Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
  3. Chương 25: Chap-25
Trước /130 Sau

Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 25: Chap-25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 25

Thân ảnh quỷ mỵ lặng yên không một tiếng động nấp sau bụi cây, ánh mắt xuyên qua khe hở trên cành lá, nhìn về phía thiếu niên đang giằng co với người dưới tàng cây.

Hình như là bản nhân của Tiên quân.

Mặt Minh Đàm ửng đỏ, móc quyển Nhân Vật Chí trong lòng ngực ra. Thư tịch đã hơi cũ, mặt giấy ố vàng, có mấy chữ đã trở nên mơ hồ không rõ.

Hắn lại coi như trân bảo mà mở sách ra, thuần thục tìm được một tờ Thẩm Lưu Hưởng, đại đệ tử thứ bảy mươi ba của Thanh Lăng Tông kia.

Văn tự ghi lại, đệ tử này có tài năng kinh thế, không chỉ là nhân tài kiệt suất có năng lực tu tập pháp thuật viễn siêu. Mà ở phương diện đan dược, bắn cung, âm luật, cũng đều có thiên phú hiếm thấy.

Từng một đêm biến ra vạn cây linh thảo. Linh đan tùy tay luyện chế toàn vật phi phàm. Nhưng chí lại không ở phương diện này.

Lại từng bắn đứt một sợi tóc của Ngũ Uyên đạo nhân ở khoảng cách ngoài ngàn dặm, bị quỳ phạt xong liền không chạm vào cung tiễn nửa phần.

Minh Đàm đỏ mặt, đọc thầm đoạn văn đã thuộc làu làu mấy lần.

Hắn nghe nói Tiên quân không tới, tiếc nuối đã lâu. Hôm qua ở bên cạnh Luyện Võ Trường thấy Thẩm Lục Lục, nhất thời chú ý tới khí chất trăm dặm mới tìm được một kia, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Giờ lại thấy màn trước mắt này, lập tức xác định, thiếu niên diện mạo thường thường vô kỳ này, chính là bản nhân của Thẩm Lưu Hưởng.

A a a a a!

Thật muốn đi lên chào hỏi, không biết Tiên quân còn nhớ hắn hay không?!

Minh Đàm hô hấp hơi dồn nén, khép sách lại, thật cẩn thận cất vào túi áo bên người, ngẩng đầu liếc nhìn Bất Tử Điểu.

Một khi đã như vậy, trợ giúp Tiên một tay.

Minh Đàm khẽ nhúc nhích ngón tay, một đám sương mù đen nhánh bay lên không trung.

“Mau xem, đó là cái gì?!” Có người kinh hô.

Giữa không trung, sương mù không biết từ đâu bao lấy Bất Tử Điểu, hình thành một thứ đen tuyền như bùn, thay đổi hình dạng liên tục. Cuối cùng nặn thành một gương mặt dữ tợn âm trầm cười cợt. Bỗng chốc bay về phía nơi xa, biến mất không thấy tăm hơi.

Thẩm Lưu Hưởng buông cung, nghi hoặc mà nhìn bốn phía.

Minh Đàm nhanh chóng bình ổn hơi thở.

Tiên quân không cần biết là hắn, nhớ kỹ nụ cười thiện ý của hắn là được rồi.

Trong Luyện Võ Trường, mọi người bị sương đen hóa thành gương mặt cười quỷ dị dọa một lúc lâu. Tiếng gió thổi qua, không tự chủ được đánh cái rùng mình.

Thẩm Lưu Hưởng đưa cung tiễn cho đệ tử Tây Dương Tông vẫn đang ngã dưới mặt đất, tính toán rời đi.

“Thả chạy linh vật của ta, còn muốn chạy trốn?!” Phía sau phát ra một tiếng rồng ngâm, mũi tên bắn lén phá không đánh úp lại.

Thân hình Thẩm Lưu Hưởng nhoáng lên, khó khăn lắm mới tránh thoát. Xuyên Vân Tiễn đánh thẳng lên thân đại thụ đằng sau. Trong chớp mắt, thân cây to lớn bị chém ngang, ầm ầm ngã xuống đất.

Sắc mặt Kim Điệt Thương xanh mét: “Coi như ngươi vận khí tốt.”

Hắn nhanh chóng nắm lên một mũi tên bạc khác lắp vào cung, lại chuẩn bị bắn về phía người chọc giận hắn.

Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, cười nhạo: “Dựa vào ngươi? Còn ngoài ngàn dặm một mũi tên lấy thủ cấp Kim Đan kỳ? Nếu không cầu xin đi, ta dạy cho ngươi hai chiêu.”

Kim Điệt Thương tức giận đến cả người phát run, tay nắm cung đều trắng bệch. Vô ý xuống tay, Xuyên Vân Tiễn bay ra khỏi cung.

Hắn thầm nghĩ không xong.

Quả nhiên, lần này Thẩm Lưu Hưởng đứng yên tại chỗ, động cũng chưa động, mũi tên bạc gào thét xẹt qua cách y mấy trượng.

Nếu nói mũi tên này có uy hiếp gì, thì chính là làm tóc đen hơi bay bay.

“Chỉ thường thôi.”

Thẩm Lưu Hưởng giơ ngón tay cái lên, chuyển động cổ tay, đầu ngón tay chỉ chỉ xuống đất.

Nói xong chợt biến mất trong tầm mắt mọi người.

Kim Điệt Thương đâu chịu nổi nhục nhã cỡ này, đem Rồng Ngâm Cung 'bang' cái ném xuống đất, “Tìm ra y cho ta, ta muốn chặt đứt ngón tay y!”

Tay Thẩm Lưu Hưởng đau một ngày.

Trước kia y không chạm đến cung tiễn, vốn định thử một lần, không nghĩ tới thời khắc lắp mũi tên lên cung, như có thần trợ.

Nhưng qua đi tư vị liền không dễ chịu.

Tay đau cánh tay xót, y nằm trên giường, động cũng không muốn động.

Ban đêm, buồn ngủ đánh úp lại, Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, nhớ tới đêm nay đồ đệ còn chưa đến đòi y hôn trán, lại có chút không quen.

Y nghiêng người lật trái phải hồi lâu, bọc chăn ngủ rồi.

*

Một giấc ngủ dậy.

Chu Huyền Lan nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, ngốc lăng một lúc lâu.

Ký ức dừng lại ở cảnh ôm lấy sư tôn. Sau đó...... Chu Huyền Lan đỡ trán, không nhớ được nửa phần chuyện từ đó về sau.

Cửa truyền đến động tĩnh, hắn mặc quần áo ra mở cửa.

Một đôi mắt hiếu niên trong trẻo chớp chớp nhìn hắn, trong lòng Chu Huyền Lan vừa động, theo bản năng gọi: “Sư tôn.”

Đối phương lập tức gật đầu đến gần hắn.

Giây lát, cánh môi mềm mại dán lên, mang theo một mạt hơi thở ấm áp chọc người, hôn một cái lên trán hắn.

Chu Huyền Lan cứng đờ.

Sư tôn đây là làm cái gì?

“Này là hôn trước, tiệc tối hôm nay không thể ôm ôm cọ cọ, càng không thể khanh khanh ta ta.” Thẩm Lưu Hưởng thấy đồ đệ một bộ ngây người, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt hắn, “Nghe hiểu không?”

Chu Huyền Lan nhấp môi không nói.

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhíu mày. Trong tầm mắt, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú căng chặt, chần chờ một lúc lâu, khô cằn nói: “Hành động này không ổn, xin sư tôn tự trọng.”

“Hả?”

Thẩm Lưu Hưởng có chút muốn đánh đồ đệ.

Nhưng chưa kịp xuống tay, đệ tử Kiếm Tông liền tới, mời bọn họ đi Tẩy Cốt Tuyền.

Hồ này là linh tuyền độc hữu của Kiếm Tông, ở trong đó linh khí dư thừa, tu hành trong nước hồ có thể đạt hiệu quả gấp mười lần ở ngoài. Quan trọng hơn là, ngâm trong sước một thời gian ngắn, những vết thương trên cơ thể đều có thể chữa khỏi.

Ngay sau đó, chúng đệ tử Thanh Lăng liền đi theo. Ở lối vào, có đệ tử Kiếm Tông đăng ký, phát cho mỗi người một tấm thẻ.

Đến phiên Thẩm Lưu Hưởng, vài tên đệ tử phụ trách đăng ký nhận ra y, hai mặt nhìn nhau, xoay người thương lượng trong chốc lát.

“Suối bên ngoài biển người tấp nập, nếu để Thẩm Lục Lục đi, ta lo lắng......”

“Là có chút không ổn, sư thúc ái mộ y, nên để y giữ mình trong sạch chút mới đúng. Nếu để y cởi áo, lưng tựa lưng với những đệ tử kia, chen chúc nhốn nháo dán vào nhau, còn ra thể thống gì?”

