Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu thơm tôi một cái, được không?
Thư Vưu ngây người.
Đôi mắt người đàn ông sâu hun hút, trông rất u ám, nhưng hình bóng của cậu lại được phản chiếu rõ ràng, như thể Thư Vưu ở trước mặt là tất cả đối với anh, là mối quan tâm duy nhất của anh vào giây phút này.
… Rất dễ tạo ảo giác cho người ta.
Ảo giác hai người họ là một đôi tình nhân yêu đương thân mật, chỉ đang làm chuyện hợp theo lẽ thường nhất trên đời này.
Nhịp tim của Thư Vưu, cũng chẳng thể kiềm được mà lỡ mất một nhịp.
Cậu gần như đắm chìm vào trong đó, gần như tin là thật, suýt nữa thì lún sâu vào.
Sau đó một sợi dây mảnh sắp đứt căng ra, kéo chút lý trí cuối cùng quay trở lại.
Cậu… Cậu không thể.
Thậm chí cậu còn tự hỏi liệu có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không.
Nhưng khi người đàn ông nói xong câu đó, anh vẫn thong thả ngồi xuống bên cạnh cậu, không hề mở miệng, chỉ im lặng nhìn cậu.
… Ý tứ cũng đâu cần rõ ràng như vậy.
“Lận, Lận Minh Húc.”
Thư Vưu lắp bắp nói: “Có thể, có thể không…”
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc cắt ngang lời nói lí nhí chẳng rõ tiếng của cậu, dứt khoát hỏi thẳng: “Cậu là bạn trai của tôi, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“Cậu nói cậu rất yêu tôi, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“… Nếu thế,” Cơ thể Lận Minh Húc chẳng hề nhúc nhích, nhưng lời nói của anh lại từng bước chậm rãi dồn cậu tới chân tường, ánh mắt u tối của anh chăm chú nhìn cậu, giọng điệu dần trở nên ẩn chứa chút kiềm nén: “Tại sao chúng ta không thể hôn một cái?”
Hôn.
Thậm chí anh còn dùng tới cả từ này.
Trực giác Thư Vưu đang mách bảo bây giờ Lận Minh Húc có hơi nguy hiểm.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông gắt gao nhìn thẳng vào cậu, cứ như không muốn bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào dù chỉ là nhỏ nhất trên khuôn mặt cậu. Thư Vưu nuốt nước bọt, nói bằng giọng khó nhọc: “Cũng… Cũng không phải không được.”
Lận Minh Húc nhướn mày.
Anh im lặng ngồi yên, như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp không biết nói. Thư Vưu mím môi, nghĩ thầm nếu anh thật sự là một bức tượng điêu khắc hoàn hảo thì cậu đã không có suy nghĩ nhiều đến thế.
Chàng trai sát lại gần từng chút một.
Có điều gì đó sền sệt đang dâng trào lên trong bầu không khí này. Thư Vưu gần, gần hơn, gần hơn chút nữa, tròng mắt Lận Minh Húc đen sẫm, hàng lông mi cũng rất dài, lúc này trong đáy mắt u ám đã tràn ngập bóng hình của Thư Vưu.
Tầm nhìn của Thư Vưu được phóng đại, đồng tử cậu giãn ra.
Hơi thở của Lận Minh Húc bất giác chậm lại… Chỉ có mình anh biết, tâm trạng của anh lúc này rất phức tạp.
Giống như một mô hình khổng lồ được tạo thành từ mười nghìn quân bài domino, giờ đây quân bài domino đổ xuống, nghìn quân bài cũng theo đó mà dần dần đổ sập, nhưng lại có một người định dựng chúng lên, gom lại, ghép thành mô hình khác một lần nữa.
Một mô hình khác càng đẹp đẽ hơn, càng tuyệt vời hơn trước.
Vì thế nên người chơi domino tràn đầy thích thú xen lẫn chờ mong, kiên trì, khát khao và hy vọng một viễn cảnh tuyệt vời hơn có thể xuất hiện.
Lận Minh Húc vô thức cuộn ngón tay lại, cọ xát chúng vào nhau.
Đôi môi đang gần sát của chàng trai hơi mỏng, đỏ mọng, tô điểm chút ánh nước và thoang thoảng mùi trà sữa… Khi vào đông thì chẳng còn mùi vị gì ngọt ngào hơn thế này nữa. Thư Vưu càng lúc càng gần, càng ngày càng gần, chỉ một giây ngắn ngủi mà dài tựa một tiếng, lâu như một ngày vậy.
