Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh vẫn chưa nói đồng ý hay không đồng ý, ánh mắt đang cân nhắc, Trần Kiều bị anh nhìn chăm chú, hơi chột dạ, dù sao thì cô cũng không nghĩ cho gia đình gì đâu, chẳng qua là cô không muốn mang thai thôi. Trẻ con ở nông thôn, suy nghĩ được hình thành rất sớm, chúng biết bò xong là bị bỏ bê, khiến chúng lớn lên vừa thô ráp vừa hoang dã.
Điển hình như Lý Tôn Căn đây, vừa được một tuổi là quăng cho Lý Tồn Diệp, tay chân dính toàn đất, chị hai đi đâu, là bò theo đến đó. Lớn lên một chút cũng nhờ vậy mà có một sức khỏe vô cùng tốt. Trần Kiều vẫn cảm thấy nếu điều kiện sung túc hơn thì có con cũng không muộn, nhưng Lý Tồn Căn nhìn dễ nói chuyện vậy thôi chứ thật ra rất cố chấp.
Cô mà nói những lời anh không muốn nghe thì anh sẽ phớt lờ đi, cố gắng lãng sang chuyện khác dời sự chú ý của cô, hoặc dứt khoát không để ý tới, khiến cô bất lực vô cùng.
Hai ngày gần đây trời mưa, thời tiết chợt lạnh hơn, làng quê yên tĩnh tựa bức tranh, làn sương trắng mỏng nhẹ mênh mông phủ kín dốc núi. Rừng núi xanh sạch trong veo như ngọc lục bảo, tiếng cò trắng vang vọng không biết từ nơi nào.
Mẹ Lý lấy những cái sọt lớn đã lâu không dùng trên gác mái xuống, bà lấy nước giếng rửa sơ qua, rồi lấy bàn chải chà bên ngoài, âm thanh chà sát quy luật như một khúc nhạc. Cái đống lửa ở giữa nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, cách đỉnh đầu 3 mét có treo mấy cái giỏ đan bằng tre, cùng một cái móc sắt đang treo hai cái nồi dùng để nấu cơm, nước.
Không biết con mèo kia nhà ai mà nằm trên ghế dài ngủ gà ngủ gật, cổ họng phát ra tiếng rầm rì đặc trưng, Hoàng Kim nằm dưới chân Trần Kiều sưởi ấm, mơ màng ngủ. Ở phía Đông Bắc của căn phòng có một chiếc quan tài, phía dưới chất đầy khoai tây và củ cải, chỉ dùng miếng nhựa bẩn phủ lên.
Chờ khi hai cái sọt lớn khô, mẹ Lý lập tức xếp mấy chiếc áo bông to, bình nước nóng, lưỡi hái, dây thừng và vài đồ vụn vặt gọn gàng chỉnh tề vào trong. Còn có khoai tây, bánh bắp, thịt ba chỉ sấy khô, củ cải đã phơi, nhét đầy cả sọt.
Lý Tồn Căn thì giặt hai đôi ủng, nhớ lại Trần Kiều, không biết cô mang có hợp không, mẹ Lý còn tìm được hai đôi tất dày sạch sẽ, đưa cho Trần Kiều, “Mang vào cho ấm, ốm yếu muốn chết, không khéo bị bệnh bây giờ.”
Mẹ Lý nói chuyện giống như mấy người trung niên lớn tuổi vậy, quái gở, trong giọng lúc nào cũng vô tình có chút châm chọc. Trần Kiều bất ngờ, nhưng không bao giờ hồi đáp, chuyện gì cũng coi như không nghe thấy, tiết kiệm chút sức lực cũng tốt.
Lý Tồn Căn mang giày vào, đứng lên nhảy hai cái, xác định không rơi ra mới quay đầu nhìn Trần Kiều. Toàn thân cô bị bọc kín như cái bánh chưng, khăn quàng cổ dày dặn, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt to trong veo, lông mày rậm hình vòng cung chậm rãi nhíu lại. Tay anh xoa xoa đuôi mắt cô, ôn tồn nhỏ nhẹ, “Giày mang rất chắc, trên đường có rất nhiều sâu và côn trùng, mang vào nó sẽ không cắn được em.”
Trần Kiều vùi mặt vào trong khăn quàng, cử động một chút cũng rất khó khăn, “Sao tôi phải đi theo anh chứ.”
“Em là vợ tôi mà.” Giọng điệu anh trước sau đều rất thẹn thùng, mang theo chút vui mừng chờ mong.
