Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chapter 21 Chương 21: Tầng Thứ Ba Sa Mạc
Tầng Thứ Ba, Sa Mạc!
Kích thước cao khoảng mười mét, rộng năm mét, dài hai mươi mét. Trên lưng nó có một người đang nằm, chính là Vũ Thuần Tử.
Con Thằn Lằn này không có gây tổn thương đến Vũ Thuần Tử, mà mang hắn đi xa.
Khi băng qua đám bọ cạp này, vô số bọ cạp đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện Thằn Lằn đang đi tới, toàn bộ bọn nó vội vàng chui sâu xuống lớp cát ẩn nấp.
Thằn Lằn dường như không cảm thấy nguy hiểm trước mặt, liền băng qua một cách tự nhiên.
Tốc độ của nó không có dừng lại, rất nhanh đã bỏ xa đám bọ cạp này.
Sau khi Thằn Lằn rời khỏi, hàng vạn con bò cạp trồi lên mặt cát, tiếp tục ngửa mình nằm bất động, giống như mọi chuyện vừa rồi không có xảy ra.
Thằn Lằn mang Vũ Thuần Tử đi năm ngày năm đêm, chớp mắt đã đi ra khỏi khu sa mạc này, tới một vùng đất đầy cỏ xanh, cùng không ít cây cối, bên cạnh đó có một hồ nước ngọt rộng lớn.
Nó đem Vũ Thuần Tử ném xuống hồ, sau đó quay người đi sâu vào bên trong sa mạc.
Vũ Thuần Tử đang ngất, đột nhiên cảm giác mũi tràn đầy nước, hắn bất ngờ bị sặc, vội vàng tỉnh dậy.
Phát hiện bản thân mình vậy mà nằm trong một hồ nước rộng lớn, trong lòng hắn cực độ kinh ngạc, thầm nghĩ.
"Kỳ lạ, đây là mơ sao?"
Vũ Thuần Tử tham lam uống từng ngụm nước, sắc mặt liền trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn tự do bơi lại bên trên mặt hồ.
"Ta nhớ mình ngất trên sa mạc mà nhỉ? Tại sao lại đưa đến đây? Thật kỳ quái."
Vũ Thuần Tử nghĩ mãi rốt cuộc chẳng hiểu ra nguyên nhân gì, hắn đành không muốn tìm hiểu nữa, dù sao hắn không chết đã là phúc lớn mạng lớn.
Hắn giải tỏa cơn khát xong xuôi, liền nhìn chung quanh nơi này quan sát, phát hiện nơi đây là một khu ốc đảo, chung quanh vẫn là sa mạc. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, quanh sa mạc nhiệt độ nóng rực, Vũ Thuần Tử có thể thấy rõ ràng hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên.
Khi vào bên trong ốc đảo này, không có cảm giác nóng nực nữa, tựa như hai khung cảnh khác nhau hoàn toàn, rất mát và êm dịu, giống như tràn ngập cơn gió mùa xuân, tinh thần Vũ Thuần Tử trở nên thư thái chưa từng có.
Lần này hắn đột nhiên phát hiện, phía xa ốc đảo có một thanh đại đao đang găm vào thân cây to lớn. Không, không phải găm vào thân cây, mà là thanh đại đao đã có ở đó từ bao giờ rồi, thân cây này chỉ là đang phát triển lên. Đem đại đao nuốt chửng một nửa, chỉ lộ ra một nửa kia.
Vũ Thuần Tử vừa nhìn liền đoán được kích thước của nó, chí ít phải hai gang tay cộng lại.
Hắn mau chóng đi tới đó, nhìn quang thân cây to lớn này một hồi, Vũ Thuần Tử cảm giác thanh đại đao này không phải phàm vật.
Dựa theo kích thước của Cổ Thụ này, cũng đã sống tới mấy trăm vạn năm, tán cây cao vút lên đỉnh trời, chỉ thiếu một chút nữa là xuyên qua tầng khí quyển.
Mà đại đao có ở trước nó, năm tháng cũng phải lớn hơn rất nhiều. Trải qua bao nhiêu năm dài dằng dẵng như vậy, trên thân thanh đại đao vẫn còn như mới, không có lộ ra rỉ sét hay ăn mòn.
