Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch thị vừa quở trách nữ nhi, trong lòng cũng có chút bất ngờ, bà ta không ngờ Phó Minh Hoa còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại kín đáo như vậy.
Phó Nghi Cầm bị Bạch thị mắng đến không ngẩng đầu lên được, nắm chặt tay: "Mẫu thân, Trịnh Nam Hầu phủ hôm nay ngày càng lụn bại." Mặc dù trong Lạc Dương có phủ đệ của Đinh gia, nhưng hạ nhân thưa thớt, có chỗ nào phồn hoa bằng Trường Nhạc Hầu phủ?
Quan trọng nhất là, ở trong Phó gia còn có thể mượn thế Phó gia, nếu quay về Đinh gia, nếu Đinh Trị Bình muốn mưu tìm vị trí tốt sẽ hết sức khó khăn.
Cả đời này Đinh Trị Bình đã như thế, nhưng nữ nhi của nàng ta còn phải tìm một hôn sự tốt, nếu không có chỗ dựa, hôn sự của nữ nhi nàng ta có thể còn thê thảm hơn cả nàng ta!
"Chẳng lẽ mẫu thân thật sự nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn nữ nhi sau này bị người khác chế nhạo?"
Phó Nghi Cầm luôn mạnh mẽ, nhưng lúc này nước mắt lại theo vành mắt rơi xuống.
Những giọt nước mắt này dập tắt lửa giận trong lòng Bạch thị, sắc mặt âm trầm của bà ta cũng dần dần hòa hoãn.
"Ôi." Bà ta thở dài, "Đứng lên đi, chút nữa ta sẽ sai người đến viện của Tạ thị một chuyến." Bạch thị chỉ là bảo Tạ thị tiến cung cầu Thôi quý phi giúp giải quyết chuyện của Đinh Trị Bình, tuy rằng trước đó Tạ thị đã trực tiếp từ chối, nhưng Bạch thị không tin, nếu bà ta bày ra tư thế mẹ chồng, lẽ nào còn không trị được cô con dâu Tạ thị này.
"Đợi chuyện của Trị Bình giải quyết xong, cả nhà các con hãy dọn ra ngoài cho thỏa đáng." Trước một khắc Phó Nghi Cầm nghe Bạch thị nói như vậy, nghĩ là Bạch thị tha thứ cho mình, mắt sáng rực lên, sau lại nghe Bạch thị vẫn là muốn nàng ta quay về Đinh gia, nàng ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bạch thị đang nhìn nàng ta chằm chằm với vẻ mặt thản nhiên:
"Đã xuất giá rồi, ở nhà mẹ đẻ thời gian dài, còn ra thể thống gì? Sau này đối với danh tiếng của Trị Bình cũng không tốt."
Không phải thủ tiết, Đinh gia cũng không xảy ra chuyện không có chỗ để đi. Trước đó Bạch thị yêu thương nữ nhi, mới đồng ý cho Phó Nghi Cầm ở lại Phó gia, hôm nay xảy ra chuyện, Bạch thị hiển nhiên là muốn tiễn một nhà Đinh gia đi.
Nếu như Bạch thị đã nói như vậy, hiển nhiên trong lòng đã hạ quyết tâm rồi.
Mặc dù Phó Nghi Cầm vẫn có chút không cam lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Bạch thị đành phải cắn răng đáp một tiếng.
Cũng may Bạch thị không nói lập tức bảo nàng ta dọn đi, trong khoảng thời gian trượng phu tìm việc, nàng ta vẫn ở lại Trường Nhạc Hầu Phủ, đến lúc đó lại cầu xin Bạch thị cho nàng ta ở lại là được.
Còn về chuyện hôm nay Phó Minh Hoa dám đánh nhi tử của nàng ta, nàng ta chịu thua thiệt lớn như vậy, không chiếm được tiện nghi còn bị Bạch thị quát mắng, chuyện này không thể bỏ qua được.
"Chuyện của Nguyên Nương, con đừng có ý đồ gì xấu nữa, nếu không phụ thân con nổi giận, ta cũng không bảo vệ được con." Bạch thị thấy vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Phó Nghi Cầm, cảnh cáo một tiếng, Phó Nghi Cầm bộ dạng phục tùng đồng ý. Mặc dù trong lòng Bạch thị biết dựa theo tính tình của nữ nhi, chỉ sợ không bỏ qua như vậy, nhưng chuyện tới bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bảo Tạ thị mau chóng an bài thỏa đáng chuyện của Đinh Trị Bình, như vậy mới có thể nhanh chóng đuổi nàng ta ra ngoài.
Nếu Tạ thị chịu ra sức làm tốt chuyện này, thì cũng là vì tốt cho chính bản thân nàng ta.
Bên này Bạch thị giữ Phó Nghi Cầm lại để hỏi, đầu kia Tạ thị đã mang nữ nhi trở lại viện của mình.
"Chuyện hôm nay, tốt nhất con hãy nói cho ta biết một chút." Tạ thị vào bên trong thay quần áo, sau đó ngồi ở trước mặt nữ nhi.
Phó Minh Hoa uống chút nước ấm vào miệng nhỏ, nghe xong lời Tạ thị, để chén trà xuống lấy khăn lau miệng: "Hôm nay lúc con rời khỏi, có lẽ cô mẫu đã cho người truyền tin cho đại biểu ca, lúc từ nhĩ phòng đi ra, vừa vặn gặp hắn."