Trần Kiều cũng không rõ bọn họ tính đi đâu làm gì, chỉ nhớ thím từng nói. Mỗi năm mùa đông đến, trâu bò dê sẽ không ra ngoài ăn được, thừa dịp tháng chín này, thời tiết chưa quá lạnh, những người nuôi gia súc đều phải lùa chúng đến nơi có đầy đủ nước sạch cỏ sâu trong núi để chăm, còn gia cầm thì để ở nhà trông nom trong mùa đông.
Trong nhà có hai con bò, trước kia Lý Tồn Căn từng một mình dắt chúng vào núi sâu khoảng 1 tháng rồi. Giờ đây đã có Trần Kiều, nhưng cô không muốn đi, đối mặt với nhau từ sáng tới chiều hơn một tháng, thời gian quá nhiều, mọi thứ rất có khả năng sẽ phát triển theo hướng không thể nào khống chế được.
Anh quyết tâm, mẹ Lý cũng tán thành, Trần Kiều không có quyền lên tiếng. Cái sọt kia rất nặng, nồi, chén, gáo, chậu, cùng những thứ hỗn tạp khác, Trần Kiều dùng cả hai tay cũng không nhấc nổi, Lý Tồn Căn nhẹ nhàng là có thể vác lên, mẹ Lý tiễn hai người họ tới cửa thôn, dặn dò xong thì thúc giục lên đường.
Hiện tại vẫn là buổi sáng, sương mù giăng kín lối. Cây cối cao chọc trời, ngẩng đầu cũng không thấy ngọn cây đâu, đường đi cũng không giống đường đi, cây cỏ cao hơn người, tùy tiện lay vài cái là có thể tách thành một con đường mới rồi, bên hông Lý Tồn Căn là một lưỡi hái, thỉnh thoảng anh dùng nó để đào đào móc móc trên đất, rồi bước đi như bay.
Trần Kiều mang một đôi găng tay bằng vải thô, năng lực quan sát của mẹ Lý rất chuẩn, cái gì cũng chuẩn bị rất đầy đủ. Té ngã cũng không ảnh hưởng vì cô mặc siêu dày, đôi tay chống đất cũng không bị thương nổi, chỉ có điều cô đi rất chậm, chốc lát là anh đứng lại chờ cô, kiên nhẫn cực kỳ.
Trần Kiều cười nhạo anh, “Một người đi có tự do hơn không, tự nhiên lại mang tôi theo, tới mai cũng chưa đến được.”
Cô chưa từng đi xa tới vậy, trước kia leo núi nhiều lắm chỉ hai tiếng, nhưng giờ thì tới giới hạn rồi. Cách hai ba thước nữa có một lối mòn nhỏ kéo dài xa đằng đẵng, chui thẳng vào rừng rậm, cứ như vĩnh viễn không có đích đến. Băng qua một ngọn núi lại gặp thêm một ngọn núi, bàn chân đông cứng cũng chuẩn bị nóng lên, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, càng lên cao, không khí càng loãng.
“Hồi trước tôi vào rừng săn thú, tối cũng phải tạm ngủ trong rừng, không có gì khác đâu, chỉ có đỉa trên cỏ khá nhiều, cắn vào chân rồi rất khó lấy ra, vừa mới hút thì nhỏ xíu, khi hút no rồi thì dài bằng đầu ngón tay ấy. Ngoài ra, còn có lợn rừng với chồn rất thích tụ tập thành từng bầy, nhiều khi còn cắn người nữa.”
Trần Kiều tưởng tượng theo lời anh nói, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, nắm lấy tay áo Lý Tồn Căn, tức giận nói: “Tại anh hết, tôi đã nói không đi rồi.”
Cô rất ít khi làm nũng và tức giận như thế này, anh đặc biệt trân trọng dáng vẻ này của cô, anh đưa mặt lại gần cô, nhìn đôi mắt đang tức tối bực mình. Không khỏi mỉm cười, đuôi mắt cong cong, lông mày đen nhánh cũng giãn ra, y như tên nhóc choai choai đang chọc ghẹo con gái nhà lành, cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của cô, anh vui sướng nghịch ngợm, mắt sáng như sao, “Có tôi ở đây, ai dám cắn em, tôi sẽ cắn trả, được chứ?”
