Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Kế hoạch và sai lầm
“Kế hoạch là như thế này”, Bội Bội nói.
“… Mười giờ ba mươi hai phút máy bay cất cánh, họ sẽ phải đến sân bay trước một tiếng đồng hồ để làm thủ tục. Chuyến bay trong nước thường yêu cầu hành khách lên máy bay trước ba mươi phút, chúng ta không thể gọi Gia Lân đã ngồi trên máy bay ra ngoài được, khi đó chắc là cậu ấy tắt điện thoại rồi. Do đó chúng ta sẽ phải gọi cho cậu ấy vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, báo cho cậu ấy tin cậu tự sát. Nếu còn một chút quan tâm tới cậu, cậu ấy sẽ bất chấp tất cả mà nhanh chóng quay về. Ngồi xe về đây mất một tiếng đồng hồ, vừa đủ để cậu ấy bị lỡ chuyến bay kia. Máy bay từ thành phố C tới Bắc Kinh mỗi ngày chỉ có một chuyến, mà đi tàu hỏa sẽ phải mất hai ngày hai đêm mới tới được. Lỡ chuyến bay này có nghĩa là cậ ấy sẽ lỡ chuyến bay sang Mỹ.”
“… Đúng thế, năm viên thuốc ngủ vo cùng an toàn, liều lượng chỉ đủ để cậu mê man trong một ngày thôi, tớ đã hỏi người có uy tín rong lĩnh vực này rồi. Ngày nay liều lượng dẫn đến tử vong của thuốc ngủ là một lần uống liền ba mươi hai lọ. Cứ cho là như vậy thì tỉ lệ tự sát thành công cũng chỉ có tám mươi phần trăm mà thôi. Quá trình cấp cứu bao gồm rửa ruột, móc họng, cho dùng máy hô háp, tâm điện, dùng thuốc, đào thải máu độc, giải quyết hậu di chứng và mất khoảng chừng ba vạn Nhân dân tệ để trị liệu cũng như hồi phục sức khỏe.”
“… Nên nhớ phải đặt một máy ghi âm dưới gối của cậu. Nếu như Gia Lân có sám hối hay bày tỏ tình cảm gì đó, mặc dù cậu đang say ngủ, sau này vẫn có thể nghe được.”
“… Đừng lo rằng Gia Lân sẽ biết mọi chuyện. Tớ có một người bạn làm trong bệnh viện, anh ấy sẽ cố hết sức để nói bệnh tình của cậu không gì có thể nghiêm trọng hơn.”
…
Nói thật, Bội Bội và Tiểu Cúc nói những gì Bì Bì đều chẳng nghe rõ.
Khóc suốt hai ngày hai đêm, mắt cô dường như đã bị thương và mắc bệnh đục thủy tinh thể vậy. Cô nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, nhất là khuôn mặt của người khác.
Sau đó cô không ngừng khịt mũi, giấy ăn đã chất thành đống trên bàn.
Để thể hiện rằng mình đang nghe, Bì Bì nhấp một ngụm cà phê, rồi nhìn thẳng vào hai khuôn mặt đối diện, “Nói như thế, hai cậu đều không cảm thấy ý kiến này rất ngốc nghếch sao? Là mình kết bạn sai hay các cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao vậy?”.
Bội Bội và Tiểu Cúc lập tức thể hiện rằng họ hoàn toàn biết rõ kế hoạch này không gì ngốc nghếch hơn, nói đúng hơn là nực cười và cẩu huyết, thế nhưng họ đều nhất tề cho rằng, “Ngốc nghếch hay không không quan trọng, quan trọng là nó có hiệu quả”.
“Bì Bì, bây giờ cậu phải vì thời kỳ hòa bình mà bước vào thời kỳ chiến tranh. Trong chiến tranh thì không ngại dối lừa. Huống hồ, cậu yêu Gia Lân. Nghìn điều giả, trăm điều giả nhưng chuyện này tuyệt đối không thể giả”, Bội Bội nắm chặt tay Bì Bì, muốn cô bình tĩnh lại, “Thời khắc đặc biệt cần phải dùng phương pháp đặc biệt”.
Bì Bì dường như muốn cười lạnh, “Tớ sẽ làm như vậy sao? Quan Bì Bì tớ đáng thương đến mức như vậy sao? Các cậu nói xem, tớ phải dùng cái chết để cầu xin cậu ta ư?”.