Đúng lúc này thanh đại đao đột nhiên kêu ong ong vang dội, khiến Vũ Thuần Tử giật mình.
âm thanh này rất quen thuộc, đây không phải âm thanh mấy ngày trước mang hắn đi vào sao?
Vũ Thuần Tử nhíu mày, hắn rốt cuộc cũng hiểu âm thanh này rốt cuộc từ đâu tới, chính là từ trên thanh đại đao phát ra.
Nếu nó dẫn mình tới nơi này, tức là bản thân cùng nó có duyên, Vũ Thuần Tử đương nhiên sẽ không bỏ mặc, dù không có âm thanh kia, Vũ Thuần Tử cũng sẽ đem nó lấy xuống, bởi vì hắn thích sử dụng đại đao.
Trên người còn không có binh khí thích hợp, hiện tại gặp phải liền đem nó mang về.
Vũ Thuần Tử đem gốc cây oanh kích từng quyền, thân cây cứng rắn ngay lập tức xuất hiện lỗ hổng.
Vũ Lực Quyền!
Bành!!!
Quyền pháp liên tục thi triển ra, toàn bộ gốc cây bị đánh đến nhàu nát, thân đại đao nhanh chóng lộ ra một ít.
Bành!!! Bành…
Trải qua năm giờ, Vũ Thuần Tử cuối cùng cũng đem gốc cây hoàn toàn đánh vỡ, thân cây to lớn hàng ngàn mét ngay lập tức đổ ập xuống.
Thanh đại đao vẫn đứng sừng sững không có lay động một chút nào.
Vũ Thuần Tử đem chuôi đao nắm vào trong tay, đột nhiên hắn cảm giác từng luồng lực lượng màu tím từ bên trong nó truyền vào trong cơ thể.
"A!!!"
Hắn chợt cảm giác toàn bộ xương cốt bên trong trở nên đau nhức chưa từng có, từng tiếng răng rắc vang lên liên tục. Lúc này bên trong đan điền Vũ Thuần Tử tự động vận chuyển, Phục Thiên Quyết tựa như gặp phải thứ gì đó kích động, linh khí nhảy lên không ngừng, hai đoàn linh khí xanh tím giao thoa với nhau.
Vũ Thuần Tử muốn rút cánh tay ra khỏi chuôi đao, nhưng không có rút ra được, tựa như bàn tay hắn cùng với thanh đao này dính thành một thể. Điều này khiến Vũ Thuần Tử trở nên hoảng sợ.
Chapter 22 Chương 22: Kinh Thiên Đao
Tiếp Tục Đột Phá! Kinh Thiên Đao.
Đúng lúc này, tu vi của Vũ Thuần Tử đột nhiên kéo lên một cách bất thường. Từ Hóa Đan cảnh lục trọng, phi thẳng một đường lên tới Thông Linh cảnh nhất trọng mới dừng lại.
Vũ Thuần Tử tròng mắt kinh ngạc muốn rớt ra ngoài, trong lòng hắn không thể nói không vui mừng, xem ra hắn đang đạt được lợi ích không nhỏ.
Chuôi đao lúc này cũng không còn lực hấp dẫn, Vũ Thuần Tử nhẹ nhàng thoát khỏi nó, sau đó nắm lấy chuôi đao rút lên.
Keng!!! Ầm!!!
Thanh đại đao thoát ra khỏi mặt đất, hắn phát hiện, thanh đại đao này, vậy mà dài đến một mét chín, có thể nói cao ngang hàng với hắn.
Nhưng trọng lực cực kỳ nặng, Vũ Thuần Tử vừa rút ra liền bị thanh đại đạo ngã nhào về phía trước, may mắn, hắn né kịp, nếu không thì có thể bị nó một nhát đè bẹp.
Bên dưới đất vang lên một tiếng rung trời, hắn không khỏi hít một hơi lạnh, đại đao này, lực lượng không phải nhỏ, chắc cũng đạt tới năm ngàn cân.
