Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được người báo lại nam tử thống lĩnh nhíu mày một cái, đang nghe đến cái tên Tiêu Long này thì nam tử thống lĩnh mặc thanh quang giáp trụ chợt xửng người rồi cau mày nhìn Tiêu Long. Trong ánh mắt của hắn cư nhiên lại mơ hồ phát ra một địch ý nhàn nhạt.
"Ngươi là Tiêu Long?"
"Không sai." Tiêu Long tùy ý nói.
"Chuyện lúc nãy là Linh Tuyền hơi quá đáng, mong Tiêu Long các hạ bỏ qua cho, là chúng ta tiếp đãi không chu toàn." nam tử thống lĩnh ngữ khí nhận lỗi nói.
Nghe vậy Tiêu Long hơi kinh ngạc một chút sau đó lại nói.
"Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì chuyện này đến đây thôi."
"Ngũ thống lĩnh, hắn chính là Tiêu Long, ngươi còn muốn để hắn đi vào sao?" nghe vậy Linh Tuyền có chút bất mãn, còn muốn nói gì đó thì ngay lập tức bị chặn lại.
Ngũ thống lĩnh chợt quay lại nhìn Linh Tuyền quát lên với vẻ giận dữ: "Ngươi còn có đầu óc không? Hắn có ngọc thiếp, đó chính là khách nhân của Cổ tộc ta! Cứ như ngươi vậy chính là muốn người khác cười nhạo Cổ tộc ta không hiểu lễ nghi hay sao?"
Bị Ngũ thống lĩnh nổi giận mắng mỏ một trận, sắc mặt Linh Tuyền cũng trở thành lúc trắng lúc xanh. Nhưng do ngại địa vị của đối phương cao hơn mình nên gã cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể hừ lạnh rồi lui ra.
"Tiêu Long các hạ, xin mời! Trước tiên, thỉnh các vị đợi mấy ngày nữa! Đến lúc đó tự sẽ có người đón các vị đến Cổ giới!"
Sau khi quát đuổi Linh Tuyền, Ngũ thống lĩnh cũng ôm quyền với Tiêu Long rồi trầm giọng nói.
Tiêu Long khẽ gật đầu. Mặc dù Ngũ thống lĩnh này tựa hồ phát ra địch ý nhàn nhạt với hắn nhưng xử sự rất công tư phân minh, so với Linh Tuyền kia thì tốt hơn nhiều.
Sau đó Tiêu Long mang theo Tiêu Ngọc cùng tiểu bạch long tiếp tục tiến vào tòa thành cổ xưa này dưới vô số ánh mắt tràn ngập tò mò.
"Cổ tộc người đối với ngươi có thái độ rất không tốt a." Tiêu Ngọc nhìn hắn cười nói.
"Hay là nguyên nhân bởi Huân Nhi đi."
Tiêu Long thầm cười khổ.
Có câu "hồng nhan họa thủy", lời này xác thật không giả! Huống chi, nhan sắc Huân Nhi cũng đúng là họa nước ương dân a… lại thêm nàng sở hữu hoàn mỹ đấu đế huyết mạch, là hầu hết anh tài tuổi trẻ trong Cổ tộc đều ôm lòng ái mộ nàng. Thế nên bọn họ vô hình trung sẽ xem Tiêu Long là tình địch có uy hiếp lớn nhất của mình.
Nữ thần bị một cái ngoại nhân cướp đi, bọn hắn không đối với Tiêu Long sinh ra địch ý mới lạ.
Hiện giờ là thời điểm Cổ Thánh thành tương đối coi như náo nhiệt, trên đường thường xuyên thấy người qua lại. Mặc dù không có lưu lượng người kinh khủng như những tòa thành khác nhưng phần lớn những người có thể hành tẩu trong tòa thành này đều là cường giả thực lực không kém.