Không để ý đến Bội Bội và Tiểu Cúc khuyên những gì, Bì Bì xúc động chạy ra ngoài cửa. Sau những ngày tuyết rơi, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống như muôn vàn mũi tên lạnh lùng. Bầu không khí ẩn chứa hơi lạnh thấu xương, đám người lững lờ như một cảnh tượng không có thật.
Cô đứng đó một lát, không biết bản thân nên đi đâu. Cũng trong khoảnh khắc ấy, bất chợt cô ý thức được rằng ngày mai Gia Lân sẽ rời xa cô, rời xa quê hương đến một vùng đất xa lạ, cả cuộc đời này sẽ chẳng quay về nữa. Đột nhiên cô thấy trong lòng trống vắng, như thể vừa rơi từ trên cao xuống, rồi cứ thế chìm vào vực sâu thăm thẳm.
Cô không chút nghĩ ngợi quay về chiếc bàn ban nãy, đưa tay về phía Bội Bội, “Thuốc ngủ đâu? Đưa đây cho tớ”.
Tối hôm đó, nhờ viên thuốc ngủ, Bì Bì đã có một giấc ngủ sâu.
Trước khi đi ngủ, cô nói với bản thân mình rằng, ngày mai sẽ nghĩ ra một cách khiến cậu quay trở lại. Suy cho cùng, ngày mai cũng là một ngày hoàn toàn khác.
Đó chính là câu cuối cùng trong tác phẩm Cuốn theo chiều giò.
Thuốc ngủ quả nhiên hiệu quả. Cho đến tận tám rưỡi Bì Bì mới tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Giờ đi làm thì cũng đã muộn.
Đầu bên kia truyền đến giọng Bội Bội đầy tính hành động, “Chúng ta phải gọi điện cho Gia Lân thôi, cậu đã uống thuốc chưa?”.
“Chưa, vẫn chưa uống”, nhìn lọ thuốc ở đầu giường, Bì Bì liền cầm lên, không biết do nhát gan hay bởi chột dạ mà sống lưng cô toát mồ hôi lạnh, “Cậu chắc chắn tớ sẽ không chết, đúng không?”.
“Chắc chắn không chết được. Nếu như thực sự cậu thấy sợ thì uống ít đi hai viên vậy, sẽ không phải rửa ruột đâu. Mau uống đi, còn cần một thời gian để thuốc phát huy tác dụng nữa. Nếu cậu ấy quay về mà cậu vẫn chưa hôn mê là gay go đấy. Kịch giả quá là không diễn được đâu.”
Những viên thuốc màu trắng cứ run rẩy trong lòng bàn tay cô, bất chợt một viên rơi xuống đất, rồi lăn vào gầm giường, Bì Bì vội vàng cúi xuống tìm kiếm.
Nhưng cô không hề nghĩ về điều đó.
Cô nhớ đến Gia Lân đã gầy đi mất mấy cân vì thi GRE; nhớ đến Gia Lân chẳng dễ dàng gì mới xin được một trường đồng ý cấp học bổng toàn phần cho cậu; nhớ đến nhà Gia Lân mặc dù giàu hơn nhà Bì Bì rất nhiều nhưng bố mẹ cậu cũng chỉ là những cán bộ nhà nước bình thường, họ không phải có công việc béo bở gì, cũng chẳng phải tham quan, nhiều nhất họ cũng chỉ có thể cho cậu vé máy bay và tiền tiêu vặt, chứ chẳng lo được học phí cũng như sinh hoạt phí của cậu ở nước ngoài.
Cô không thể phá hoại mọi thứ của cậu và giây phút cuối cùng được. Cứ cho rằng cậu không thừa nhận hai người đang hẹn hò, hai người là một cặp tình nhân, thì ít nhất giữa họ vẫn còn tình bạn.
Người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nắm lấy tay cô bảo vệ cho cô. Người vãn luôn cẩn thận bảo vệ danh dự và lòng tin của cô trong ngôi trường mà tất cả mọi thứ đều được định đoạt bằng điểm số. Người đã đến thăm cô ngày đầu tiên cô bước chân vào cổng trường đại học. Người từ nhỏ vẫn luôn chơi cùng cô, đi nhặt thủy tinh cùng cô, xem xiếc ảo thuật cùng cô, cho cô tiền mừng tuổi.
Thậm chí Bì Bì còn cảm thấy hối hận vì đã đánh cậu.
Tất cả những điều này chỉ có thể chứng minh bản thân cô là đứa trẻ đòi hỏi quá nhiều, chỉ có thể chứng minh vở kịch này không thể thành sự thật.