Nhìn kỹ lại, trên thân đao có khắc hai chữ, Kinh Thiên, xem ra đây là tên của nó, trên thân xuất hiện nhiều hoa văn nổi uốn lượn, có rồng, có phượng, có kỳ lân…
Vũ Thuần Tử cúi xuống dùng toàn bộ sức lực đem nó cầm lên, năm ngàn cân đối với người bình thường thì vô cùng nặng, rất khó để nhấc nó lên. Riêng đối với tu sĩ đã đạt tới Thông Linh cảnh như Vũ Thuần Tử, thì không có bao nhiêu khó khăn. Chỉ là muốn huy động nó nhanh hơn thì không thể, phải trải qua rèn luyện một thời gian dài mới xem như nắm vững.
Ngay lúc Vũ Thuần Tử chuẩn bị vác lên vai, bên trong đại não hắn truyền đến một luồng tin tức.
Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp!
Đây chính là công pháp từ đại đao này truyền đến, Vũ Thuần Tử vẫn quen thuộc như cũ, không có bao nhiêu bất ngờ, đem toàn bộ tiếp thu vào trong ký ức.
Sau khi tiếp thu, hắn liền biết được toàn bộ bên trong.
Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp, có tổng cộng mười hai chiêu thức, mỗi một chiêu thức vô cùng bá đạo.
Đệ nhất đao, Nhất Đao Diệt Tâm Ma!
Đệ nhị đao, Nhị Đao Diệt Chấp Niệm!
Đệ tam đao, Tam Đao Diệt Mộng Tưởng!
Đệ tứ đao, Tứ Đao Phá Ngũ Tạng!
Đệ ngũ đao, Đao Hạ Diệt Linh Hồn!
Đệ lục đao, Cửu Chuyển Diệt Tinh Thần!
Đệ thất đao, Đao Phá Hồng Trần!
Đệ bát đao, Đao Phá Thương Khung!
Đệ cửu đao, Nhất Đao Chặt Luân Hồi!
Đệ thập đao, Đao Hạ Diệt Tinh Không!
Đệ thập nhất đao, Kinh Thiên Một Vạn Đao!
Đệ thập nhị đao, Đao Phá Hồng Mông!
Tiếp thu xong toàn bộ, Vũ Thuần Tử không khỏi hít một hơi, bên trong này đều vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn. Không biết là ai đã sáng tạo ra đao pháp, nhưng hắn có thể nghĩ, người này chắc chắn không phải một người tốt lành gì. Ngay cả Luân Hồi, Tinh Không còn có thể diệt, đúng là ngạo mạn có thừa.
Người này rất hợp ý với hắn, vừa ngạo mạn vừa bá đạo, nếu người này còn sống, hắn rất muốn gặp gỡ một lần.
Nhưng hắn không ngờ rằng, người này vẫn còn sống, vẫn đang âm thầm đứng sau lưng, có điều Vũ Thuần Tử không biết mà thôi.
Những bí mật này, Vũ Thuần Tử sẽ dần dần mở ra toàn bộ, đáng tiếc không phải hôm nay.
"Thập Nhị Phục Thiên Quyết, Thập Nhị Song Quyền, Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp, Thập Nhị Bảo Tháp? Bọn nó rốt cuộc có liên quan gì với nhau? tại sao bên trong đều là thập nhị?"
Vũ Thuần Tử trong đầu càng ngày càng mơ hồ, hắn rốt cuộc không rõ vì sao xoay quanh mình đều là con số thập nhị, chẳng lẽ con số này cùng hắn có liên quan với nhau sao?
Nơi phía xa tinh không mênh mông rộng lớn, nằm ở chính giữa tinh hà, chỉ thấy bốn thân ảnh dáng người cao lớn đang ngồi lơ lửng trong vũ trụ, bọn họ ngồi xoay quanh một bàn cờ, đều chăm chú nhìn vào một nơi.
Có điều bàn cờ này rất kỳ lạ, không có một con cờ nào, bên trong đó xuất hiện một hình ảnh phản chiếu, nhìn kỹ vào thì phát hiện, trong hình ảnh này xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Mái tóc đen nhánh, trên người mặc y phục màu đen, ngũ quan hắn cực kỳ anh tuấn, chỉ thấy người này ôm lấy thanh bảo đao tò mò quan sát. Người này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
"Thánh Tông, công pháp bổn nguyên của ngươi có không ít thiếu hụt, nếu để cho hắn tu luyện, không sợ hắn tẩu hỏa nhập ma mà chết sao?"