Ngay sau đó Phó Minh Hoa nói hết chuyện Đinh Mạnh Phi ngả ngớn hỏi tên, mình thì ném hầu bao khiến Đinh Mạnh Phi trở thành tiểu tặc, còn sai người đánh một trận.
Chuyện phía sau Tạ thị cũng biết, nàng đánh người trở về, chỉ nói gặp được nô tài lén trộm đồ, không hề đề cập đến chuyện Đinh Mạnh Phi tự giới thiệu bản thân.
Nàng nói Đinh Mạnh Phi là nô tài, thứ nhất là nói mình nhận lầm người, không nghĩ đến là thân thích, thứ hai Phó Nghi Cầm nếu thật không biết xấu hổ nói đó là nhi tử của nàng ta, Phó Minh Hoa cũng nói mình không nhìn kỹ Đinh Mạnh Phi.
Trong mắt Tạ thị tất cả đều là vẻ châm chọc.
"Phó gia không có ai tốt cả!" Khi nàng nói xong lời này, Phó Minh Hoa mỉm cười, cúi đầu xuống.
Phó Minh Hoa biết Tạ thị hận Phó gia, nàng gả cho Phó Kỳ Huyền, cuộc đời này hầu như đã bị hủy, nhưng nàng đã quên mất nữ nhi của mình cũng họ Phó.
Nàng nhìn đèn lồng bát giác đang chậm rãi chuyển động, dưới đèn lồng có chốt, trên mỗi mặt đều vẽ tiểu mỹ nhân, theo sự chuyển động của đèn lồng, tám tiểu mỹ nhân giống như sống lại đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Tạ thị nói xong mới tỉnh ngộ hình như mình nói không đúng, nàng liếc mắt nhìn nữ nhi, Phó Minh Hoa ngồi trên ghế, dáng vẻ đoan trang, tay nắm khăn đặt ở trước bụng, nụ cười kia chuẩn mực giống như mỹ nữ được vẽ trong tranh.
Dung mạo giống nàng đến mấy phần, nhưng lại không quá giống.
Phó Minh Hoa rũ mắt xuống, Tạ thị không nhìn thấy đôi mắt to như hạnh nhân của nàng, cặp mắt di truyền từ Phó Kỳ Huyền, may mà nhìn không thấy.
Trong lòng Tạ thị nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới Phó Kỳ Huyền, vẻ mặt không khỏi lại lạnh hơn vài phần:
"Con làm rất khá."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, nhưng bây giờ lại không có gì muốn nói với nhau.
Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí nhất thời cũng có chút cứng ngắc lúng túng.
Đám người An ma ma nhìn thấy Tạ thị và Phó Minh Hoa giống như người xa lạ như thế, đang có chút nóng nảy thì bên ngoài có người truyền lời:
"Thiếu phu nhân, Thường ma ma trong phòng phu nhân tới."
Tạ thị vặn vòng tay trên cổ tay mình, che giấu vẻ chán ghét trong mắt: "Để cho bà ta vào."
Nghe tiếng đáp, Thường ma ma rất nhanh liền đi vào, đầu cũng không ngẩng liền dập đầu trên đất:
"Quấy rầy thiếu phu nhân, hôm nay cô nãi nãi trở về có chuẩn bị quà cho các phòng, chỉ là nhất thời vội vàng chưa kịp đưa cho ngài, lúc này rảnh rỗi, phu nhân mới lệnh cho nô tì đưa tới."
Phó Minh Hoa ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, nghe xong lời này nhịn không được hé miệng cười.
Bạch thị ngay cả đi ngang qua sân khấu diễn cũng không muốn giả vờ, đồ Phó Nghi Cầm tặng, sao phải bảo Thường ma ma bên người bà ta đưa tới?
Trận chiến này, đoán chừng là mượn cớ tới đây tìm Tạ thị mà thôi.
Muộn như vậy còn tới, có lẽ có liên quan tới chuyện ngày đó Bạch thị cầu Tạ thị tiến cung, cầu kiến Thôi quý phi để mưu cầu chức quan cho Đinh Trị Bình.
Ngày ấy Bạch thị bị Tạ thị từ chối, còn tìm đến muộn như vậy, hôm nay lại xảy ra chuyện Đinh Mạnh Phi bị mình đánh, xem ra nàng đoán không sai, Phó Nghi Cầm muốn đánh chủ ý lên nàng nhưng Bạch thị lại có toan tính khác.
Lúc này phát giác được ý đồ của nữ nhi, liền muốn giải quyết cho xong chuyện của Đinh Trị Bình, rồi cho một nhà Đinh Trị Bình rời khỏi Phó phủ.
Tạ thị cũng không ngốc, hiển nhiên cũng ngộ ra ý đồ của Bạch thị, nghe Thường ma ma nói xong cũng không lên tiếng, chỉ nhấp miệng cười nhạt.
Phó gia thật sự khiến người ta buồn nôn, hôm nay Phó Nghi Cầm dám tính kế với nữ nhi mình, một mặt quay lưng với mình qua lại với Dung phi, một mặt Bạch thị còn muốn mình giúp đỡ Đinh Trị Bình.
Nàng không nói lời nào, một tay vuốt đồ trang trí trên án kỷ bên cạnh.
Ban đầu Thường ma ma còn cố gắng bình tĩnh, nhưng rất nhanh bà ta chịu không nổi, thân thể cũng bắt đầu có chút lung lay.
So với Bạch thị uy nghiêm lộ ra ngoài, Tạ thị ung dung thản nhiên như vậy càng đáng sợ hơn, một cỗ áp lực vô hình đè lên người bà ta, giữa mùa đông mà phía sau lưng bà ta đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.