Có lẽ tình yêu chưa bao giờ tồn tại, cậu chỉ là ông anh nhà bên của cô, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người qua đường mà thôi.
Những mộng mơ từ một phía, những ve vãn tưởng chừng thật nhưng lại là giả, những lời thề non hẹn biển ngây ngô đến mức chẳng có cách nào chấp nhận…
Thậm chí thứ tình bạn đầy mưu toan của Điền Hân cũng đã từng giúp cô trải qua ba năm cấp ba gian khổ. Điền Hân và Gia Lân khiến tất cả mọi người đều cho rằng Bì Bì rất đặc biệt, đặc biệt tới mức có thể đồng thời kết bạn với một nam sinh và một nữ sinh giỏi nhất khóa hồi đó. Ai cũng coi thường điểm số của cô, nhưng trong lòng ai cũng có phần kính nể cô.
Những trao đổi có lai lịch bất minh, cũng chẳng phải cô không được lợi gì.
“A lô, Bội Bội”, Bì Bì nắm chặt ống nghe điện thoại, mồ hôi ướt sũng cả lòng bàn tay và mu bàn tay, “Tớ đổi ý rồi, cậu đừng gọi điện thoại cho Gia Lân nữa”.
“Này này này, cậu làm sao thế? Mềm lòng rồi à? Tớ nói cho cậu biết, Quan Bì Bì, cơ hội đến không thể làm mất được, mà đã mất rồi là không đến lại nữa đâu. Để lỡ lần này sẽ không còn lần sau nữa. Lần này Đào Gia Lân đi, năm sáu năm nữa cũng sẽ không quay về. Mà cứ cho là sẽ quay về thì cũng trở thành bố của trẻ con rồi.”
“Bội Bội”, Bì Bì nhắm mắt lại, lệ không ngừng lăn trên má, “Còn cần phải thử nữa sao? Cậu ấy đã có sự lựa chọn rồi. Cậu ấy đã chọn không cần tớ, mà cần Điền Hân. Hãy cứ để tớ đối diện với hiện thực đi”.
“Đầu óc cậu đúng là không thể hoạt động nữa rồi! Đào Gia Lân thi cử nhiều quá, đến mức đầu cậu ấy cũng trở thành hồ dán luôn rồi, nên mới bị đồ yêu tinh Điền Hân kia mê hoặc tâm trí. Cậu còn nhớ cậu ấy đối tốt với cậu như thế nào không? Lẽ nào những điều đó cũng là giả? Khốn kiếp, con gái của cả cái trường Nhất Trung thành phố C có ai mà không ghen ghét đố kỵ với cậu? Cậu ấy thích Điền Hân ư? Sao tớ lại không nhận ra điều đó chứ? Sao tớ không phát hiện ra? Ngày nào Gia Lân cũng chỉ đi về nhà cùng một mình cậu, luôn thờ ơ lạnh nhạt với những người con gái khác. Năm đó, Uông Huyên theo đuổi cậu ấy công khai như vậy, để mời được cậu ấy, cô ta còn phá lệ mời cả nhóm Đào Hoa Đảo bọn mình đến công viên nước dự party. Kết quả thì sao? Cậu không nhớ à? Gia Lân chẳng buồn gần gũi với cô ta, bèn dạy cậu tập bơi hai tiếng đồng hồ trong công viên, khiến Uông Huyên tức đến muốn chết. Cậu nói Gia Lân không thích cậu, tớ mới không tin ấy!”
Đầu cậu mới chính là hồ dán, Bì Bì thầm nhiếc móc trong lòng, “Đừng nói nữa. Cậu nghĩ xem, hôm đó toàn bộ các bạn nữ lớp mình đều tới, chỉ có một người không thấy mặt”.
“Ờ…”, Bội Bội thở ra một hơi khí lạnh, “Điền Hân!”.
“Cậu có nhớ không, sau hôm đó Uông Huyên và Điền Hân không còn nói chuyện với nhau nữa. Khi ấy chúng ta còn đoán tại sao Uông Huyên mời tất cả mọi người mà lại không mời Điền Hân.”
“… Đúng rồi. Tớ còn cho rằng họ cãi nhau. Lúc trước chẳng phải quan hệ giữa hai người họ rất tốt đó sao? Một người đứng đầu, một người đứng thứ hai trong lớp. Tớ còn thấy lạ là Điền Hân kia sao tự nhiên lại trở thành bạn thân của cậu, cậu còn ngày ngày khen cô ta với tớ.”
“Chẳng phải cậu ta cũng rất tốt với cậu đó ư? Cậu ta còn bổ túc cho cậu môn Toán, lại mời cậu ăn kem nữa.”
“Khốn kiếp! Rắn độc nham hiểm!”
“Nói thế nào nhỉ, tóm lại cậu ta cũng được coi là đã hao tâm tổn trí.”
“Cứ vậy mà bỏ qua sao, như thế quá dễ dàng với cậu ta!”, hiện giờ đã có quyền lực, tính cách Bội Bội ngày càng phát triển theo chiều chướng người phụ nữ mạnh mẽ, “Để tớ tìm người đi điều tra xem trường cô ta đăng ký vào có làm giả điểm số không. Khốn kiếp, chỉ cần có một điểm giả mạo thôi, tớ sẽ báo đến tận trường đại học bên Mỹ của cô ta”, Bội Bội kêu lên.
“Haizzz, Bội Bội, thôi bỏ qua đi”, Bì Bì nói, “Dù sao cậu ta cũng là vợ của Gia Lân. Có lẽ cậu ta thực sự yêu Gia Lân, tớ cũng chẳng có gì để nói cả”.
“Không chịu được cậu nữa rồi, cứ cho là cậu muốn cao thượng nhưng cũng không cần phải mất đi ý chí chiến đấu nhanh như vậy, biết không?”
“Tớ tắt máy đây, hôm nay tớ phải đi làm, tạm biệt.”
Bì Bì vào phòng tắm tìm kem dưỡng da mắt, khi quay về điện thoại lại đổ chuông.
Đầu bên kia truyền đến giọng của Tiểu Cúc, “Bì Bì, Bội Bội nói cậu không thực hiện kế hoạch nữa”.
“Không làm nữa.”
“Không làm nữa thì không làm nữa, tớ có một ý mới đây. Để tớ bảo một người anh em đến sân bay đánh cho Điền Hân một trận ngay bây giờ, đánh cho cô ta phải vào bệnh viện mới thôi, Gia Lân sẽ không lên máy bay được, còn chuyện thay đổi ý định của cậu ta, cậu tự nghĩ cách nhé. Cậu cũng thật là, lẽ ra hôm qua cậu phải gọi tớ tới cùng, chuyện đánh người ý mà, tớ giỏi hơn cậu nhiều.”
Mấy năm nay sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tiểu Cúc nhanh chóng đi theo xu hướng du côn lưu manh, hẹn hò yêu đương rồi mà vẫn một thân tàn bạo.
“Này, chuyện có thể chấm dứt rồi mà sao các cậu cứ lằng nhằng mãi thế? Có phải đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá không?”
“Chẳng phải để xả giận giúp cậu sao? Nói thật lòng tớ chẳng thích gì diễn mấy vở kịch tình cảm đâu. Xả giận là xả giận, xả giận là phải dùng đến bạo lực.”
“Cậu thích làm gì thì làm.”
“Hay là hôm nay tớ đưa cậu đi xem phim nhé? Thiếu Ba tặng tớ hai tấm vé, là bộ phim điện ảnh của Viện Khoa học Kỹ thuật, nói về những thứ bên ngoài trái đất, có xem không? Xem xong chúng ta tới vườn đào ăn uống một trận linh đình, Bội Bội nói cậu ấy sẽ mời. Buổi tối chúng ta đến quán Chim Cát Tường hát karaoke…”
“Xin lỗi… mấy ngày này tớ muốn yên tĩnh một mình.”
“Bì Bì, cậu có bố, có mẹ, có bà, còn có đám người chẳng ra gì bọn tớ đây, cậu đừng bi lụy quá… Hơn nữa chưa biết chừng Gia Lân và Điền Hân lại không sống được với nhau rồi ly hôn. Như thế chẳng phải cậu lại có hy vọng ư? Ở nước ngoài tỷ lệ ly hôn là rất cao. Ở Mỹ phải tới hơn bốn mươi phần trăm ấy.”
“Tiểu Cúc”, Bì Bì nhanh chóng chuyển chủ đề, “Hôm qua cậu và Thiếu Ba trò chuyện với nhau thế nào?”.
“Chẳng… chẳng thế nào cả.”
“Các cậu… ừm, đã nói chuyện gì với nhau?”
“Không nói chuyện gì cả. Bọn tớ đẫ nói chuyện với nhau mấy tháng trên mạng rồi.”
“Vậy các cậu làm gì?”