Bỗng nhiên một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc y phục màu xanh lục, nhìn sơ qua tựa như năm sáu mươi tuổi, thực chất người này đã sống tới mấy triệu năm, trên tay còn mang theo một cây nỏ, đối với người trước mặt hỏi.
"Dương Vương lão nhân, ngươi công pháp cũng không phải thiếu hụt sao? Ngày xưa nếu ngươi đem nỏ thần ném xuống bên trong bảo tháp thì khỏe rồi."
Người gọi Thánh Tông đột nhiên nhìn Dương Vương cười lạnh.
"Ngươi nghĩ hay, nếu ném nỏ thần xuống, như vậy còn gì kích thích? Hắn chỉ cần một mũi tên liền đem người ta diệt, nếu tu vi đủ mạnh, cả tinh cầu có khi nổ tung."
Chapter 23 Chương 23: Bí Mật
Bí Mật!
An Dương Vương khinh thường mở miệng lên tiếng.
"Ta nghĩ ai cũng có công pháp thiếu hụt thôi, duy chỉ có ta là ném bảo tháp xuống thôi, không phải phiền phức suy nghĩ vấn đề sửa đổi này nọ."
Lúc này, người trung niên bên trái đột nhiên lên tiếng, gọi tên là Đinh Bộ Lĩnh.
"Ai nói không thiếu hụt? Ta thấy trận pháp bên ngoài bảo tháp này có nhiều chỗ sơ hở, nếu không thì làm sao bọn tu sĩ nhỏ bé kia có thể chui lọt vào?"
Người ngồi bên phải bĩu môi lên tiếng.
"Hùng Vương, ngươi nói là có ý gì?"
Đinh Bộ Lĩnh trong lòng buồn bực, không phải hắn muốn như vậy, chính là chuyện quá gấp rút, thời gian chế tạo bảo tháp cực kỳ gian nan cực khổ, phải mất mấy trăm năm để hoàn thành nó. Nhưng điều khiến hắn sơ sót nhất, chính là trận pháp bên trong, hắn sợ dùng trận pháp quá mạnh sẽ không có ai tiến vào, dùng quá yếu thì dễ bị người lấy đi. Cho nên chỉ hạ cấm chế, trong vòng hai trăm năm xuất hiện một lần, cùng lúc đó trận pháp trở nên yếu đi. Mới khiến cảnh tượng mấy ngàn năm nay tu sĩ liên tục tràn vào.
"Ài… Phục Thiên Quyết chỉ là nhất chuyển, hi vọng hắn có thể hiểu thấu!"
Lý Thánh Tông nhìn Vũ Thuần Tử thở dài nói.
"Dù sao thì cũng giúp hắn nhiều rồi, hi vọng hắn sẽ không làm chúng ta thất vọng lần nữa."
An Dương Vương lúc này cũng gật đầu đồng ý.
"Năm đó hắn ở Thượng Cổ Việt, tâm tính không thành thục mới bị người giết hại, lần này tái sinh không biết có thể thành tài hay không?"
Hùng Vương mở miệng nói, nghĩ lại lúc đó, bọn họ cảm giác thấy thiếu nợ Vũ Thuần Tử rất nhiều.
"Hùng Vương, theo ta thấy, năm đó ngươi đem thanh Kinh Thiên Đao tách ra làm hai, một phần ném xuống Hạ Cổ Việt, phần còn lại vẫn ở Thượng Cổ Việt, chính là muốn hắn lên đó lấy về sao?"
Đinh Bộ Lĩnh có chút tò mò, nhìn Hùng Vương hỏi.
Hùng Vương gật đầu, đúng là hắn có làm như vậy, bởi vì thanh Kinh Thiên Đao vốn không phải của bọn hắn, cho nên không thể để toàn bộ thanh đao tại Thượng Cổ Việt. Nếu Vũ Thuần Tử trở về, biết được mọi chuyện về sau, không đem bọn hắn mắng mấy vạn năm là không nhịn được.
Dù sao Kinh Thiên Đao chính là do Vũ Thuần Tử chế tạo ra, bọn họ chỉ là đem nó sửa đổi công pháp cho hoàn chỉnh mà thôi.
"Hiện tại trên này đang lâm vào nguy nan, nếu trong vòng một triệu năm hắn không có lên tới, e rằng chúng ta mấy lão già này không thể chống lại."
