Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ trong khoảnh khắc, hơn phân nửa người của Cổ tộc xung quanh mấy người Tiêu Long đều đã quỳ xuống. Trong đó cũng bao gồm cả mấy người Linh Tuyền, nhưng một số trưởng lão và người có thực lực mạnh như Cổ Yêu vẫn chưa quỳ xuống, dù vậy, cũng hơi khom người, không dám nhìn thẳng vào bóng hình xinh đẹp trong cột sáng màu vàng kia.
"Tuyệt phẩm huyết mạch, Cổ tộc thật là có đại phúc duyên a."
Ngồi ở một chỗ khác Mang Thiên Xích cũng khẽ thở dài một tiếng, trong thanh âm của hắn không che dấu được sự hâm mộ. Hắn là người của Lôi tộc, tự nhiên sẽ cực kỳ rõ ràng cái gọi là tuyệt phẩm huyết mạch này quan trọng với một chủng tộc viễn cổ đến mức nào.
"Ha ha, thấy chưa, các ngươi biết sự đáng sợ của Huân Nhi tiểu thư chưa?"
Trên đại thụ che trời, thanh sam nam tử híp mắt nhìn cột sáng phía xa, cười nói với hai người đã sớm trợn mắt há mồm bên cạnh.
"Tuyệt phẩm!"
Hai người nhìn nhau một cái, đều cảm giác được miệng đầy cay đắng. Dù trong lòng họ đã có một số dự đoán từ trước, nhưng khi những suy đoán này trở thành hiện thực, họ vẫn rất khó có thể tin nổi. Dù sao trong vòng ngàn năm này, Cổ tộc vẫn chưa hề xuất hiện thêm tuyệt phẩm huyết mạch a!
Cột sáng màu vàng chọc thẳng lên trời cao, một lúc lâu sau rốt cục cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng hóa thành một đạo kim quang chui lại vào trong thân thể Huân Nhi. Mà lúc này, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, cũng không hề kinh ngạc với sự yên tĩnh xung quanh. Hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cuồng nhiệt của phụ trách trắc thí trưởng lão.
"Quả thực là tuyệt phẩm huyết mạch…"
Dưới cái nhìn chăm chú của Huân Nhi, phụ trách trắc thí trưởng lão hưng phấn thì thầm hai tiếng rồi mới từ từ tỉnh táo lại. Lão cười khan một tiếng, sau đó sắc mặt ngưng trọng, hai tay từ từ đưa lên rồi bỗng nắm chặt hư không trước mặt.
Một chiếc long bút bảy màu chợt xuất hiện trong lòng bàn tay. Chiếc long bút bảy màu này vừa xuất hiện, trên mặt của tất cả tộc nhân Cổ tộc đều hiện lên sự tôn sùng.
Nhìn chiếc long bút này, Mang Thiên Xích thở mạnh một hơi, lẩm bẩm nói.
"Thất Thải Thiên Đế Bút! Thứ Cổ tộc chưa từng vận dụng cả ngàn năm nay, rốt cục lại muốn lấy ra rồi sao…"
Sắc mặt phụ trách trắc thí trưởng lão cung kính cầm thất thải long bút. Trong lòng lão tràn ngập sự kích động, Thất Thải Thiên Đế Bút mà Cổ tộc chưa từng vận dụng cả ngàn năm nay, rốt cuộc cũng được khai phong rồi.
"Ngưng thần…"
Nắm chặt Thất Thải Thiên Đế Bút trong tay, phụ trách trắc thí trưởng lão đưa mắt nhìn Huân Nhi. Thấy vậy, nàng cũng hơi gật đầu, hai mắt chợt nhắm lại.
Thấy Huân Nhi gật đầu, sắc mặt của phụ trách trắc thí trưởng lão cũng dần trở nên ngưng trọng. Khí tức meeh mông bạo phát ra từ cơ thể, sau đó cánh tay nắm Thất Thải Thiên Đế Bút chợt vung mạnh lên, cổ tay chuyển động, từng đạo quỹ tích huyền diệu nhanh chóng thành hình. Mà tùy theo Thất Thải Thiên Đế Bút vũ động thì từng nét, từng nét thất thải tộc văn cũng xuất hiện trên vùng trán trơn bóng của Huân Nhi.