“Bọn tớ kiss. Anh ấy nói lắp nhiều như vậy, ngoài kiss ra thì còn làm được gì nữa?... Ấy, sao cậu lại khóc thế?”
“Tớ và Gia Lân chưa bao giờ kiss cả. Tớ chỉ nắm tay cậu ấy có hai lần! Hu hu hu hu…”
Bì Bì khóc lớn, cảm giác bản thân vô cùng thất bại.
“Nói thế nào đây, chẳng trách người ta được. Cậu cũng kém quá đi! Tớ nói về mặt kỹ thuật ấy.”
“…”
Schopenhauer1 từng nói, “Hạnh phúc của con người chỉ có hai kẻ địch: nỗi thống khổ và sự chán ngán. Bạn may mắn rời xa được đau khổ, nhưng sẽ lại đến gần với sự chán ngán. Còn nếu như cách xa được chán ngán thì bạn sẽ lại đến gần với nỗi thống khổ”.
1 Một nhà triết học người Đức.
Phân tích thật kỹ nỗi đau đớn của bản thân, nhất thời Bì Bì cảm thấy thật chán ngán.
Hóa ra đời người là như vậy, tỉnh lại sau giấc mộng dài, cô bỗng nhận ra bản thân quả là một kẻ ngốc.
Nietzsche2 đã nói, “Thần tượng cũng có lúc hoàng hôn, trong cõi mộng và trong men say, bi kịch sẽ nảy sinh”.
2Một nhà triết học người Phổ.
Khoảnh khắc này, Bì Bì đã thực sự lĩnh hội được trí tuệ của các nhà hiền triết.
Cô lau đi lớp kem dày trên mặt, rồi đi mua cốc sữa đậu nành sau đó đến Tòa soạn làm việc như mọi khi. Bước vào chiếc cửa xoay của tầng một, lời chỉ dạy của triết nhân chẳng biết đã bay đi đâu hết, tia tuyệt vọng không tên lại bướng bỉnh chui ra tự đáy lòng cô. Bì Bì mơ hồ đi một vòng chiếc cửa xoay, sau đó ra ngoài. Cuốn theo dòng người đông đúc, cô đi đến bến tàu điện ngầm với vẻ mặt hốt hoảng. Quẹt vé tháng, cô lại bước lên tàu theo dòng người đang chậm rãi di chuyển.
Trạm cuối của tàu điện ngầm chính là sân bay.
Không có chỗ ngồi, cô cứ đứng như thế. Cả quãng đường chỉ thấy quai hàm mình cứng đờ, giống như bị viêm khoang miệng vậy.
Ra khỏi sân ga là một con dốc thoai thoải, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, nhưng không hề trơn. Có anh tài xế taxi hỏi cô có muốn lên xe không, cô lắc đầu, rồi quàng khăn che kín mặt, đi về phía trước trong cơn gió lạnh.
Cửa ở sân bay là cửa tự động. Cô có chút hối hận bởi bản thân chẳng mang thứ gì, không đón ai cũng chẳng tiễn ai, cứ lén la lén lút như một kẻ cướp máy bay vậy.
Thực ra Bì Bì chưa được đi máy bay bao giờ. Mà đừng nói tới Bì Bì, ngay cả bố, mẹ và bà cô cũng chưa bao giờ đi. Có một lần về quê cùng bà, bố dứt khoát muốn mua cho bà tấm vé giường nằm, nhưng bà kiên quyết không đồng ý.
Quả nhiên sân bay rất to, rất hoành tráng, mái vòm thủy tinh cao cao, muôn vàn đèn chùm pha lê treoe bên trên.
Cô chỉ dám đi bên vệ đường, bởi ở đó có hàng loạt những cửa hàng, người ra người vào, không dễ dàng khiến người ta chú ý. Cách mấy cây cột xi măng to, cô nhanh chóng tìm thấy bóng hình Gia Lân đang xếp hàng làm thủ tục cùng Điền Hân. Khuôn mặt nhìn nghiêng ưu tú, đôi chân dài, ngọc thụ lâm phong lay động theo chiều gió, mặc dù trên mũi có dán miếng băng gạc nhưng trông cậu vẫn rất đẹp trai. Đứng bên cạnh đợi là bố mẹ Gia LÂn và hai vị phụ huynh khác, có lẽ là bố mẹ của Điền Hân.