Sau đó lại đóng băng trước mắt anh.
Đôi môi kề sát.
Thư Vưu cứng hết cả người, cứng đến mức chân tay cũng trở nên luống cuống, còn quên mất cách thở đúng nhịp.
… Nhưng môi cậu vẫn rất mềm.
Trái tim cũng mềm nhũn theo.
Cho nên giây phút chạm vào, cậu không dám lưu lại quá lâu, kẻo lại nhận ra sự thật phũ phàng là mình đang mềm lòng.
Nhưng giây kế tiếp, Lận Minh Húc bỗng vươn tay, ôm lấy eo cậu.
Rồi sau đó…
Như muốn hòa cơ thể cậu vào làm một, anh ôm chặt lấy cậu, rất sâu, dùng sức mà… Hôn lên.
Đầu óc Thư Vưu “bùm” một cái.
Nổ tung như pháo hoa.
… Đôi môi Lận Minh Húc hơi khô.
Cũng có mùi thơm ngọt ngào của trà sữa.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người đàn ông siết chặt, chặt đến mức khiến Thư Vưu hoàn toàn không thể vùng ra, tay còn lại vững vàng hạn chế phạm vi hoạt động của cậu, khiến cậu chẳng thể lùi về phía sau.
Khi anh hôn sâu hơn, môi lưỡi họ theo đó mà quấn quýt không rời, xô đẩy lẫn nhau, vừa phản kháng nhưng cũng vừa đón nhận.
Dường như kéo dài vô tận, chẳng có điểm cuối, điểm bắt đầu và lý do cũng dần mờ nhạt.
Mặt Thư Vưu ửng đỏ, vành tai đỏ chót, môi càng đỏ hơn, rất giống một quả cà chua nhỏ chín nục.
Một phút hay hai phút, ba phút cũng có thể là mười phút.
… Môi hai người cuối cùng cũng tách ra.
Thư Vưu cuống quýt lùi lại mấy bước: “Lận, Lận Minh Húc, tôi uống nhiều trà sữa quá nên phải đi vệ sinh đây!”
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu lắc lư lung tung, cậu quay đầu chạy như điên, chỉ để lại cánh cửa đung đưa cọt kẹt.
Lận Minh Húc: “…”
Nước ấm phải đun từ từ, anh đang cảm thấy hơi sốt ruột.
Nhưng khi có cơ hội, đương nhiên phải nắm chặt lấy nó.
Vẻ mặt người đàn ông tối tăm, ngón tay lại cọ xát vào nhau, ánh mắt dời đến bàn trà.
Trên đó đặt cuốn catalogue thiết kế mà Thư Vưu mới vừa mở ra, trang cậu đang lật đến…
Không phải ảnh kết quả khi thiết kế xong, mà là ảnh quảng cáo về văn phòng của một công ty.
Lận Minh Húc hơi nhíu mày.
Thư Vưu không muốn trang hoàng lại nhà cửa, còn kháng cự việc chuyển nhà…
Tại sao?
…
Thư Vưu vọt vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, tạt nước lên mặt mình để hạ nhiệt độ.
Động tác rất nhanh nhẹn, bởi vì cậu sợ nếu mình không làm nhanh lên thì bản thân sẽ bị nấu chín mất.
Dòng nước lạnh cuối cùng cũng biến khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt của cậu trở thành một màu trắng nhợt, Thư Vưu lau tóc, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm… Bản thân mình trong gương.
Khóe mắt lẫn đuôi lông mày của người trong gương tựa như nhiễm chút cảm giác khó diễn tả thành lời.
… Giống nụ hoa trên ngọn cây vào mùa xuân, đang chớm nở.
Thư Vưu: “…”
Xong rồi xong rồi.
Có phải Lận Minh Húc có độc không? Cậu cảm giác mình bị trúng độc rồi, thấy chỗ nào cũng không ổn.
Cậu vội vã rửa mặt lại, rửa đến mức khóe mắt hơi ửng hồng, suýt nữa là tróc da.
Lúc này dì lao công bước vào, nhìn thấy trên bồn rửa tay toàn là nước.
… Không phải là dì giấu giếm thân phận lúc trước.
Dì lao công nhìn thấy rõ ràng tình hình trước mặt, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt cậu, đúng thật là tra tấn lương tâm mà!
Thư Vưu giật mình, đành cười khan: “Cháu đang dọn dẹp thôi.”
