Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vân Nê - Thanh Đăng
  3. Chương 2: Đến nơi
Trước /76 Sau

Vân Nê - Thanh Đăng

Chương 2: Đến nơi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trần Kiều mơ mà như tỉnh, vào một ngày có tiết trời chói chang, non xanh nước biếc, cô mơ thấy mình đang leo núi. Làn gió táp thẳng vào gương mặt làm mặt cô hơi khô khốc, tiếng ve vang vọng bên tai, cô tựa vào lưng của Mạnh Dự, miệng kêu ‘gia’, thúc giục anh ấy đi nhanh một chút. Tiếng cười của hai người truyền đi thật xa.Nhưng mùi hương của Mạnh Dự vô cùng sạch sẽ và tươi mát, không phải mùi nhựa cây trộn lẫn với bùn đất, cũng không phải mùi mồ hôi thô ráp xa lạ của đàn ông. Dạ dày nóng như lửa đốt, nay lại ngửi được một mùi hương không thoải mái suýt chút nữa cô đã nôn ra, tiếng nói chuyện đâu đó cứ truyền đến tai cô, dù đã cố lắng nghe xem đối phương nói gì, nhưng do thần kinh đã căng thẳng quá lâu cộng thêm động tác lắc lư cứ như một chiếc nôi này nữa, thật làm cho người ta không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Nhưng mùi hương của Mạnh Dự vô cùng sạch sẽ và tươi mát, không phải mùi nhựa cây trộn lẫn với bùn đất, cũng không phải mùi mồ hôi thô ráp xa lạ của đàn ông. Dạ dày nóng như lửa đốt, nay lại ngửi được một mùi hương không thoải mái suýt chút nữa cô đã nôn ra, tiếng nói chuyện đâu đó cứ truyền đến tai cô, dù đã cố lắng nghe xem đối phương nói gì, nhưng do thần kinh đã căng thẳng quá lâu cộng thêm động tác lắc lư cứ như một chiếc nôi này nữa, thật làm cho người ta không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Nhưng mùi hương của Mạnh Dự vô cùng sạch sẽ và tươi mát, không phải mùi nhựa cây trộn lẫn với bùn đất, cũng không phải mùi mồ hôi thô ráp xa lạ của đàn ông. Dạ dày nóng như lửa đốt, nay lại ngửi được một mùi hương không thoải mái suýt chút nữa cô đã nôn ra, tiếng nói chuyện đâu đó cứ truyền đến tai cô, dù đã cố lắng nghe xem đối phương nói gì, nhưng do thần kinh đã căng thẳng quá lâu cộng thêm động tác lắc lư cứ như một chiếc nôi này nữa, thật làm cho người ta không thắng nổi cơn buồn ngủ.

Lý Trường Thụ chắp tay ra sau lưng, lông mày cau chặt trầm mặc bước đi. Lý Tồn Căn cũng lẳng lặng, thật ra bây giờ anh hơi choáng váng một chút, tay anh đang cẩn thận đỡ lấy bờ mông mềm mại, xúc cảm mềm như bông thâm nhập vào lòng bàn tay, nhẹ thật, nhẹ đến mức như trên lưng anh không hề có người nào. Nghe được tiếng ậm ừ không thoải mái của cô, anh bèn chậm rãi điều chỉnh tư thế, xốc cô lên một chút để cô có thể vững vàng ngồi trên khuỷu tay anh, như vậy sẽ không đau nữa.

Mẹ Lý đã chờ ở nhà từ lâu, từ khi con trai và cậu của nó ra ngoài, là bà đã bắt đầu trông ngóng, cho heo và gà ăn xong, bà dọn cỏ trước cửa, nhưng hai người đó vẫn chưa về. Hôm nay con gái lớn của bà là Lý Tồn Diệp cũng xin phép nhà chồng về đây, để xem em trai mình mua vợ thế nào, bà và chị ngồi ở cửa khâu giày cả nửa ngày. Đến khi hai người đang nói chuyện, bọn họ mới trở về, Lý Tồn Diệp bỏ ngang mọi việc chạy đến xem, đôi mắt trừng lớn, em trai mua được tiên nhân nào thế này.