Lý Thánh Tông lâm vào buồn bã, ba người cũng âm thầm biểu thị, dù sao bọn họ đã lớn tuổi, không thể sánh bằng đám tiểu tử kia.
Bên dưới Hạ Cổ Việt, Vũ Thuần Tử đem thanh Kinh Thiên Đao vác sau lưng, sức nặng khiến thân thể hắn trầm xuống. Bước chân cũng chậm chạp hơn rất nhiều, từng dấu chân dẫm lên mặt đất, lõm xuống năm tấc.
"Thật nặng!"
Vũ Thuần Tử run rẩy bước đi từng bước, hắn cảm giác hai đầu gối của mình bắt đầu tê dại đau nhức.
Hắn nhanh chóng vận dụng linh khí, đem xương cốt chống cự lên.
Bành! Bành!!!
Bước chân nặng nề dẫm lên mặt đất, xuất hiện từng dấu chân bên dưới.
Chậm rãi đi đến cánh cửa thứ tư, sau đó bước vào bên trong.
Tại cửa thứ hai bên trong bảo tháp, những tu sĩ vừa bước vào, cảnh tượng chứng kiến tựa như lúc đầu Vũ Thuần Tử thấy, nhưng không biết cánh đồng cỏ này có nguy hiểm.
Rất nhiều tu sĩ vội vàng đi vào, liền bị từng lưỡi dao sắc bén dưới chân cắt trúng, bọn họ bất ngờ lùi về sau, không ngờ lại lao vào sâu bên trong đám cỏ, ngã người xuống, ngay tức khắc mất mạng.
Khiến cánh đồng thảo nguyên thành một vùng đỏ như máu.
Đám tu sĩ còn lại ý thức được nguy hiểm, vội vã dừng chân.
"Nơi này có quỷ!"
Vô số tu sĩ không khỏi đổ mồ hôi.
"Mọi người cẩn thận, dưới đám cỏ này có dao!"
Không ít người lên tiếng nhắc nhở, hai trăm tu sĩ Linh Tuyền phát hiện bên dưới đám cỏ có không ít con nhím, trong người bọn nó mỗi con ôm một đồ vật, có thể nhìn ra hẳn là bảo tàng.
"Đồng loạt mở ra Cương Khí hộ thân!"
Kỷ Huyên Nhi nhìn đám đệ tử Tịnh Thất Tông liền hô lớn, sau đó đan điền khởi động, đem toàn bộ cơ thể bao bọc lại thành một vòng tròn linh khí.
Đây chính là Cương Khí hộ thể, chỉ có Linh Tuyền Cảnh mới có thể tạo ra.
Đám đệ tử Linh Tuyền cảnh nghe vậy, liền nhanh chóng mở ra Cương Khí, bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Tu sĩ Thông Linh cảnh bốn mắt nhìn nhau, trong lòng bọn hắn không biết phải làm cách nào, bọn hắn chỉ tới Thông Linh cảnh, không có mở ra cương khí hộ thể.
Lúc này, bên trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói, người này là đệ tử bên trong gia tộc nhất lưu, tu vi Thông Linh cảnh bát trọng, chỉ thấy trong ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, sát khi bắt đầu ngưng tụ lại.
"Muốn bước qua đám cỏ, cần phải hi sinh một ít người!"
Những người còn lại nghe vậy, nhanh chóng giữ khoảng cách cùng người bên cạnh, bọn họ ai nấy đều đề phòng lẫn nhau.
Chapter 24 Chương 24: Chiến Trường Thảm Sát
Chiến Trường Thảm Sát.
Đệ tử Linh Bảo Tông bắt đầu lo lắng bất an.
Lâm Kỳ Phong nhìn khung cảnh chung quanh, hắn ý thức được sắp có một hồi đại chiến, trầm giọng nói.
"Bọn họ muốn chém giết!"
"Vậy… Phải làm sao bây giờ?"
Hạ Uyển Nhi run giọng hỏi.
"Chiến! Ai dám tới ta liền giết hắn!"
Diệp Vô Song tràn đầy sát khí nói ra, trong lòng hắn dĩ nhiên cũng có cái ý nghĩ này.
A!!!
Ngay lúc không khí đang yên lặng đến đáng sợ, một âm thanh bất ngờ hét lớn.