Làm việc thôi! Khi đang làm việc thì cậu sẽ không nghĩ đến những chuyện rắc rối đó nữa!
Thư Vưu lập tức cầm lấy khăn lau, cây lau nhà và chất tẩy rửa đặt ở bên cạnh…
Mười phút sau, dì lao công đó lại bước vào, nhìn chằm chằm cậu như hổ rình mồi: “Chàng trai.”
Thư Vưu: “… Dạ?”
Giọng điệu của dì ấy không mấy thiện cảm: “Cậu quen biết chủ nhiệm Vương của phòng hậu cần à?”
Thư Vưu: “… Không quen.”
“Vậy cậu quen với quản lý Tống phòng nhân sự hả?”
Thư Vưu: “… Cũng không quen nốt.”
Dì ấy thả lỏng người, giật lấy cây lau nhà trong tay cậu, trợn mắt hỏi: “Cậu không quen thì đi cướp công việc của tôi làm gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu dọn dẹp sạch sẽ như vậy cũng vô dụng thôi! Tầng này do tôi thầu!”
Thư Vưu: “…”
… Công việc dọn dẹp đã đánh thức những ký ức quen thuộc trong cậu, nên cậu mới bất cẩn làm hết.
Cậu chán chường ra khỏi nhà vệ sinh.
Đã gần đến giờ tan sở, mọi người trong văn phòng đã lục tục quẹt thẻ rồi ra về. Nhưng Thư Vưu lại đi ngược dòng người, quay lại phòng làm việc của Lận Minh Húc.
Đi tới trước cửa, cậu dừng lại.
Đi vào?
Không đi vào?
Đi vào?
Không đi vào?
Trong não cậu giờ đây đang đấu tranh dữ dội, ác quỷ với thiên thần đang giằng co quyết liệt, đánh đến mức tia lửa văng tung tóe, ngươi chết ta sống.
Chưa kịp phân thắng bại thì một tiếng “két” vang lên, cửa phòng làm việc mở ra.
Lận Minh Húc đã mặc áo khoác, trong tay cầm mũ và khăn quàng cổ của Thư Vưu.
Mũ và khăn quàng cổ đều là màu nhạt, hơn nữa còn có lông xù lên.
… Điều này khiến người đàn ông này thoạt nhìn không hề lạnh lùng chút nào, ngược lại còn mang chút ý tứ khó nói thành lời.
Mồm Thư Vưu nói không ổn, nhưng trái tim nhỏ bé của cậu lại lỡ một nhịp.
Nhìn thấy Thư Vưu đang đứng trước cửa, trong mắt Lận Minh Húc thoáng hiện lên vẻ đã hiểu rõ: “… Đã trở lại rồi?”
“Ừ…”
Ánh mắt Thư Vưu né tránh, ấp úng nói: “Hôm nay nhà vệ sinh có hơi đông người.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Tan làm rồi mà vẫn còn có nhiều người như vậy à?”
“Đúng vậy!”
Thư Vưu ra vẻ thông thạo nói: “Nhận lương sờ cá*, ai cũng có trách nhiệm, ngồi xổm trong nhà vệ sinh công ty, bắt đầu từ tôi!”
(*) Sờ cá: Dùng để chỉ hành vi lười biếng, không chăm chỉ làm việc hoặc chỉ làm đối phó.
Lận Minh Húc: “…”
Anh sẽ bảo phòng nhân sự xem xét ngăn chặn cơn gió độc hại này lại.
Hai người sóng vai đi tới thang máy.
Lúc này cũng đang là giờ tan làm của công ty Lận Minh Húc, mọi người đều đang đi về, nhưng lại đi rất chậm… Tại sao? Bởi vì sếp lớn của họ đi ngay đằng trước.
Vừa đi, vừa được nghe sếp lớn nói chuyện với bạn trai nhỏ, mọi người liếc nhau ra vẻ hiểu ý, nhao nhao dỏng tai lên nghe.
“Sao tóc mái của cậu ướt vậy?”
“Ờm, tôi tiện thể rửa mặt luôn ấy mà, bất cẩn bị dính nước.”
“Vậy cậu đội mũ lên đi, chút nữa ra ngoài sẽ bị gió thổi đấy.”
“Không sao đâu, tôi nghe nói nóng lạnh đan xen có thể giúp rụng tóc.”
“… Cậu muốn rụng tóc làm gì?”