Để thêm phần bí mật, Bì Bì bước vào một tiệm cà phê, mất ba mươi Nhân dân tệ để mua một cốc cà phê rẻ nhất, rồi dõi mắt theo họ lẫn trong đám người phía xa.
Mọi người đều nhận ra đây là cặp vợ chồng mới cưới. Họ không tay trong tay, vai kề vai nhưng nhất cử nhất động đều vô cùng thân thiết. Làm bạn cùng họ là bốn chiếc va ly to.
Một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt họ, khuy áo khoác của anh ta vướng vào mái tóc Điền Hân. Điền Hân thở khẽ một tiếng, người đó luôn miệng nói xin lỗi. Gia Lân vội vàng đỡ lấy đầu cô ta, rồi nhẹ nhàng đưa tay gỡ khuy áo ra khỏi mái tóc dài của cô ta.
Cử chỉ của cậu vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận, như thể sợ sẽ làm đau Điền Hân.
Bì Bì ngẩn ngơ nhìn theo, dường như hơi thở của cậu cũng đang vấn vít trên đầu mình.
Nỗi tuyệt vọng như mỗi lúc một sâu thêm.
Họ đang thân thiết chuyện trò cùng nhau, nhưng giọng nói trầm ấm ấy không còn thuộc về cô nữa, đôi tay dịu dàng ấy không còn thuộc về cô nữa, dáng người cao gầy ấy cũng không còn thuộc về cô nữa.
Suy nghĩ ấy rất ngắn ngủi song lại khiến cô cảm thấy như mình đã chết.
Gia Lân có nghĩ đến ở đây còn có một người đến tiễn cậu không? Có biết rằng cô bị tổn thương đến mức nào không?
Liệu cậu có nhìn thấy cô không? Có phát hiện ra cô không?
Nhìn theo dáng điệu say đắm của hai người họ, Bì Bì bỗng thấy như mình đang xem kết cục của một bộ phim tình cảm. Còn điệu bộ của cô, nói là đến tiễn biệt chi bằng nói giống một thích khách giấu mình trong đám đông thì hơn. Đôi mắt chẳng khác nào hình chữ Thập trong kính ngắm quang học. Nếu như ánh mắt cô là một viên đạn, thì Điền Hân đã bị vỡ nát rồi ngã xuống đất từ lâu rồi.
Đáng buồn là ngoài ánh mắt phẫn nộ ra, cô chỉ có thể uống ngụm cà phê thật to.
Thời gian nhanh chóng bị cô lãng phí như thế.
Ở phía xa, hai người hoàn thành xong thủ tục gửi hành lý rồi lần lượt tới ôm từng người thân, sau đó mất hút sau cổng an ninh.
Khoảnh khắc tầm nhìn bị che khuất, Bì Bì thấy thật xót xa. Sợ người khác thấy, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu khóc nấc lên nghẹn ngào.
Một lúc sau, điện thoại bỗng đổ chuông.
Là số của Gia Lân.
Cô không nhận điện thoại.
Nhạc chuông vẫn không ngừng vang lên, vẫn chỉ là số của Gia Lân.
Đến mười giờ, điện thoại không còn kêu nữa.
Họ đã lên máy bay.
Bì Bì lấy lại tinh thần trở về Tòa soạn. Tháng này là đợt kiểm tra hồ sơ định kỳ mỗi năm một lần, Bì Bì có thể danh chính ngôn thuận trốn trong nhà kho sắp xếp lại hồ sơ.
Có lẽ ngồi trong nhà kho lâu quá, buổi trưa cũng quên không ra ngoài ăn cơm, khi tan ca Bì Bì phát hiện trời đã tối tự bao giờ, đồng nghiệp cũng đã về hết cả.
Cô không muốn về nhà, cũng chẳng muốn về ký túc xá, một mình dạo bước trên phố.
Cô bước vào một tiệm cơm, ăn qua quýt đĩa cơm thịt bò. Chẳng thấy ngon chút nào, cô ăn một chút rồi bỏ dở, còn bảo người phụ vụ gói lại chỗ cơm thừa cho mình, định sẽ làm bữa cơm trưa ngày mai.
Sau đó cô vào rạp xem bộ phim Titanic một mình. Cô mặc sức khóc theo tình tiết bộ phim.
Ra khỏi rạp chiếu phim đã là nửa đêm, cô lại rẽ vào một quán bar.
Cô không quen thuộc quán bar này, nhưng cũng từng nghe bạn bè nhắc tới. Nơi đây rất rộng, rất náo nhiệt, có ca sĩ đến biểu diễn theo giờ nhất định, là một nơi lý tưởng để giết thời gian.