Bảy màu này đều huyễn lệ tới mức tận cùng, so với thất thải tộc văn trên trán thanh sam nam tử, không biết nó còn cường thịnh hơn gấp bao nhiêu lần. Tuyệt phẩm và Cửu phẩm, tuy nói chỉ chênh lệch có một phẩm, nhưng sự khác biệt của chúng lại như trời với đất vậy.
Theo từng nét thất thải tộc văn hiện lên, khuôn mặt phụ trách trắc thí trưởng lão cùng càng lúc càng ngưng trọng. Bàn tay nắm Thiên Đế Bút không ngừng run nhẹ, đấu khí trong cơ thể lão cũng trào ra ngoài nhanh như thủy triều.
"Thật đáng sợ, khó trách cả ngàn năm nay không có ai đủ tư cách để sử dụng đến nó. Tốc độ tiêu hao đấu khí này, nếu không có thực lực Đấu Thánh, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị hút khô!"
Cảm thụ được đấu khí trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất. Sắc mặt phụ trách trắc thí trưởng lão cũng hơi trầm xuống, chợt hắn nhanh chóng ngưng thần, cố gắng khống chế quỹ đạo của bút một cách hoàn mỹ nhất.
"Xuy xuy!"
Thất Thải Thiên Đế Bút không ngừng bay múa ở vị trí cách trán Huân Nhi chừng nửa tấc. Từng vệt sáng bảy màu không ngừng xuất hiện trên trán nàng.
"Hô…"
Dưới vô số ánh mắt chăm chú, công việc vẽ tộc văn này kéo dài gần mười phút mới kết thúc. Mà khi vẽ xong nét cuối cùng, dù lấy thực lực mạnh mẽ của Thông Huyền trưởng lão thì trên trán cũng vẫn chảy đầy mồ hôi. Dù vậy, tuy nói tiêu hao rất lớn, nhưng trong mắt lão vẫn tràn ngập vẻ hưng phấn.
"Xong rồi…"
Nghe được câu này, hai mắt đang nhắm của Huân Nhi từ từ mở ra. Mà ngay khoảnh khắc này, thất thải tộc văn trên trán nàng cũng bộc phát ra thất thải quang mang cực kỳ mãnh liệt!
"Phốc…"
Khi thất thải quang mang bùng nổ, lại có thêm không ít tộc nhân Cổ tộc thực lực cường đại quỳ xuống vì uy áp đến từ sâu trong linh hồn kia. Sau đó cuồng nhiệt nhìn về phía Huân Nhi đứng giữa sân.
"Ha ha, thất thải tộc văn! Sau ngàn năm, cuối cùng Cổ tộc ta lại xuất hiện thêm lần nữa…"
Khi thất thải quang mang bộc phát, ở phía chân trời xa xa cũng truyền đến một tiếng cười già nua như có như không. Tiếng cười này cực kỳ nhỏ, chỉ vang lên một chút rồi biến mất, nếu không phải người có nhĩ lực hơn người thì không thể nào cảm ứng được.
"Không ngờ ngay cả vị này đều bị kinh động…"
Lúc giọng nói già nua kia vang lên, phụ trách trắc thí trưởng lão cũng hơi giật mình, sau đó vội khom người thi lễ với một nơi nào đó trên bầu trời.
Thất thải quang mang chỉ kéo dài một lát rồi thu liễm vào tộc văn trên trán Huân Nhi. Thậm chí ngay cả tộc văn cũng hơi dao động một chút rồi biến mất. Loại tộc văn này, bình thường sẽ không hiển lộ ra ngoài, chỉ khi chủ nhân cố ý triệu hoán thì nó mới xuất hiện trên trán.
Tặng đậu