“Rụng tóc, sau này rửa mặt thì tóc mái sẽ không bị ướt nữa.”
“…”
Lận Minh Húc cạn lời, khóe mắt thoáng nhìn thấy nhóm người đang cười khúc khích phía sau, lập tức nhướn mày: “… Sao mọi người còn chưa về thế?”
“Đi đi đi! Bọn em đi ngay đây!”
Một đám quần chúng ăn dưa nhanh chóng chuồn lẹ.
Mặt Thư Vưu đỏ bừng: “Lận Minh Húc, có phải họ nghe thấy hết rồi không?”
“… Chắc thế.”
Lận Minh Húc không hề để bụng: “Nghe được cũng có sao đâu.”
Nhưng không biết tại sao Thư Vưu lại thấy ngượng chín mặt, cậu nh ỏ giọng lẩm bẩm: “Họ nghe thấy sẽ không ảnh hưởng gì đến anh chứ?”
“Không đâu.”
Lận Minh Húc hờ hững nói: “Sẽ chỉ làm sâu sắc thêm ấn tượng khái quát về nghề diễn viên talk show của cậu thôi.”
Thư Vưu: “…”
Suy luận này nghe có vẻ hợp lý ghê.
Trong nháy mắt hai người đã xuống đến bãi đỗ xe ngầm, Thư Vưu ngồi vào ghế phụ, bỗng nhiên nhận ra một chuyện.
Bên trong xe là một không gian kín.
Chỉ có cậu và Lận Minh Húc.
Cửa xe đang đóng…
Không không không, cậu đang nghĩ cái gì thế? Lận Minh Húc sẽ không làm gì trên xe đâu.
Xe khởi động, Lận Minh Húc tập trung lái xe, Thư Vưu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đang suy nghĩ khi về đến nhà sẽ nấu món gì cho buổi tối.
Ở lối ra bãi đậu xe, có người đang cãi nhau với nhân viên bảo vệ, âm thanh có hơi lớn.
Thư Vưu không khỏi nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai trẻ có dáng người mảnh khảnh cao gầy, ôm một chồng tài liệu trong tay, đang sốt ruột nói gì đó với nhân viên bảo vệ.
Ơ? Nhìn thoáng qua, đối phương có vẻ ưa nhìn thật.
Là kiểu ngoại hình nổi bật mà người thường liếc mắt một cái đã có thể thấy ngay ấy.
Thư Vưu cũng không nghĩ nhiều, chỉ liếc một cái rồi dời tầm mắt, tiếp tục nhớ về tủ lạnh ở nhà vẫn còn dư lại những nguyên liệu nào.
Củ cải, cà rốt, cải trắng, cải thìa… Quyết định rồi, đêm nay sẽ ăn sườn heo chua ngọt!
Nửa tiếng sau, xe lái vào tiểu khu nơi họ thuê, Lận Minh Húc đỗ xe ở dưới tầng rồi tắt máy.
Thư Vưu tỉnh táo lại, chớp mắt.
Đang lúc cậu chuẩn bị xuống xe thì Lận Minh Húc chợt mở miệng gọi: “Thư Vưu.”
Thư Vưu quay đầu nhìn anh theo bản năng: “Sao vậy?”
Ánh tà dương buổi chạng vạng dần buông xuống, ánh sáng trong xe càng thêm ảm đạm mờ mịt, khiến các đường nét khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cũng dần mờ nhạt chẳng thấy rõ, trong không gian tĩnh lặng ấy, Lận Minh Húc bất ngờ nghiêng người qua, hôn nhẹ lên khóe môi cậu.
Một cái hôn rất nhẹ nhàng.
Khác hẳn so với buổi chiều.
Nhưng mức độ sát thương dữ dội thì ngược lại, nhịp tim cậu tăng gấp mấy lần.
Thư Vưu đờ người bất động, trong đôi mắt Lận Minh Húc chan chứa đầy ý cười, khẽ giọng nói: “Không có gì đâu, chỉ là tôi muốn thơm thơm bạn trai của mình thôi.”
Không có gì đâu.
Chỉ là tôi muốn thơm thơm.
Bạn trai của mình thôi.
Một câu nói chia thành ba đoạn, đánh Thư Vưu ba phát, đánh đến mức đầu óc cậu ong ong, trở nên trống rỗng.
Thư Vưu:…
Toi rồi toi thật rồi, cậu chắc chắn.
Lận Minh Húc thật sự có độc!!!