Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trời vừa ló dạng ở Đông Sơn, trông như quả trứng rán sống động trong chảo dầu, tấm vải lụa đào mang ánh sáng màu vàng cam làm ấm cả một vùng. Trời sáng, sau khi người trong nhà thức dậy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, thì Hoa nhi đi học, Lý Tồn Căn và Trần Kiều cùng xuống núi.
Hai người cũng không đi quá xa, cùng lắm chỉ đến một thôn ở gần sườn núi, Trần Kiều ngồi dưới tán cây cạnh cánh đồng. Sáng sớm không khí se se lạnh, tiếng chim đỗ quyên trong rừng vang lên thanh thúy dễ nghe, trên lối đi nhỏ có mấy cậu nhóc vai đeo cặp sách kéo theo từng nhóm cùng nhau đi học. Thi thoảng sẽ có một vài ngôi nhà phả ra một làn khói trắng, đôi lúc còn có tiếng chó sủa bất ngờ làm lũ chim sẻ bay khắp trời.
Trong mảnh vườn đậu rộng rãi, Lý Tồn Căn làm việc rất nhanh, chưa đến nửa ngày đã làm xong một nửa. Lúc làm cũng không quá yên tâm về cô, rảnh tay là ngẩng đầu nhìn xem cô đang làm gì, Trần Kiều xoay người không cho anh thấy, lúc này hai người đang có chút mâu thuẫn, thật ra cô rất hối hận, đáng lẽ cô không nên hành động theo cảm tính như vậy.
Lý Tồn Căn ở trước mặt Trần Kiều tự tin thì thiếu chứ tự ti có thừa, nhiều khi không dám nhìn thẳng mắt cô, còn chuẩn bị tâm lý thật tốt để nói chuyện với cô. Hai thái cực luôn tồn tại trong người anh, từ một người luôn liều mạng khống chế chứng sợ người lạ và sống trong vỏ trai, nay đã biết vươn đầu ra ngoài, cam tâm hướng về phía cô. Nhưng lúc đã chạm trúng đinh là lập tức im bặt, né tránh không dám lặp lại nữa.
Còn một khi đã nói, thì tất cả mọi thứ đều chắc như đinh đóng cột. Tối hôm qua, anh nghe xong câu trả lời kia của cô cũng không nói gì, nhưng vẫn chứng nào tật nấy hung hăng cùng cực mà ‘làm’ cô. Trần Kiều khóc đến sưng mắt, cuối cùng thì cô ngất xỉu hoàn toàn, lần này cô bực thật rồi. Từ sáng đến giờ, hai người một câu cũng chưa nói, mỗi lần anh lấy hết can đảm muốn nói chuyện với cô, cô đều giả vờ không thấy, trốn mất hút, nhìn điệu bộ mất mát khó xử của anh, cô lại rất hả giận.
Thím đang khiêng một cái cuốc đi lại, thấy hai người bèn chào một tiếng. Lý Tồn Căn đứng lên nói chuyện, Trần Kiều gật đầu coi như đáp lại. Thím nhìn dáng vẻ thất thần của Lý Tồn Căn, cười hì hì nói: “Sao thế, cãi nhau à?”
Anh xấu hổ gãi gãi đầu, nước da bánh mật cũng không che giấu nổi dáng vẻ bất đắc dĩ lúc này, thím cười cười vẫy tay gọi Trần Kiều, “Ngày mai nhà chú hai của nó đón dâu, A Kiều, con đi theo Căn tử đi ăn tiệc nhé, có thời gian thì nên đi lại cho khuây khỏa.”
Trần Kiều cười mỉm, cô đối với vị thím chung cảnh ngộ này cũng không tồi, huống chi lúc trước bà ấy còn khuyên nhủ cô. Thím còn nói cần gì thì gọi bà, hỏi Trần Kiều có thói quen gì hay không, cần gì thêm nữa không, còn nhắn cô rảnh thì qua nhà bà chơi. Trần Kiều lúc này mặt lạnh tanh, nên Lý Tồn Căn đã đồng ý giúp cô, sau khi thím đi rồi, cô mới tức giận hất tay anh ra, “Ai bảo anh xen vào việc của người khác.”
Cô lãnh đạm thế nào đi chăng nữa, cũng không tránh được việc anh luôn làm phiền cô, đúng là hết nói nổi. Lúc về anh cứ mặt dày nắm lấy tay cô, dù đã ghét bỏ ném ra rất nhiều lần nhưng vẫn bị anh nắm rất chặt, y như muốn khiêu khích cô vậy.
Ngày đón dâu Trần Kiều vẫn đi, vì đều là phụ nữ trong thôn nên cô không thể hòa nhập được. Tiếp đó thì thím giới thiệu cô với trưởng bối trong nhà, mọi người nhìn cô như rất kỳ lạ, đánh giá từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó cười ha ha, nhưng thật ra họ cũng không có gì ác ý gì, vì cô nghe thấy họ khen cô xinh đẹp.
Cô dâu mặc nguyên bộ đồ đỏ, gương mặt vui vẻ hai má hồng hồng, nở một nụ cười giản dị. Ngồi cùng đại gia đình tại bàn tròn cắn hạt dưa, giao lưu với mọi người về hoàn cảnh gia đình, còn nói về việc làm hôn lễ này đã tiêu tốn hết 20 vạn NDT, làm cho mọi người xung quanh cực kỳ hâm mộ.