Lúc đầu cô chỉ muốn uống chút nước lạnh, nhưng dường như chẳng có cảm giác gì, cô liền chuyển sang uống rượu. Rượu Whisskey trộn với nước có ga, mùi vị quả thực rất đặc biệt. Khi chất lỏng vào miệng có chút tê tê, rồi chảy xuống cổ họng, cô thấy vô cùng thoải mái, xuống dạ dày bèn biến thành hơi nóng bừng xộc lên cổ, rồi lên tới tận đầu, khiến cô cảm thấy lâng lâng.
Cô cứ uống hết cốc này đến cốc khác, cuối cùng không thắng được sức mạnh của thứ chất lỏng ấy, cô nhanh chóng chìm vào sưn say. Có người đến hỏi cô địa chỉ ở đâu, cô mơ mơ màng màng nói cho người ấy số nhà mình, tài xế đỡ cô vào taxi.
Bì Bì tỉnh lại vì lạnh.
Mở to đôi mắt, cô liền nhìn thấy vầng trăn tròn treo tren ngọn cây. Cô bỗng phát hiện bản thân đang nằm trong một lùm cây, sau lưng là cây tùng to, màn đêm đen kịt. Có người đã cởi bỏ áo khoác lông của cô ra, khiến cơn buốt lạnh như đang truyền từ trong ra vậy.
Cô bỗng thấy sợ hãi, nhất thời tỉnh rượu.
Trước mắt cô bất chợt xuất hiện một khuôn mặt lạ lẫm với bộ râu quai nón, đôi tay thô khỏe đang ra sức lột bỏ quần cô. Trong cơn hưng phấn, người đàn ông kia kêu lên những tiếng giống như dã thú.
Cô bắt đầu kêu gào, ra sức đạp hắn ta. Hắn ta liền bổ nhào tới, cho cô một cái bạt tai. Cô bị đánh đến mức trước mắt đầy sao, một bên má lập tức sưng lên. Sợ cô la hét, người đàn ông bịt ngay miệng cô lại, giữ thật chặt đầu cô trong lùm cây, bàn tay còn lại vẫn không ngừng cố gắng xé rách quần áo của cô. Cô chỉ biết dùng hết sức lực của mình để điên cuồng giãy giụa, nhưng nửa người hắn ta vẫn đè lên cô với trọng lượng hơn năm mươi cân, cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng chẳng tác dụng gì. Bàn tay cô túm bừa trên đất, bất chợt tìm thấy viên đá vụn, cô liền đập vào người hắn ta.
Người đàn ông kia mặc chiếc áo khoác rất dày, viên đá ấy đập vào chẳng khác nào giọt mưa rơi, hoàn toàn vô ích. Trên người cô đã chẳng còn mảnh vải che thân, bàn tay thô ráp của hắn ta ngay lập tức lần sờ trên người cô. Khoảnh khắc ấy, bàn tay vốn đang bịt miệng cô đột nhiên thả lỏng, lập tức bị Bì Bì cắn mạnh một cái. Dường như cô dùng toàn bộ sức lực của bản thân để cắn, máu nhỏ lên khuôn mặt.
Hắn ta đau quá kêu lên một tiếng, rồi vùng dậy ra sức đá cô. Người cô lăn trên đất nhưng vẫn bị đá mạnh thêm mấy cái nữa. Không suy nghĩ được nhiều, cô chỉ biết ôm đầu gào lên, “Cứu với!”.
Từ phía xa vọng lại tiếng ô tô, dường như có người đang ấn còi. Chưa chắc ai đó đã nhìn thấy họ nhưng người đàn ông kia có tật giật mình, lập tức bỏ cô lại rồi lao vút đi như một làn khói. Thì ra là tên tài xế taxi.
Bì Bì vội vã mặc quần áo rồi chạy nhanh về phía có ánh đèn đằng xa.
Đó là một công viên vô cùng rộng lớn nhưng cũng vô cùng tĩnh mịch. Nơi này không phải trung tâm thành phố nên thông thường người đến đây không nhiều. Trong công viên có một hồ nước rất lớn, là nơi được ưa chuộng của người dân thành phố C trong mỗi dịp hè. Bì Bì nhớ khi cô còn rất nhỏ, một nửa trường tiểu học thành phố C đã chọn đến nơi này trong dịp du xuân. Quả nhiên, ánh đèn ấy phát ra từ đèn đường bên hồ. Cô bất chấp tất cả chạy tới, bỗng phát hiện ở đó yên lặng không một tiếng người. Trừ một mặt hồ đen phẳng lặng ra thì không còn gì khác nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Báo cảnh sát ư? Thậm chí bản thân ra khỏi quán bar như thế nào, rồi ngồi lên taxi ra sao cô cũng không rõ. Cô cũng không biết biển số xe kia, chỉ biết trên người mình đang ám mùi mồ hôi và mùi khói thuốc của người đàn ông lạ mặt.