Mẹ Lý cũng kinh ngạc, bà mở cửa gian nhà phía Tây, bốn người đứng trước mép giường nhìn cả nửa ngày. Mẹ Lý có chút ghét bỏ, cô gái nhỏ này xinh đẹp như vậy, càng đẹp thì càng kiêu căng, cư xử càng tệ, suy nghĩ một hồi lâu, “Sao còn chưa tỉnh?”

“Nghe nói là trên đường ồn ào quá, nên uống hơi nhiều thuốc, thuốc hết tác dụng thì tỉnh thôi.”

“Có tật xấu gì không?”

“Ai biết được? Nhìn bề ngoài thì chắc không tới nỗi.”

“Có chắc là chăm sóc thì đỡ lên không?”

“Có, chắc chắn là có được chưa, cha của Căn tử ở trên trời vẫn luôn phù hộ mà chị lo lắng cái gì.”

Trần Kiều chưa bao giờ có một giấc ngủ dài đến vậy, nhắm mắt một lần thời gian đã dài đằng đẵng. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm chính là quan sát xung quanh, tấm màng trắng lấm tấm ố vàng đã được sử dụng dường như rất lâu, có một vài chỗ còn bị rách, chiếc giường thì được đặt cạnh cửa sổ, đầu giường có một chiếc tủ cao qua người, trên nóc tủ có chăn đệm cùng rất nhiều thứ lộn xộn khác. Mặt ngoài chiếc tủ treo đầy các công cụ vụn vặt, góc tường có một cặp ngựa gỗ, thoạt nhìn giống như một căn nhà kho đựng đồ linh tinh.

Đầu cô đau nhói từng cơn, toàn thân mệt mỏi bủn rủn sau một chặng đường dài, thời điểm cô bước xuống giường, trước mặt bỗng nhiên tối sầm suýt nữa đã cắm đầu xuống đất. Bên ngoài nắng đang chói chang xuyên qua lớp giấy mỏng ở cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng, toàn căn phòng sáng lên. Cả người Trần Kiều phát lạnh, trong lòng tràn ngập mê mang và khủng hoảng, thật ra cô biết, cô biết mình đã bị bán đến một nơi rất xa.

Chuyện hoang đường đáng sợ như vậy cô đã từng thấy trên TV, cô luôn nghĩ nó rất khó xảy ra với mình, cho dù vận rủi có đến thì cũng đến ở trong mộng, hết thảy chuyện hoang đường trước mắt đều biến thành một giấc mộng. Nhưng không, những việc trước kia cô không để tâm lúc này lại vô cùng rõ ràng, những người phụ nữ và trẻ em bị lừa bán, đều không có kết cục tốt. Trẻ em thì bị bọn buôn người biến thành tàn tật để đổi lấy lòng trắc ẩn của người qua đường, tranh thủ xin được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn phụ nữ hoặc là bán đến nơi hẻo lánh để làm công cụ sinh sản, hoặc là đưa đến những nơi tăm tối u ám, rồi cả cuộc đời họ đều sẽ bị hủy hoại dễ dàng như thế.

Không thể, không thể như thế được, cô chỉ mới 21 tuổi, vừa tốt nghiệp, được bạn trai yêu thương, gia đình hạnh phúc, ba mẹ vẫn đang đợi cô về nhà. Trần Kiều gắng gượng đi đến cạnh cửa, trên tay không có chút sức lực nào, nhưng vẫn cố gắng dùng toàn lực vỗ vào cửa để phát ra một ít âm thanh.

Vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng nói chuyện, giờ cẩn thận nghe lại thì chẳng còn tiếng gì nữa. Trần Kiều càng thêm dùng sức, “Có ai không? Có ai ở đây không, mở cửa, thả tôi ra, tôi phải về nhà, mở cửa!”

Không ai quan tâm cả, rõ ràng bên ngoài có tiếng chó sủa và tiếng người xua đuổi, nhưng vẫn không ai để ý đến cô. Trần Kiều tức giận dùng chân đá lên cửa, ngoài việc tự làm đau mình ra, thì chẳng có chút tác dụng nào. Mấy ngày rồi chưa được ăn cơm, toàn thân bủn rủn kinh khủng, cô dựa vào bức tường đất dần dần trượt xuống, cúi đầu thấy được quần áo không phải của mình, trong túi thì rỗng tuếch, cô càng thêm chán nản và nhụt chí.

Cô tưởng tượng, tại nơi xa lạ này rồi sẽ có một tên đàn ông cưỡng hiếp cô, tên đó là một gã nông dân hôi hám, cô nhịn không được mà ghê tởm đến phát run. Trần Kiều an ủi chính mình: “Không sao đâu, chẳng phải những người đó rất cần tiền sao? Chỉ cần cho bọn họ tiền, rồi bọn họ sẽ thả mình ra, chắc chắn có thể, đừng sợ, đừng sợ.” Chỉ cần có người chịu nói chuyện với cô, có thể thương lượng được, cô sẽ chấp nhận hết, bao nhiêu tiền cũng chấp nhận.

Cô vừa an ủi chính mình, lại vừa suy nghĩ miên man, cô nghĩ đến ba mẹ, họ sẽ như thế nào nếu đã quá lâu mà vẫn không có tin tức gì của cô, nghĩ đến lúc ra ngoài cô còn nói không sao với Mạnh Dự, khi nào trở về sẽ ra mắt người lớn trong gia đình anh. Càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô không hiểu tại sao mình lại gặp phải chuyện bất hạnh thế này. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, mơ mơ màng màng chẳng mấy chốc đã ngủ gật bên cửa.

Tỉnh lại lần nữa, do ngồi quá lâu nên chân cô tê hết cả, mặt đất lạnh lẽo làm người cô không còn chút hơi ấm nào. Hắt xì một tiếng, chờ giảm bớt sự khó chịu, cô mới ngẩng đầu, thấy sắc trời bên ngoài đã ảm đạm, trong phòng ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, tối om lạnh như băng. Lúc này hẳn là buổi tối rồi, vẫn không có ai đến.

Chắc bọn họ sẽ không để cô một mình thế này đâu nhỉ, chắc sẽ không đâu, mua cô về là để ‘sử dụng’ còn gì, không thể nào để cô đói chết được. Trần Kiều co rụt trên giường, ôm đầu gối, ngồi nhìn chằm chằm vào cửa. Một lát sau, cửa truyền đến tiếng động, tiếng mở khóa sắt sột soạt, một bóng người cao lớn bước đến dưới ánh sáng yếu ớt.

Cô không thấy rõ mặt anh ta, nhưng cô có thể dựa vào bóng hình mà phán đoán rằng anh ta rất rắn chắc, tiếng hít thở trong đêm vô cùng rõ ràng. Cả người Trần Kiều căng thẳng, tay ôm đầu gối ngày càng chặt, âm thanh hơi run rẩy, “Chào anh. Có phải anh là người mua tôi về không, tôi có thể trả tiền cho anh, anh thả tôi ra có được không? Anh mua tôi bao nhiêu, tôi trả cho anh gấp đôi, không không, gấp năm! Ba tôi có nhiều tiền lắm, anh đưa tôi về nhất định ông ấy sẽ không bạc đãi anh đâu.”

Cô nói dồn dập như pháo nổ, sợ bản thân diễn đạt không đủ rõ ràng, người nọ né tránh ánh mắt ân cần của cô, dường như không muốn đối diện với cô, cổ họng anh ta lẩm bẩm một câu tiếng địa phương gì đó, cô nghe không hiểu. Anh ta cầm chén đặt lên ghế trước giường, chuồn nhanh ra ngoài, gấp rút khóa kỹ cửa.

Trần Kiều chậm một bước, đùi mềm nhũn té ngã, chờ khi cô hoàn hồn thì cửa đã khóa rồi, còn lại âm thanh gì cũng không có. Cô tức giận đến quỳ rạp trên đất, hốc mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, chật vật không chịu nổi.

Thoáng nhìn đến cái chén đang tỏa ra hơi nóng kia, mặc kệ là cái gì, cô cầm lên ném về phía cửa. Chén sắt va vào bức tường đất nặng nề vang lên một tiếng, ngoài cửa yên tĩnh một lúc, thì có một giọng nữ vang lên cùng vài tiếng ồn ào.

Vẫn không ai tiến vào gây phiền phức cho cô, trò đùa dai của Trần Kiều dường như đã thực hiện được, thật hả giận, dạ dày lại co thắt đau đớn, đau chết đi được. Một thứ tròn tròn lăn đến bên chân cô, cầm lên thì thấy là một củ khoai tây, cô ngẩn người trong chốc lát liền quăng đi.

Quảng cáo
Trước /76 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truy Kích Hung Án

Copyright © 2022 - MTruyện.net