Khi ăn cơm Trần Kiều ngồi cùng thím, “Hiện tại đã quen chưa? Con xem đi, tên nhóc Căn tử kia đúng là rất tốt với con.”
Nhưng cô vẫn muốn VỀ NHÀ, Trần Kiều lơ mơ gật gật đầu, thím chỉ vào một cô gái ngồi bên cạnh, “Mới mười tám, tới sớm hơn con một năm, nhưng con trai nó đã được ba tháng rồi, con cũng nhanh lên đi.”
Lưng Trần Kiều đổ một trần mồ hôi lạnh, hiện tại cô chỉ muốn dùng toàn bộ may mắn để cầu nguyện bản thân đừng mang thai, cẩn thận che giấu tâm tư muốn bỏ trốn thôi. Nghe thấy có người nhắc đến mình, cô ta nhìn sang Trần Kiều thẹn thùng cười, sau khi vào bàn, họ tình cờ ngồi gần nhau.
Trần Kiều rất tò mò, “Cô không nhớ nhà sao? Nơi này có vẻ rất xa nhà, hơn nữa họ còn đánh người…”
“Người nhà em không đánh em ” cô gái dịu dàng nói, trên mặt không có nửa điểm oán hận, diện mạo bình thường lộ ra dáng vẻ hạnh phúc, “Em không chạy, anh ấy cũng không chạm vào nửa đầu ngón tay của em. Chạy làm gì, gả chồng thì theo chồng, thật ra nhà em còn nghèo hơn nơi này cơ. Tới được đây còn tốt quá ấy chứ, ăn no mặc ấm, đến giờ mới biết sống là như thế nào…”
Vậy mà vẫn có người thà bị bán còn hơn quay lại cuộc sống trước kia ư, Trần Kiều hơi mơ hồ, thím lại tiếp tục nói: “Trên đời này người sống khổ không ít, biết bao nhiêu người còn chẳng có nổi cơm ăn áo mặc. Hơn nữa, Quyên Tử lạc vào đây, nói một câu là phúc không phải họa cũng không điêu chút nào, chồng nó cũng thật thà chất phác, còn hứa với nó chỉ cần gia đình khá hơn thì sẽ đưa cả nhà mẹ đẻ qua đây sống. Chỗ này của chúng ta, người Lào, hay Việt Nam cũng không ít, những người đó đều xa quê hương của mình, chỉ sợ cả đời cũng không thể quay về. A Kiều, con phải trân trọng hạnh phúc của mình đấy.”
Trần Kiều nghẹn ngào, chua xót đến mức mắt đều ướt cả rồi, cô mím môi kiềm nén cảm xúc. Lý Tồn Căn thấy thế bèn qua đây dẫn cô về nhà, anh nắm tay cô chậm rãi rời đi, tới ngôi nhà ngay chỗ ngoặt của thôn thì trùng hợp nghe thấy tiếng người phụ nữ bên trong thét lớn, bên cạnh đó còn có giọng nam mắng nhiếc.
Lý Tồn Căn đột nhiên nắm chặt tay cô kéo cô đi nhanh hơn, Trần Kiều ghì chân, quay lại muốn xem thử, “Anh làm gì thế? Bọn họ sắp đánh chết người rồi.”
Anh cũng không giữ cô nữa, Trần Kiều vừa dừng bước, một người lao từ trong nhà ra pháo đạn, đụng vào người cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức trốn ra phía sau cô. Lý Tồn Căn chắn cho Trần Kiều không cho người nọ chạm vào cô, trong nhà lại chạy ra một người, chính là tên đã giúp Lý Tồn Căn bắt cô lại, em trai anh, Lý Đạt.
Lý Đạt chào hỏi, mời vào nhà uống nước, sau đó lại trừng mắt nhìn người phụ nữ sau lưng Trần Kiều, “Trở về nhanh, dám chạy nữa thì cô chờ đi…”
Cảnh tượng quen thuộc này thật sự làm cho người ta hít thở không thông, Lý Tồn Căn lo lắng nhìn Trần Kiều sắc mặt trắng bệch, vừa muốn cự tuyệt lại nghe thấy cô nói, “Vào trong, ngồi đi.” Cô thật sự không đành lòng hất cánh tay đang giữ chặt kia ra, bọn họ đi rồi, không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cô gái kia là “vợ” mà Lý Đạt đã mua mấy ngày trước, cứ luôn náo loạn như vậy, chạy được vài lần rồi. Nhưng đều bị bắt được, còn bị đánh đến cả người đầy thương tích, hai người vừa vào nhà, cô gái kia đã bị Lý Đạt nhốt lại, Trần Kiều nhìn một hồi lâu cũng không thấy cô ấy đi ra, có chút thất vọng.
Lý Tồn Căn vội vàng, chưa ngồi được hai phút đã muốn đi. Trần Kiều kéo anh lại, anh lập tức hiểu ý cô, khuyên Lý Đạt vài câu. Nhưng đối phương chẳng có chút hối cải nào cả, “Cô ta không chạy thì em đánh làm gì chứ, biết rồi. Hôm nào anh với chị rảnh thì ghé qua chơi.”
Trần Kiều rầu rĩ không vui, giống một chú nghé con giận dỗi ủ rũ, chỉ lo cúi đầu đi thẳng, Lý Tồn Căn biết cô khổ sở, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô.