Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Ninh Du nhìn quanh phòng một lúc nhưng không thấy ai cả.
Ngay lập tức sự nghi ngờ thay thế nỗi tức giận trong lòng cô, điều này cũng thật quá kỳ lạ phải không?
“Cô có thể nghe thấy tiếng của tôi sao?” Giọng nói không biết từ đâu vang lên, dường như mang theo chút kinh ngạc, sau đó lại trở nên lạnh băng: “Trước tiên đừng hoảng hốt, nếu không muốn bị Bùi Tư Viễn nghe thấy thì đừng nói gì cả.
Hãy dùng tâm trí để nói chuyện với tôi.”
“Anh là...” Lần đầu nghe thấy giọng nói này, Cố Ninh Du quả thực bị giật mình, nhưng cuộc nói chuyện kéo dài mấy chục giây đã đủ để cô bình tĩnh lại.
Chủ nhân giọng nói này biết cô và Bùi Tư Viễn, lại thần thần bí bí.
Trong chớp mắt, tựa như cô đã có đáp án trong lòng: “Cốt truyện?...!Hay là tác giả đằng sau cuốn tiểu thuyết này?”
“Đây là định nghĩa cô dành cho tôi, cô muốn gọi tôi theo cách đó cũng được.”
Cố Ninh Du nghi ngờ hỏi: “Vậy anh vốn là gì?”
“Nói theo cách của tôi.” Giọng nói kia dùng lại một chút rồi lại tiếp túc: “Tôi là Đấng Tạo Hóa của thế giới này.”
Thật lố bịch.
Thật quá điên rồ.
Thế giới này thiếu khoa học hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Cố Ninh Du im lặng một lúc, hỏi trong lòng: “Sao anh lại...!ừm, kết nối với tôi?”
“Thật ra thì tôi cũng không biết.” Đấng Tạo Hóa - tạm thời cứ xưng hô như vậy - dùng giọng nói lạnh băng đáp: “Cô là người thứ hai có thể nghe thấy giọng nói của tôi.”
“Người đầu tiên là ai?...!Bùi Tư Viễn?” Câu trả lời quá rõ ràng, không cần Đấng Tạo Hóa nói ra Cố Ninh Du cũng đoán được: “Anh ấy sẽ không nghe được cuộc nói chuyện này chứ?”
Đấng Tạo Hóa trả lời: “Không nghe được.”
Vậy thì tốt.
Cố Ninh Du hơi yên tâm, trong lòng có rất nhiều khúc mắc nhưng không biết phải hỏi từ đâu: “Bùi Tư Viễn đã nghe thấy giọng nói của anh từ rất lâu?”
“Ừ, sớm hơn cô rất nhiều.”
“Sớm hơn bao lâu? Chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ Bùi Tư Viễn có thể nghe thấy giọng nói của Đấng Tạo Hóa từ kiếp trước?
Đấng Tạo Hóa không trả lời.
Cố Ninh Du biết rằng cô không thể tìm ra đáp án cho câu hỏi này, nhưng cô cố gắng nói chuyện với Đấng Tạo Hóa: “Vậy thì, anh ấy cũng...!thoát khỏi sự kiểm soát của anh từ rất lâu rồi?”
“Tất nhiên.
Không phải cô đã sớm đoán ra rồi sao?”
Dù sao đó chỉ là suy đoán mà thôi, cô cũng không dám khẳng định.
Mà sau đó cô còn bị Bùi Tư Viễn lừa nữa...
“Còn Giang Dao thì sao?” Cố Ninh Du nghĩ đến một người nữa: “Không phải cô ấy đã thoát khỏi sự khống chế rồi sao, chắc cô ấy cũng có thể nghe thấy giọng nói của anh đúng không?”
“Không, tình hình của cô ta không giống với hai người.”
Cố Ninh Du không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Đấng Tạo Hóa: “Chỗ nào không giống?”
“Tôi không kiểm soát cô ta vì tôi không muốn, còn tôi không kiểm soát cô và Bùi Tư Viễn là bởi vì tôi không thể.”
Tại sao lại có người thích nói chuyện vòng vo thế.
“Không muốn là sao, không thể là sao?”
Đấng Tạo Hóa không trả lời lại.
Cố Ninh Du kìm nén sự sốt ruột trong lòng: “Anh không muốn nói thì tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi hi vọng sau này anh đừng ghép tên tôi với tên anh ấy vào một chỗ nữa.”
Đấng Tạo Hóa nửa khen ngợi nửa cảm thán nói: “Cô là một người phụ nữ rút khỏi tình cảm rất nhanh.”
Cô vốn không quá đắm chìm, huống hồ Bùi Tư Viễn còn lừa gạt cô, tất cả những sự ngọt ngào sau khi cô ở bên anh cũng chỉ là một lời nói dối được thiết kế cẩn thận.
Nhưng cô không hiểu tại sao anh phải lừa cô như vậy...!Bởi vì anh thích cô?