Bên trong đám đông, một thiếu niên hai tay ôm lấy cổ mình, trên cổ không ngừng tràn ra máu tươi, hắn trợn mắt nhìn người trước mặt, run giọng chỉ tay nói.
"Hắn… Hắn giết ta!"
Sau đó ngã xuống đất, không còn tia khí tức nào.
"Đại A, ngươi đừng chết!"
Một nhóm người thấy đồng bọn mình bị giết, lập tức bi phẫn rống to, bọn họ nhìn chằm chằm thiếu niên cầm kiếm đứng trước mặt, ai nấy đều mang nộ khí, sát khí kéo căng lên đỉnh điểm.
"Các ngươi muốn gì?"
Một nhóm của thiếu niên vừa ra tay, thấy tình hình không ổn, ngay lập tức tràn ngập khí thế, cẩn thận nhìn đám người trước mặt.
"Nợ máu liền trả bằng máu!"
Bên thiếu niên bị giết ngay tức khắc rút kiếm lao vào đám người này, bắt đầu một trận quyết chiến, đám người này thấy vậy, cũng không thể đứng yên chờ chết, liền mang theo vũ khí tấn công đối phương.
Keng! Keng!!!
A!!!
Bành…
Cuộc chiến leo lên đỉnh điểm, dần dần tạo thành một chuỗi dây chuyền, vô số nhóm đệ tử bắt đầu lao vào chém giết. Chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều đệ tử ngã xuống!
Diệp Vô Song trong lòng rạo rực, hắn muốn lao vào chém giết một lượt, nhưng bị Lâm Kỳ Phong kéo lại.
Chín mươi lăm vạn tu sĩ lao vào chém giết, đã có hai mươi vạn người nằm xuống, những người còn sống tranh thủ đem thi thể bọn họ ném qua đống cỏ kia, tạo thành một lối đi bằng xác người.
Hai trăm Linh Tuyền cảnh đi đằng trước, phát hiện phía sau vang lên một hồi âm thanh, ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ bọn họ liền bị cảnh tượng này làm cho dọa sợ.
Kỷ Huyên Nhi cùng số ít nữ đệ tử quay đầu sang nơi khác, trận chiến này thật sự là quá tàn nhẫn.
Đám đệ tử Linh Bảo Tông nhờ có Lâm Kỳ Phong dẫn dắt, cho nên không có gây thù chuốc oán với ai, thuận lợi dẫm lên xác người đi qua thảo nguyên này.
Đáng tiếc, bọn họ đều không hề biết, dù không đi trêu chọc, cũng không có nghĩa bọn người này sẽ không động đến bọn hắn. Từng nhóm tu sĩ phát hiện nhóm người Linh Bảo Tông không tham gia trận chiến, ngay lập tức phẫn nộ, bọn họ liền nhắm vào đám người Lâm Kỳ Phong tấn công.
"Hừ! Coi bọn ta là quả hồng mềm?"
Diệp Vô Song trong lòng tức giận, thanh kiếm trong tay nắm chặt, đem hai tên Thông Linh cảnh tam trọng nhẹ nhàng giải quyết.
Đám người Linh Bảo Tông cũng chống đỡ lại đám tu sĩ này, Hạ Uyển Nhi Lâm Kỳ Phong còn tốt, vẫn có thể nhẹ nhõm đối phó, nhưng mấy người đồng hành không có dễ dàng như vậy.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã có năm tên đệ tử Linh Bảo Tông ngã xuống.
"Đáng chết!"
Lâm Kỳ Phong cực độ tức giận, liên tục ra sát chiêu đem đồng bọn còn lại giải cứu.
"Các ngươi đi trước, ta và Diệp Vô Song cùng Hạ Uyển Nhi yểm trợ."
Lâm Kỳ Phong vội vàng hô lớn.
Đám đệ tử Linh Bảo Tông gật đầu, sau đó tiến lên phía trước.
"Ngăn cản đám người này!"
Một ít người phát hiện, liền lớn giọng kêu lên, bọn họ không muốn đám người Linh Bảo Tông qua được thảo nguyên này.
Đúng lúc này, tất cả mọi người phát hiện, bên dưới đồng có có bảo vật, ngay lập tức vui sướng nói.
"Bảo vật, có bảo vật bên dưới!"