Trần Kiều mệt muốn chết, rốt cuộc vào lúc chạng vạng mới tới được nơi cư trú tạm thời, anh còn nói hôm nay tới muộn hơn nửa ngày so với trước kia. Lý Tồn Căn tay chân thật lanh lẹ, anh vừa đốt lửa xong, là lấy ấm nước nhỏ đặt vào nấu, kéo Trần Kiều an ổn ngồi một bên, xoa xoa chân cô, “Ra mồ hôi thế này, tối xuống lạnh sẽ bị cảm mất, em ngồi xuống trước đi, chờ tôi dọn phòng.”
Lúc gần đi mẹ Lý cũng đã dạy cô rất nhiều chuyện, đến nơi rồi phải dọn phòng ra sao, đốt lửa, nấu cơm như thế nào, nhưng có vẻ hiện tại anh đã làm hết rồi. Trước đó còn tháo hết đồ lỉnh kỉnh trên người hai con bò xuống, dắt chúng ra một bên uống nước ăn cỏ, sau đó dọn hết mớ cỏ dại trước cửa phòng, dụng cụ trong phòng cũng lấy ra lau chùi sạch sẽ. Trần Kiều đứng trước cửa nhìn anh trải giường chiếu rồi còn quét dọn, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nếu bỏ qua hoàn cảnh gặp nhau éo le của hai người, thì rõ ràng Lý Tồn Căn là một thiếu niên rất thông minh và có chí tiến thủ, sống khổ cực nhưng không có nửa lời oán trách, vừa cẩn thận vừa ôn nhu. Nếu anh có thể cưới được một cô gái yêu anh thật lòng, chắc chắn đối phương sẽ đau lòng vì anh nhiều, yêu thương anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh vượt qua mọi giông bão, đáng tiếc, cô không phải người đó.
Cô ngồi ở cửa chống cằm, kế bên chính là chuồng bò, dưới mái hiên có tới mười bó cỏ khô, hẳn là chuẩn bị để phòng hờ. Hai con bò trong nhà chính là tài sản vô cùng quý giá, không để chúng bị lạnh hay bị đói được, trên mặt đất cũng trải một lớp cỏ khô cho chúng.
Nước sôi, Trần Kiều dùng giẻ lau nhấc ấm nước xuống, sau đó lấy cái chậu nhỏ trong gói giấy ra, rồi đổ một ít nước ấm vào, giặt sạch sẽ rồi đưa khăn cho anh. Lý Tồn Căn cởi quần áo xong, trên người chỉ khoác một cái áo dài, tóc ướt hết cả, trên mặt đẫm mồ hôi, làn da màu đồng, hàm răng trắng tinh.
Cơm nước xong, sắc trời đã sẫm xuống, không trăng không sao, phía chân trời xa xôi có một đường hồng cam chảy dài, những tia sáng cuối cùng của đường chân trời cũng dần dần bị bóng tối nuốt chửng. Gió lạnh thấu xương, cây cối xào xạc như lật tung cả nóc nhà. Giường gỗ đối diện đống lửa, ngọn lửa đang hừng hực đun nồi sắt, nước sôi vang lên tiếng ùn ục ùn ục. Bên ngoài sóng to gió lớn, trong phòng bếp ấm trời quang.
Hai con bò cũng yên ổn ngủ, cứ như thế giới này chỉ còn có hai người vậy, cái cảm giác không có một bóng người, trống trải bao trùm thế này. Khó trách cứ nằng nặc dắt cô theo, đi theo làm bạn cũng tốt, không hiểu sao trước đó nhỏ tuổi như vậy mà vẫn có thể chịu đựng nổi.
“Trước kia anh cũng tới đây một mình ư? Anh ở lại bao lâu, tính làm gì để giết thời gian?”
Lý Tồn Căn thêm củi vào lửa, thấy ngọn lửa cháy mạnh hơn, thì mới phóng lên giường, nhấc một góc chăn lên chui lại gần cô, thân thiết dựa vào người cô. Lại gần cô hít một hơi thật sâu, ngửi lấy hương thơm gây nghiện của cô, dường như cả người đã khỏe hơn, anh suy nghĩ một chút, quen thuộc tự nhiên nói: “Có bò ở cùng mà, có thể nói chuyện với chúng. Hoặc ngắm sao, ban ngày ở trong núi tìm thỏ hoang, lợn rừng, hoặc là hồ ly, tất cả đều có thể làm ra nhiều món rất ngon.”
Sau đó, anh ngừng lại một chút, hạnh phúc thỏa mãn, lại gần cô thì thầm, “Hiện tại, có em ở bên, tôi không sợ gì cả.”