Xung quanh chẳng có gì ngoài một bầu không khí hư vô.
Đầu cô đau nhức như bị ai đó rút gân vậy, khiến khuôn mặt cũng như đang run rẩy theo. Mượn ánh đèn, cô lấy điện thoại trong túi áo ra.
Điện thoại báo có mười cuộc gọi nhỡ, hầu như đều là của Gia Lân. Cô định gọi điện cho Bội Bội nhưng nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Bất chợt một bóng hình xẹt qua trong đầu cô.
Hạ Lan Tịnh Đình.
Thuộc mẫu người nghỉ ngày cày đêm, Hạ Lan Tịnh Đình chẳng mấy khi ngủ đêm, nhiều nhất là ngủ gà ngủ gật khi tắm trăng mà thôi.
Nhưng sau sự việc Hùng hoàng, đã tròn một tháng rồi hai người không liên lạc với nhau. Hạ Lan Tịnh Đình liệu có để ý đến cô không?
Huống hồ cô cũng không nên kể chuyện này cho một người đàn ông lạ.
Bì Bì đau lòng quấn quanh bên hồ. Không chỉ trái tim mà ngay cả thân thể cô cũng bị làm nhục. Cô đã hoàn toàn bị làm nhục rồi. Bì Bì bỗng rùng mình trong cơn gió lạnh căm. Hai tay cô ôm ngực, nỗi tuyệt vọng vô cùng bất ngờ tấn công cô. Nhìn thấy một chiếc cầu gỗ, cô liền nhanh chóng men theo nó đến nơi hồ nước sâu nhất.
Đó là nơi bơi lội của mọi người vào ngày hè. Những người bơi lội giỏi đều nhảy xuống nước từ nơi đầu cầu này. Bì Bì cũng biết bơi, nhưng vừa xem xong bộ phim Titannic, cô tin chắc mình sẽ không cầm cự được lâu trong dòng nước lạnh cóng. Chiếc áo lông thấm nước cũng sẽ trở nên nặng hơn, và nó sẽ kéo cô chìm xuống đáy hồ.
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô liền đi tới đầu cầu. Đang định vứt bỏ điện thoại thì đột nhiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gọi điện cho Hạ Lan Tịnh Đình.
Cô không muốn làm phiền bất kỳ ai, chỉ muốn trong giây phút cuối cùng trước khi rời khỏi thế gian này có thể nghe thấy giọng nói của ai đó mà thôi.
Điện thoại chỉ kêu lên một tiếng, đầu bên kia đã có người nhấc máy.
“A lô?”
Là anh ấy.
“Xin lỗi”, Bì Bì bình tĩnh nói, “Muộn như thế này rồi còn gọi điện cho anh, thực ra tôi chỉ muốn xin lỗi một câu”.
“Giờ đã là ba giờ sáng”, giọng nói của Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng rõ ràng, “Bì Bì, cô đang ở đâu vậy?”.
“Tôi… tôi…”, cơn gió táp vào mặt khiến cô hắt hơi một cái. “Tôi ở bên ngoài. Còn… còn anh thì sao?”.
“Tôi đang ở trong xe.”
“Vậy, không làm phiefn anh nữa, tạm biệt”, cô định ngắt điện thoại.
“Khoan đã”, anh đột nhiên nói, “Tôi có việc cần gặp cô”.
“Ngày mai tính sau nhé.”
“Là việc quan trọng, tôi phải gặp cô ngay bây giờ.”
“Vậy thì nói qua điện thoại cũng được.”
“Quan Bì Bì”, giọng anh lạnh lùng, nói từng tiếng một, “Cô không được ngắt máy”.
Bị giọng điệu ngang ngược của anh chọc giận, Bì Bì cười khẽ, “Hạ Lan Tịnh Đình, nếu như thực sự anh đã sống chín trăm năm, thì đối với anh còn có việc gì là quan trọng chứ?”.
Không đợi anh trả lời, cô lập tức vứt điện thoại xuống hồ.