Toàn bộ mọi người đều đồng loạt nhìn xuống, phát hiện bên dưới vậy mà thật sự có bảo vật, nhưng bảo vật này lại nằm trong người của đám nhím khổng lồ. Bọn nó cuộn tròn lại thành một quả banh, vô số gai nhọn sắc bén nhô lên trên cao.
"Cẩn thận, yêu thú này biết phóng gai độc."
Có người ý thức được nguy hiểm vội vàng lên tiếng.
Vào lúc này, có vài người tham lam, bọn họ dùng thanh kiếm chém vào con nhím gần đó.
Xoẹt! Keng!!!
Thân kiếm chém vào liền bị dội ngược ra ngoài, ngay tức khắc con nhím này đột nhiên tỉnh lại, nó cảm giác nguy hiểm, liền dựng thẳng vô số bộ lông, toàn bộ bắn ra ngoài.
Phông phốc!
A!!!
Những người đứng xung quanh đó hai trăm mét, đều bị lông nhím đâm trúng, lông nhím đâm sâu vào bên trong nội tạng, sau đó từ trong những mũi tên thả ra một lượng lớn độc tố, thấm sâu vào bên trong cơ thể.
Toàn bộ tu sĩ bị trúng, dần dần trở nên hoại thể, ngã xuống đất mất mạng.
Con nhím này vừa phóng ra đầu tiên, toàn bộ con nhím khác cũng thức dậy, nhắm vào đám tu sĩ phóng tiễn độc.
Phốc, phốc!!!
A…
Vô số tiếng thảm thiết kêu lên, chớp mắt đã có năm mươi vạn tu sĩ Thông Linh cảnh ngã xuống, Linh Bảo Tông bên này cũng chết tám người, hiện tại chỉ còn năm người. Lâm Kỳ Phong, Hạ Uyển Nhi, Diệp Vô Song cùng hai người khác.
Chapter 25 Chương 25: Lâm Kỳ Phong Ứng Phó.
Lâm Kỳ Phong Ứng Phó.
Đám Linh Tuyền cảnh thấy vậy, trong nội tâm thầm mắng mười tám đời tổ tông những người kia, lần này bọn họ lại phải khổ sở một phen.
Chi chít tiễn tộc bay vèo vèo qua, bọn họ liên tục chống đỡ đi xuống.
Những con nhím này tu vi không cao, chỉ là Thông Linh cảnh, thứ bọn nó mạnh nhất chính là lông tiễn, bên trong có chứa độc tố cực kỳ mạnh, có thể nhẹ nhõm giết chết một tu sĩ Linh Tuyền cảnh.
Linh Tuyền cảnh tu sĩ dù có cương khí hộ thể, cũng không thể chống đỡ hàng vạn lông tiễn tấn công cùng một lúc.
Lúc này hai mươi vị Linh Tuyền liền trúng phải, ngã xuống mất mạng ngay lập tức.
"Mau nhặt xác của những người bên dưới, đứng thành một vòng tròn, đem những người che chắn toàn bộ."
Lâm Kỳ Phong phản ứng nhanh, vội vã hô lớn.
Diệp Vô Song cùng ba người cũng gật đầu, bọn họ kéo một hai thi thể chắn ở trước người, tạo thành lá chắn.
Nhìn thấy Linh Bảo Tông cách làm, vô số người ngay tức khắc cũng làm theo.
Trải qua một ngày, bọn họ rốt cuộc cũng thông qua khu thảo nguyên, tổn thất sáu mươi vạn tu sĩ cùng bốn mươi Linh Tuyền cảnh.
Bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy vậy nhưng vẫn còn chưa chính thức đi ra khỏi bảo tháp, nguy hiểm vẫn còn dài dài.
Đám tu sĩ còn sống sót vượt qua vùng thảo nguyên, xuất hiện tại một cánh đồng cỏ cao chót vót.
"Nơi này rất có thể có quỷ!"
Rút kinh nghiệm từ lần trước, bọn họ trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều, đối với cỏ cây thực vật cũng phải dè chừng.
Mấy người nhặt lên viên đá, ném thật mạnh vào bên trong, bỗng chốc, hàng vạn lông tơ đâm xuyên qua viên đá nọ.
Nhiều người chứng kiến, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Đúng là có quỷ!"