“Vậy chúng ta đem thẻ bài suối trong cho y đi.”

Mọi người gật đầu, đem thẻ bài đưa cho Thẩm Lưu Hưởng, “Đây là tên bảng hiệu ngoài cửa suối trong, chuyên dùng cho trưởng lão và tiên quân trong tông.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Là ta lớn lên ngoan sao? Vì cái gì lại được đối xử đặc biệt hơn?”

Chúng đệ tử cùng kêu lên: “Tất cả là vì sư thúc!”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Y vào bên trong, tìm được tên suối trên biển, đứng bên bờ cởi áo ngoài, cởi bỏ dây lụa buộc tóc, chỉ mặc một chiếc áo đơn tiến vào trong suối.

Đệ tử cho y tên biển hiệu có nhắc nhở qua, cho dù hiện giờ thân thể không bị thuơng, nhưng vào trong suối vẫn có thể cảm thấy đau đơn.

Tẩy Cốt Tuyền có thể đào lại những miệng vết thương đã từng chịu. Mặc dù đã khỏi hẳn, cũng muốn trị liệu lại một lần.

Trên cơ bản, phàm là người bước vào linh tuyền, không có ai có thể không cảm thấy đau.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng ngâm mình trong hồ, hoàn toàn không thấy đau. Y kinh ngạc mà nhướn mi, không nghĩ thân thể này lại tốt như thế, một chút bệnh cũ đều không có.

Giữa ao có một tảng đá, có thể dựa vào ngâm suối nước nóng, y liếc mắt, đi ra phía giữa hồ.

Lúc sắp tới, ngón tay trắng nõn dính nước duỗi về phía tảng đá. Lúc đang chuẩn bị đụng vào, đầu ngón tay bỗng nhiên run lên.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở mắt to, đau nhức trong phút chốc thổi quét mở ra trên thân thể.

Trong khoảnh khắc, cái trán y thấm đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân không ngăn được run rẩy, vòng eo ngâm trong nước suối, hai chân, cả hai bàn chân dẵm dưới đáy hồ, đều như có vô số kim nhỏ đâm vào, như có ngàn vạn con trùng gặm cắn, làm tất cả dây thần kinh của y đều căng thẳng.

Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trắng đến mức tận cùng, muốn cất bước rời đi, nhưng thân thể như không nghe sai sử, bị chặt chẽ trói chặt tại chỗ.

Đang hoảng hốt, y cho rằng muốn đau chết trong hồ nước.

Ngón tay cứng đờ giật giật, Thẩm Lưu Hưởng nhéo cái pháp quyết cực kỳ đơn giản.

Trong quần áo đặt trên bờ, ánh sáng ngọc bội chợt lóe.

Hồ nước rộng lớn, sương trắng lưu chuyển như mây trời, trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước suối cuồn cuồn là có thể nghe thấy rõ ràng.

Chu Huyền Lan đang cởi dở áo, đột nhiên bị triệu hoán đến tận đây, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía hồ nước.

Đôi mắt đen nhánh chợt trầm xuống.

Thẩm Lưu Hưởng chỉ mặc một cái áo đơn, bị nước suối tẩm ướt dầm dề dán ở trên người, phác họa ra đường cong dáng người thiếu niên đơn bạc mảnh khảnh, tóc dài đến eo, chìm một nửa vào nước suối thanh triệt thấy đáy.

Lúc này, một giọt nước lẫn máu chảy xuống theo sườn cằm thiếu niên.

“Tí tách......”

Màu đỏ thắm lấy y làm trung tâm, khuếch tán trong nước hồ.

Chu Huyền Lan nhìn áo đơn dần dần nhiễm đỏ, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhảy xuống hồ, mang theo tiếng nước 'rầm' một cái đi đến bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng.

Y đau đến toàn thân phát run, thấy Chu Huyền Lan xuất hiện trước mặt, liền gian nan nâng lên tay, ấn lên vai hắn.

Môi y tái đến dọa người, run run nói: “Mang, mang ta ra khỏi hồ.”

Chu Huyền Lan rũ mắt nhìn chằm chằm y trong chốc lát, liền tiến bước, duỗi tay đỡ lấy eo Thẩm Lưu Hưởng, đem người ôm vào trong lòng ngực rộng lớn.

“Sư tôn, thân thể người hẳn là có bệnh cũ rất nghiêm trọng.” Tiếng nói trầm thấp của hắn vừa nhẹ vừa mềm, “Người dựa vào đệ tử. Nhịn một chút. Linh tuyền sẽ giúp người chữa khỏi miệng vết thương.”

