Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cơm chiều, Kha Dĩ Huân không ăn ở nhà, Ông Viên Viên còn tỉ mỉ đưa thức ăn lên phòng Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cơm nước xong xuôi, đem những bộ quần áo của Kha Dĩ Huân tặng gấp lại, sau đó cô bỏ vào tủ. Nếu là một năm trước anh làm chuyện này vì cô —— cô sẽ vui vẻ, sẽ cảm kích anh.
Anh không nên để cô nếm đủ cay đắng mùi đời, cuối cùng lại tạo cho cô một khung cảnh trong mơ.
Căn phòng an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô cũng không muốn tiếp nhận, loại trừ khả năng có người gọi đến không phải tìm mình. Nếu là Kha Dĩ Huân, cô cũng không muốn tiếp.
Điện thoại lại vang lên, Diệp Nhiễm phiền lòng, xem màn hình không phải là số của Kha Dĩ Huân, đương nhiên, anh chưa từng nhẫn nại gọi điện cho cô. Cô đứng dậy, thầm nghĩ bảo người nọ đừng kiên trì nữa.
“Sao bây giờ mới chịu nghe điện thoại?” Hồ Doanh phiền chán bất chấp lịch sự, khẽ quát.
Diệp Nhiễm không trả lời, tuy rằng cô không nghĩ là Hồ Doanh gọi tới, lại tựa hồ biết cô ta muốn nói gì.
“Diệp Nhiễm, có đang nghe điện thoại không đấy?” Cô ta lại thẳng thừng hỏi.
“Ừ.”
“Bây giờ anh họ tôi đang ở cùng Fiona.” Cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Tôi cố ý tránh đi để bọn họ tâm tình với nhau.”
Diệp Nhiễm nhếch môi, cô không biết nên nói với Hồ Doanh cái gì, rốt cuộc cô chỉ “Ừ” một tiếng.
“Cha của Fiona là một thương nhân nổi tiếng về bất động sản, nếu anh họ của tôi cưới cô ấy, thậm chí tập đoàn Mỹ Giai có sập đổ thì cũng có thể hồi sinh. Cô ấy là bạn học của tôi, đồng thời cũng là hoa khôi giảng đường, cô ấy từng học vũ đạo, từng là minh tinh trong trường. Cô ấy rất thích anh họ của tôi. Anh họ của tôi cũng rất thích dạng con gái này, điều còn thừa chắc tôi không cần nói cô cũng rõ chứ?”
“Hiểu rồi.” Diệp Nhiễm mỉm cười, Hồ Doanh nói quá rõ. Fiona có học thức, có gia thế, có sở trường, đi đến đâu đều chói lọi đến đó, so sánh với cô giống như một hòn đá chọi với mảnh kim cương. “Chỉ cần Kha Dĩ Huân đồng ý ly hôn, tôi tuyệt đối sẽ không dị nghị, lại càng không phá hư tình duyên của bọn họ.”
“Được, nhớ kỹ lời cô nói! Kỳ thật, anh họ tôi mang theo Fiona tham dự tiệc tối ở tập đoàn Mỹ Giai, ai ai cũng đều ngưỡng mộ, nói bọn họ là một đôi kim đồng ngọc nữ. May mắn là anh họ tôi không mang cô theo, bằng không chắc anh ấy sẽ mất mặt lắm.”
Diệp Nhiễm cúp điện thoại, không cần phải nghe cô ta kể lể cô cũng tưởng tượng được cảnh tượng đó rồi. Trong hội trường sang trọng, Kha Dĩ Huân và Fiona ăn mặc đẹp đẽ, cô ta duyên dáng đi cùng Kha Dĩ Huân chào đón khách, giao tiếp rộng rãi với hội nhà giàu, điệu bộ quen thuộc.
Diệp Nhiễm ngồi xuống mép giường, nếu là cô, chắc chắn sẽ rất nhạt nhẽo, khoát tay mình trên cánh tay của Kha Dĩ Huân, chỉ biết cười ngây ngô, nói không nên lời.
Không biết có phải là do lúc trước cô ngốc nghếch hay không, hoặc là ông trời đang trêu đùa cô, biến kế hoạch kỳ lạ của cô thành công. Có lẽ, thời điểm cô xuất hiện là lúc cuộc đời của Kha Dĩ Huân tăm tối nhất.
Cô khinh miệt thở dài, cuộc sống chính là như vậy. Lúc cô muốn đối xử tốt với anh, anh lại không quan tâm. Lúc anh để ý cô, cô xem là gánh nặng. Khi Fiona xuất hiện, cô đích thị là kẻ thứ ba.
Sau khi Kha Dĩ Huân trở về liền lập tức đến phòng Diệp Nhiễm, quần áo anh cũng không đổi, cô nằm trên giường nghe thấy mùi rượu và mùi nước hoa ở trên người anh.
Cô núp trong chăn, không tự giác nhíu mày.
Anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái nằm bên cạnh cô.
“Sao vậy?” Anh nhìn biểu cảm của cô, hỏi.
Cô lắc đầu.
“Không vui?” Anh nở nụ cười, ánh mắt tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Cô không phản ứng.
Anh đợi một lát, rốt cuộc không đợi được cô trả lời, toàn bộ vui vẻ hóa thành phẫn nộ, anh ngồi dậy nắm chặt vai cô, kéo cô đứng lên: “Nói chuyện! Không muốn cùng anh nói chuyện đúng không?” Không biết có phải là do anh uống hơi nhiều nên anh mới mất bình tĩnh hay không, anh lắc lắc người cô: “Rốt cuộc em là ai? Đem Diệp Nhiễm trả lại ngay!”
Mái tóc dài của cô hỗn loạn, anh ngừng tay, nhíu chặt mi, tựa hồ cũng biết bản thân thất thố, thử ổn định cảm xúc.
“Kha Dĩ Huân, anh cảm thấy cuộc sống trước kia của chúng ta có hạnh phúc không?” Cô nhìn anh, nghiêm cẩn hỏi.
Ánh mắt anh phút chốc trầm tĩnh, tay giữ chặt hai vai cô.
Cô nở nụ cười, không thể trả lời sao?
Bị nụ cười của cô chọc giận, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, ngoan cường nói: “Hạnh phúc!”
Cô hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn anh.
“Đó không phải là những gì em đang nghĩ, ngẫm lại đi, cuộc sống như vậy rất tốt.” Anh đè nén nói.
“Kha Dĩ Huân…” Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm một tiêu điểm: “Anh không nợ em. Chuyện đứa bé em không trách anh, thật sự em cảm thấy may mắn vì đứa bé không đến với thế giới này. Là em không hiểu được tình thế thực tế nên mới dám liều lĩnh mang thai, đối với ai cũng không công bằng.”
Anh nhìn thẳng cô: “Nói hưu nói vượn gì đấy!”
“Kha Dĩ Huân, anh có từng nghĩ tới không? Anh mang em đến đây chỉ vì muốn bù đắp, tương lai sau này của cả hai sẽ đi về đâu? Kha Dĩ Huân, chẳng lẽ anh lại muốn làm tổn thương thêm một người con gái khác?”
“Đây là chuyện của anh, không cần em xen vào!”
“Đúng rồi.” Cô cười gật đầu: “Đương nhiên em không cần xen vào, điều muốn nói với anh, chỉ có thể như vậy.”