Kiếp trước anh cư xử lạnh nhạt vô tình, không hề có một chút động lòng với cô, lại còn hại gia đình cô...!Sau khi sống lại, anh đột nhiên yêu cô?
Chẳng lẽ kịch bản do tác giả thiết lập cho Bùi Tư Viễn không phải là một người đàn ông sau khi bị cường thủ hào đoạt cũng không thay lòng đổi dạ, vẫn luôn thâm tình, cuối cùng ôm được người đẹp trở về, mà là một người đàn ông êu mà không hề hay biết, đến khi đánh mất người mình yêu mới tỉnh ngộ, sau đó truy thê hỏa táng tràng hả?
Mà cô cũng không phải là một nữ phụ độc ác, cuối cùng chuốc lấy cái kết bi thảm, tan cửa nát nhà, mà là kiểu nữ chính đáng thương bị ngược thân ngược tâm, sau khi chịu đủ quả đắng cuối cùng nhận được hạnh phúc?
Đây là cái cốt truyện ngược luyến và cẩu huyết cổ xưa gì vậy?
Không ngờ đi một vòng, nữ chính lại là chính mình?
Cơ mà đáng tiếc.
Dù Đấng Tạo Hóa có đưa cho cô kịch bản như thế nào, là nữ chính hay nữ phụ cũng thế, cô không có tâm tình để diễn tiếp nữa.
Người cô thích là Bùi Tu Viễn ở kiếp này, người chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương cô, yêu thương và chiều chuộng cô, chứ không phải là người đàn ông kẻ đã hại cô đau đớn khổ sở ở kiếp trước, đến khi sống lại lại còn lừa dối đùa bỡn cô…
Cứ cho là Bùi Tư Viễn yêu cô, vậy thì thế nào? Vì tình yêu mà mọi tổn thương đó đều có thể tha thứ và bỏ qua được sao?
“Bởi vì hai chữ “tha thứ” nhìn có vẻ đơn giản, nhưng để nói ra thì cần rất nhiều dũng khí.” Cố Ninh Du nghĩ đến chuyện thăng trầm lúc trước, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ muốn hỏi anh, rốt cuộc Bùi Tư Viễn nghĩ gì trong lòng, chỉ là bây giờ chuyện đó không còn quan trọng với tôi nữa.”
“Sự thật là tôi cũng không biết anh ta nghĩ gì.”
Cố Ninh Du rất ngạc nhiên bởi câu trả lời của Đấng Tạo Hóa: “Anh không biết? Anh là Đấng Tạo Hóa, sao anh có thể không biết suy nghĩ của anh ấy?”
“Khi anh ta hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của anh ta nữa.” Đấng Tạo Hóa chần chờ một chút lại nói: “Anh ta là ngoại lệ duy nhất trong số những nhân vật tôi tạo ra.
Tuy nhiên, sau ngày hôm nay, còn có thêm một ngoại lệ nữa...!đó là cô.
Đây cũng là sự khác biệt giữa Giang Dao và hai người, tôi không khống chế cô ta vì tôi không muốn làm điều đó, còn tôi không khống chế các người vì tôi không có năng lực này.”
Cố Ninh Du cẩn thận lắng nghe lời của Đấng Tạo Hóa và phân tích từng chữ một.
Dựa theo ý tứ trong lời của Đấng Tạo Hóa thì anh ta không mất quyền điều khiển thế giới này, sở dĩ không điều khiển chỉ vì không muốn mà thôi.
Điều đó có nghĩa là nhân vật trong thế giới này cũng không thực sự thoát khỏi sự điều khiển của anh ta.
Và trước ngày hôm nay, cô cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
“Cho nên từ khi tôi từ Paris về, anh không khống chế tôi cũng là vì không muốn sao?”
Không ngờ Đấng Tạo Hóa lại phủ nhận: “Không phải.”
Cố Ninh Du vừa cảm thấy phân tích của mình là chính xác lại trở nên mơ hồ: “Vậy thì lý do là gì?”
“Bởi vì có người đã đe dọa tôi, bắt tôi làm như vậy.”
Cố Ninh Du vô cùng khiếp sợ: “Anh là Đấng Tạo Hóa, ai có thể đe dọa anh?!”
“Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng quả thực là như vậy.” Giọng của Đấng Tạo Hóa có chút ý vị thâm sâu: “Hay là cô đoán xem người đó là ai?”
Người đó là ai...!Ngoài Bùi Tư Viễn ra thì còn ai nữa?
“Anh ấy sao có thể? Cho dù anh ấy hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát cũng không thể.”
Một người bình thường lại có thể uy hiếp...!Năng lực của Thần?!
“Đương nhiên là anh ta có phương pháp của mình...!Thực ra thì anh ta không chỉ uy h.i.ế.p tôi mỗi chuyện này.”
“Còn có gì nữa?!”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");