Hắn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế.

Mỗi tấc da thịt ngâm trong nước suối đều đổ máu.

Theo lý mà nói, kể cả là mình đầy thương tích, toàn thân trên dưới cũng không có khả năng không có một chỗ nào lành lặn như vậy.

Nhưng chính là kỳ quái như thế, thân thể sư tôn như từng bị thứ gì đó cắn xé từ trong ra ngoài, một chút da thịt lành lặn cũng không tìm được.

“Ta nói, ngươi dẫn ta rời khỏi chỗ này.” Thẩm Lưu Hưởng đau đến sắp mất lý trí.

Ngón tay y siết chặt, móng tay đâm thật sâu vào bả vai Chu Huyền Lan, tiếng nói run rẩy lặp lại một lần, “Mang ta ra khỏi hồ.”

Chu Huyền Lan buông mi mắt, nhìn chăm chú vào làn da lộ ra bên ngoài của Thẩm Lưu Hưởng, dưới sự gột rửa của nước suối xuất hiện kín mít điểm đỏ.

Đáy mắt hắn một mảnh khói mù.

Đến tột cùng là bị cái gì làm bị thương, mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế?

Chu Huyền Lan hạ quyết tâm, một tay ôm chặt vòng eo mềm dẻo của Thẩm Lưu Hưởng, chặt chẽ ôm người vào trong ngực, bàn tay kia đè đầu y lên bả vai mình, dẫn người chìm vào trong nước suối.

Thẩm Lưu Hưởng vốn lộ nửa người trên mặt nước, nháy mắt bị nước suối tẩm từ đầu đến chân, dẫn tới huyết sắc quanh thân càng đậm dày hơn mấy lần.

Lông mi y ở trong nước khẽ run, đầu ngón tay trắng bệch, cách một lớp vải, hung hăng đâm vào da thịt Chu Huyền Lan.

Toàn thân trên dưới đau đến mức tinh thần y hỏng mất.

Hồ nước to như vậy biến thành đỏ tươi một mảnh.

Động tác giãy giụa liều mạng của Thẩm Lưu Hưởng làm nổi lên tầng tầng gợn sóng trên mặt nước.

Lúc đã tinh bì lực tẫn, y rúc trong ngực Chu Huyền Lan không chịu nổi phát run, chui đầu vào hõm cổ hắn, bắt được một chỗ da thịt, mang theo mười phần oán khí cắn xuống.

Đầu lưỡi thấy máu.

Đôi mắt y càng đỏ hơn vài phần.

Không biết qua bao lâu, trong hồ dần trở về yên lặng.

Kích động sống tuyền đem nước hồ nhiễm đỏ rực rỡ hẳn lên, linh khí ngưng kết thành sương trắng nổi trên không, nước suối thanh triệt thấy đáy.

“Rầm......”

Chu Huyền Lan trồi lên mặt nước.

Vạt áo hắn bị tuột xuống hơn phân nửa, tóc dài hỗn độn rời rạc, bọt nước trong suốt theo sợi tóc rơi xuống tí tách. Ở bên cổ, đan xen dấu răng xâm nhập da thịt, máu chảy đầm đìa một mảnh, thoạt nhìn thập phần dọa người.

Mà thiếu niên cuộn tròn trong lòng ngực hắn, lông mi đen nhẹ rũ, cánh môi khôi phục hồng nhuận.

Tóc dài ướt dầm dề quấn quanh giữa hai người. Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh này, là đã rơi vào giấc ngủ say.

Chu Huyền Lan buông mi mắt, ánh mắt xẹt qua mỗi tấc trên khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng.

Từ lông mi dính hơi nước, đến chóp mũi trắng nõn tinh xảo, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng hào mềm mại kia. Có trong nháy mắt như vậy, hắn dường như bị mê hoặc, muốn cúi người hôn lên.

Nếm thử đôi môi kia có phải cũng mềm mại như trong tưởng tượng của hắn hay không.

Nhưng gần trong nháy mắt.

Đáy mắt Chu Huyền Lan khôi phục thanh minh, lấy ra một chiếc áo khoác từ trong túi trữ vật, đắp lên thân thể thiếu niên đơn bạc, ôm người ra khỏi linh tuyền.

_______________________________________

Hồ này chữa được mọi vết thương. Chỉ không chữa được vết cắn của thằng cu Hưởng. Khổ thân Tiểu Lan của mị

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dạt Dào

Copyright © 2022 - MTruyện.net