một lúc lâu, nhíu mày nói, “Quên rồi.”
Chu Huyền Lan: “......”
Hắn sai cung nhân nấu canh giải rượu, thấy Thẩm Lưu Hưởng quần áo dơ hề hề, liền dẫn người đến bể tắm, chọn cái bể nông một chút để y vào.
“Không được! Không thể!”
Thẩm Lưu Hưởng rơi xuống bể ấm, tóc đen tán loạn, đầu phập phập phồng phồng trên mặt nước, giãy giụa nói, “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không biết bơi!”
Thân ảnh huyền bào trên bờ thấy y liều mạng giãy giụa, trầm mặc một cái chớp mắt, đem Thẩm Lưu Hưởng trong hồ nước đến eo vớt lên, để một tay y bắt lấy vách hồ, sau đó xoay người nói: “Mau tắm gội đi, nước này không dìm được ngươi.”
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng dùng sức lắc đầu, hoảng loạn bắt lấy góc áo hắn, “Đứng không vững, sắp ngã rồi.”
Chu Huyền Lan quay đầu lại nhìn, bọt nước đọng trên khuôn mặt trắng nõn của thanh niên, tóc đen ướt lộc cộc dán trên người, dựa vào vách hồ, đứng thật sự ổn, không biết từ đâu ra kết luận sắp ngã rồi mà sốt ruột thành như vậy.
Người ở trong ao làm ầm ĩ, không chịu tắm gội.
Chu Huyền Lan nhìn chằm chằm một lúc lâu, xoa xoa mi tâm, đưa lưng về phía hồ ấm, bàn tay thon dài duỗi ra phía sau, vẫy vẫy: “Lại đây. Bắt lấy bổn tọa sẽ không rơi vào trong nước."