Cánh đồng cỏ lau này cực kỳ dày đặc, Linh Tuyền cảnh muốn đi qua, cơ hội sống sót dường như bằng không.
Trong đầu những người này không ngừng vắt óc suy nghĩ biện pháp vượt qua, nhưng vẫn không có cách nào khả thi, ngoại trừ có thể phi hành. Đáng tiếc với tu vi nhỏ yếu như bọn hắn, muốn phi hành cũng khó khăn.
Đúng lúc này, Lâm Kỳ Phong đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, liền nhìn đám người chung quanh nói.
"Ta có cách, chỉ là các ngươi có dám hợp tác hay không thôi."
"Có cái gì mau nói, đừng úp úp mở mở như vậy!"
"Nói đi! Nếu được bọn ta sẽ làm theo."
Một số ít người chợt lên tiếng, bọn họ muốn xem xem, Lâm Kỳ Phong có kế hoạch như thế nào, dù có nguy hiểm ra sao, chỉ mong có thể qua được đám cỏ lau này.
"Theo quan sát ta biết được, phạm vi hoạt động của đám cỏ lau không lớn, mỗi một cây cỏ lau chỉ bao quát tằm phóng chỉ năm mươi mét. Chúng ta chính là đánh ra điểm này để đi vào thuận lợi."
Lâm Kỳ Phong nói.
"Ngươi nói vậy khác nào không nói? Cỏ lau bên trong chằng chịt dày đặc với nhau, làm sao biết nơi nào an toàn? Chưa kể thân cây cứng cực kỳ, nói thì dễ nhưng làm được mới khó."
Một tu sĩ Linh Tuyền cảm thấy không đúng liền lên tiếng phản bác.
"Các vị chưa hiểu hết ý ta."
Lâm Kỳ Phong bình tĩnh nói, sau đó tiếp tục giải thích.
"Ý ta nói, phạm vi của một cây cỏ lau bắn ra chỉ nằm năm mươi mét, ta tùy tiện chọn một nơi làm tâm điểm chính giữa ngay tại đây, sau đó đo đều hai bên, mỗi bên năm mươi mét. Nhưng vì đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta sẽ lấy một trăm mét cho mỗi một bên, tổng cộng hai trăm mét."
"Biết là vậy, nhưng vấn đề quan trọng là, làm sao để đi vào?"
Một người khác Linh Tuyền cảnh vội hỏi, hắn cảm giác Lâm Kỳ Phong còn chưa có nói xong.
"Theo ta được biết, Linh Tuyền cảnh ngoài cương khí hộ thể ra, còn có thể đánh ra linh khí hóa thành thực thể, sắc bén không gì sánh được, cho nên ta mượn nhờ các vị Linh Tuyền cảnh đánh ra sóng linh khí, đem những cây cỏ lau này đánh ngã, tạo thành một đường thẳng."
Lâm Kỳ Phong nhìn đám người Linh Tuyền nói ra ý định của mình.
"Như vậy, bọn ta làm người tiên phong, các ngươi ở sau ngư ông đắc lợi? Buồn cười!"
Một tu sĩ Linh Tuyền khác phẫn nộ nói.
"Không hẳn, nếu các vị đồng ý, bọn ta sẽ hỗ trợ truyền linh lực, như các vị đã thấy, cánh đồng cỏ lau này rộng không phải ít, muốn qua được cũng phải năm mười ngày. Đây là cách hiệu quả nhất cũng là cách rút ngắn thời gian sớm nhất."
Lâm Kỳ Phong nói.
Toàn bộ tu sĩ Thông Linh cảnh nghe vậy ai nấy đều rơi vào trầm tư, Lâm Kỳ Phong nói không sai, nếu dựa theo phương pháp này, có thể nhanh chóng vượt qua. Nhưng đám tu sĩ Linh Tuyền lại không muốn, bọn họ không thích bị người lợi dụng, hơn hết, chỉ là đám Thông Linh cảnh yếu ớt, không đáng để bắt buộc bọn họ làm cái này làm cái kia.
Lâm Kỳ Phong cũng chú ý tới điểm nay, hắn không có mở miệng, chỉ đợi đám tu sĩ Linh Tuyền cảnh đưa ra đáp án.
"Ta đồng ý với ý kiến của ngươi."