Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta đáp ứng!
Tạ Quảng Bình nói.
- Hiền chất!
Thạch Thịnh gấp giọng, đây là tổ trạch của Thạch gia hắn, nếu bị đuổi ra khỏi cửa, như vậy Thạch gia bọn hắn ở Lâm An Thành sẽ không ngóc đầu lên được, cho dù là ai cũng sẽ đến giẫm lên một cước.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không thể thắng sao?
Tạ Quảng Bình hỏi Thạch Thịnh.
Thạch Thịnh có lời muốn nói, nhưng lúc này chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy Thạch Thịnh không nói lời nào, Tạ Quảng Bình lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi có thể rời Thạch gia chưa?
- Tần Khuynh Mâu ở Thạch gia bị thương, không nói về sau các ngươi làm sao bồi thường, tối thiểu trước mắt nên ra tiền thuốc men chữa thương chứ.
Hứa Vô Chu nói với Thạch Thịnh.
- Ngươi muốn bao nhiêu tiền thuốc men?
Sắc mặt Thạch Thịnh âm trầm không gì sánh được.
- Nàng bị thương nặng như vậy, ít nhất cũng phải một ngàn lượng mới có thể miễn cưỡng đủ cho một đợt trị liệu chữa thương.
Hứa Vô Chu nói.
Một ngàn lượng, thật đúng là sư tử há mồm, một ngàn lượng mua một gốc linh dược cũng dư.
Thấy Thạch Thịnh không nói lời nào, Hứa Vô Chu nói:
- Ở địa bàn của ngươi xảy ra chuyện, bồi thường ta tạm thời để một bên, nhưng hiện tại ngay cả ứng tiền thuốc men cũng không cho? Các ngươi làm người không thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Lý Khanh Phỉ, Mao Vĩnh Lượng muốn ói vào mặt Hứa Vô Chu: Ngươi cái tên tham tài thành dạng này, còn không biết xấu hổ mắng người khác không biết xấu hổ, vô sỉ đến loại tình trạng này, cũng xứng với bêu danh trước kia của ngươi.
- Tần tiểu thư giống như cũng không phải bị thương rất nặng đi.
Thạch Thịnh lạnh lùng nói.
- Đó là do nàng kiên cường cố nén đau đứng ở đây. Nếu ngươi không tin, ta sẽ bảo nàng nằm ở trên mặt đất cho ngươi xem?
Hứa Vô Chu nhìn về phía Tần Khuynh Mâu, thấp giọng nói.
- Chờ chút nữa phối hợp với ta.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Khuynh Mâu đỏ như rướm máu, sự tình xấu hổ như thế sao Hứa Vô Chu có thể nói ra? Nằm trên đất nàng làm không được.
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu nàng bị choáng phải nằm ở chỗ này. Vậy sự tình hôm nay sẽ không thể kết thúc như vậy, thương thế của nàng nặng đến tình trạng té xỉu, một trạch viện sao có thể bù đắp được? Ta khẳng định sẽ lên cơn giận dữ, sát ý sẽ làm cho đầu óc của ta không còn lý trí để nói chuyện bình thường.
Những người khác trợn mắt há hốc mồm, đổi mới nhận biết của bọn hắn về mức độ vô sỉ rồi. Một mỹ nhân như vậy, ngươi bởi vì bạc mà để người ta nằm trên mặt đất giúp ngươi lừa bạc? Còn mặt mũi sao?
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ cho rằng ta đe doạ các ngươi để lừa lấy bạc sao, một đám mắt chó đui mù, bản thiếu là người nào chứ, nghĩ ta thèm chút tiền ấy của các ngươi sao?
Hứa Vô Chu phẫn nộ trừng những người kia quát.
Tạ Quảng Bình thực chịu không được gia hỏa buồn nôn này, nói với Thạch Thịnh:
- Cho hắn!
Thạch Thịnh phân phó người đi lấy một ngàn lượng, thần sắc tái nhợt ném cho Hứa Vô Chu:
- Cút!
Hứa Vô Chu cũng không thèm để ý thái độ của hắn, tiếp nhận một ngàn lượng xong, thầm nghĩ đả thông Đốc Mạch không thành vấn đề.