Đoàn người cứ đi khoảng mười phần chung thì đã đến trung tâm thành thị. Nơi đây có một trang viên vô cùng rộng lớn sừng sững đứng giữa đất trời, thoáng nhìn đã thấy lầu các xan sát nối tiếp nhau liên miên không ngớt. Ở cửa trang viên này không ngừng có bóng người tấp nập ra vào. Từng khí tức tràn ngập như bùng nổ làm nhóm người Tiêu Viêm cũng phải nhướng mắt.
Dựa vào ngọc thiếp, nhóm người Tiêu Viêm cũng thuận lợi đi vào bên trong. Sau đó dưới sự hướng dẫn của một thị nữ xinh đẹp đã tìm được một sương phòng u tĩnh.
Vào trong sương phòng, bởi vì trải qua một đoạn đường dài bôn ba không nghỉ nên ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Họ trò chuyện thêm mấy câu rồi ai cũng tìm cho mình một gian phòng yên tĩnh tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục.
Trên một đỉnh núi sương vụ quấn quanh.
Một thân ảnh y trang màu xanh nhạt đang ngồi xếp bằng trong mây mù dày đặc. Dưới ánh mặt trời phản chiếu, nàng như một tiên nữ thoát tục rực rỡ dưới sương vụ lung linh đầy màu sắc, dáng vẻ lộ ra một khí chất kinh người.
"Tiểu thư, Tiêu Long thiếu gia đã tới Cổ Thánh thành!"
Khi nữ tử nhắm mắt im lặng thì một thân ảnh thương lão lại bỗng xuất hiện rồi nhanh thông báo cho nàng.
Lão nhân vừa dứt lời liền nhận thấy không gian xung quanh bỗng bồng bềnh như sóng gợn. Khi lão ngẩng đầu lên thì đã thấy nữ tử đã đứng trước mặt mình với vẻ mặt tươi cười. Nhan sắc của nàng làm khung cảnh lộng lẫy xung quanh chợt ảm đạm đi không ít. Dung nhan như vậy, ngoại trừ Huân Nhi ra thì có thể là người nào?
"Lăng lão, Tiêu Long ca ca vẫn khỏe chứ?" Huân Nhi chợt cất giọng êm ái hỏi, phảng phất như có ma lực đặc thù làm cho cả phiến vân vụ đột nhiên cũng dao động.
"Thực lực của Tiêu Long thiếu gia hiện giờ không phải cỡ lão đầu tử này có thể nhìn thấu được. Nhưng nghe đồn là đã đạt đến đấu thánh." Lão nhân khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói không che dấu nổi sự kinh ngạc.
"Ánh mắt tiểu thư quả nhiên không sai."
Nghe được những lời kinh ngạc của Lăng Ảnh, Huân Nhi cũng mỉm cười. Mấy năm nay nàng luôn luôn tiến hành bế quan sâu bên trong, những chuyện của ngoại giới rất ít khi truyền đến tai nàng. Nhưng dù vậy nàng cũng hiểu được hiện giờ Tiêu Long ở Trung Châu hẳn là phải có thanh danh rất hiển hách.
Bởi vì, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn tin tưởng năng lực của hắn, dù xưa kia khi hắn vẫn luôn sáng chói như vậy.
Hắn có thể nói là kỳ tích hóa thân a.
"Tiêu Long ca ca vẫn luôn khiến người khác kinh ngạc như vậy….đấu thánh, cửu phẩm luyện dược sư...lần này trong tốc mấy lão đầu kia sẽ không có phản đối gì đi." Huân Nhi mỉm cười nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Lăng Ảnh cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Ở thời gian trước, sau khi vị thiên kiêu chi nữ này xuất quan đã liền thương thảo hôn sự tương lai của mình trong hội nghị trưởng lão.
Nàng dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói ra làm hầu hết các vị trưởng lão đều biến sắc mặt. Mà những lời này cũng chính là ngọn nguồn làm cho Tiêu Long bị những cường giả thiên tài trẻ tuổi lộ ra địch ý khi hắn vừa đến Cổ Thánh thành.