- Bạc ứng trước ta nhận, ta mang nàng về nhà quan sát một thời gian, vạn nhất thương thế của nàng tăng thêm, ta sẽ thông báo tiếp cho các ngươi.
Hứa Vô Chu không quên sự chuyên nghiệp của người giả bị đụng xe kiếp trước.
Một câu để cho vẻ mặt của đám người Thạch gia càng thêm khó coi, lời này của hắn ý tứ là thỉnh thoảng còn sẽ đến đe doạ kiếm chút bạc sao?
- Thật biệt khuất!
Một đệ tử Thạch gia nhịn không được lửa giận, một chưởng hung hăng đánh vào trên bàn đá ở bên cạnh, cái bàn trong nháy mắt bị hắn đập vỡ vụn.
Hứa Vô Chu thấy cảnh này không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay đột nhiên rút ra, bộc phát khí huyết chém về phía tên đệ tử Thạch gia kia, bá đạo mà hung mãnh, muốn chém đối phương thành hai đoạn.
Thạch Thịnh đang đề phòng Hứa Vô Chu, thấy hắn xuất thủ, sắc mặt biến đổi, bộc phát lực lượng trực tiếp ngăn cản Hứa Vô Chu.
- Keng!
Trường kiếm trong tay Hứa Vô Chu bị ngăn trở, binh khí giao phong làm ánh lửa bắn ra bốn phía, va chạm làm binh khí hai người đều bị chém ra lỗ hổng.
- Hứa Vô Chu! Hôm nay ngươi thật muốn không chết không thôi sao?
Lúc này Thạch Thịnh cũng triệt để bạo nộ, hắn không muốn cùng Hứa Vô Chu ở Thạch gia tiếp tục náo xuống, đây là gia tộc của hắn, nếu thật muốn liều chết chiến một trận, Thạch gia hắn không biết sẽ chết bao nhiêu người, cho nên thấy Tạ Quảng Bình đứng ra ước chiến với Hứa Vô Chu, hắn liền nghe theo.
Nhưng Hứa Vô Chu đắc thế không buông tha người khác, hắn cũng chỉ có mang theo Thạch gia liều chết chiến một trận.
Lúc này tên con cháu Thạch gia kia đã sợ choáng váng, ngơ ngác đứng tại đó, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Hứa Vô Chu sẽ bỗng nhiên nổi điên xuất thủ với hắn.
Những người khác cũng ngây người, gia hỏa này vừa cùng Tạ Quảng Bình đạt thành hiệp nghị một tuần sau ước chiến, lúc này liền vi phạm, còn có một chút uy tín hay không.
Chỉ là lúc này bọn hắn lại nghe Hứa Vô Chu nhìn tên con cháu Thạch gia kia nói:
- Ai cho ngươi đập đồ ở nhà của ta?
Mọi người giật mình, nhưng sau đó liền kịp phản ứng, thần sắc cổ quái nhìn Hứa Vô Chu: Gia hỏa kia xem tòa nhà này là tài sản riêng của hắn sao, hắn tự tin có thể thắng Tạ Quảng Bình sao?
Hứa Vô Chu cũng mặc kệ bọn hắn nghĩ như thế nào, nhìn Thạch Thịnh nói:
- Cố gắng giúp ta trông nhà, một tuần sau ta đến thu, nếu hỏng thứ gì, vậy đừng trách ta tìm các ngươi bồi thường.
Hứa Vô Chu nói xong, cũng không đợi Thạch Thịnh trả lời, nắm tay Tần Khuynh Mâu rời đi.
Thạch Thịnh đứng ở đó nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Một đám đệ tử thế gia vây xem nhìn bóng lưng của Hứa Vô Chu cũng lâm vào trong tĩnh mịch. Gia hỏa này... quá phách lối!
- Thủ đoạn như vậy phải nhớ kỹ, sau này về Triều Ca đập phá nhà người khác học tập một chút, nhất định có thể lấy được trái tim của các cô nương.
Vũ Phong ở một bên nhìn xem, lại cầm cuốn vở ghi chép, thấy Hứa Vô Chu đi tới, hắn tranh thủ thời gian tránh đi.
Đêm nay hắn còn chưa tìm được nữ nhân, nên không muốn rời yến hội này. Hắn không thể biểu hiện quá thân mật với Hứa Vô Chu, bằng không đêm nay chắc chắn một mình một giường.