Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Kiều vẽ xong bản thảo duỗi người, lắc nhẹ cổ. Người giúp việc đặt tách trà lên bàn, không dám quấy rầy cô, im lặng bước xuống. Trần Kiều ngồi đờ ra một lúc, quay đầu mới phát hiện Chu Ngọc Phân đang ngồi trên ghế sô pha mỉm cười nhìn cô.
Chu Ngọc Phân nói: “Ngày mai theo mẹ đến spa nhé, hơn một năm không đến rồi, con nhìn xem mặt mẹ giờ đây toàn là tàn nhan.” Bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình như một thiếu nữ đang buồn phiền.
Trần Kiều đáp: “Dạ, vừa lúc con cũng sắp xong bản thảo của quý đầu, chúng ta dạo phố đi, để ba tiếp khách.”
Nghe thấy cô đồng ý ra ngoài, nụ cười trên môi Chu Ngọc Phân rạng rỡ hơn mấy phần: “Nên gọi con đi từ sớm mới phải, đợt trước dì con rủ mẹ đi, gọi thêm cả con nữa nhưng mẹ không đi, các cô dì chú bác đều rất nhớ con đấy.”
Trần Kiều tựa vào lòng mẹ, không khỏi tủi thân: “Con không muốn gặp họ.”
“Dì nhỏ con cũng không gặp sao? Dì hỏi mẹ nhiều lần rồi đấy, còn nói tháng sau nghỉ hè sẽ đi du lịch, hỏi con có đi không?”
Trần Kiều biết mẹ mong mỏi cô đồng ý, nhưng cô ghét giao tiếp, cực kỳ không muốn đối mặt với ánh mắt xem thường của người ngoài, hở tí là phân biệt đối xử khiến người khác thấy khó chịu.
Buổi trưa cô giúp việc rắc ít vụn bánh mì lên bồn hoa, vài chú chim nhỏ bay đến kiếm ăn, người còn chưa đến gần đã nháo nhác bay xa. Trần Kiều nhìn chằm chằm lên bầu trời, mệt mỏi nói: “Con chỉ muốn đến một nơi mà không ai biết đến con, biến thành một chú chim, hay cá cũng được, chỉ cần không có ai để ý đến con là được.”
Chu Ngọc Phân vuốt ve tóc con gái, cười nói cô khờ dại: “Bé ngoan, con không muốn gặp Mạnh Dự thật sao? Người ta ngày nào cũng đến nhà chúng ta, chúng ta đều biết lý do mà. Mẹ cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, nửa năm trước còn theo mẹ đi tìm con, chúng ta nợ người ta rất nhiều ân tình. Cho dù có đến được với nhau hay không thì cậu ta cũng chờ con ròng rã một năm, tốt xấu gì cũng nên nói rõ mọi chuyện.”
Trần Kiều gục mặt không lên tiếng, không chắc cô có nghe thấy hay không Chu Ngọc Phân lại nói tiếp: “Duyên phận đời người con không biết rõ được đâu, mẹ cũng nhìn ra phần nào thái độ của cậu ta, sợ rằng cậu ta vẫn chưa muốn cắt đứt với con. Nếu con thích cậu ta thì cứ tiến đến đi. Cho dù sau này có ra sao thì trước mắt vui vẻ mới quan trọng nhất.”
“Mẹ, mẹ cảm thấy con còn hợp với anh ấy không?”
“Sao lại không hợp? Nam chưa cưới nữ chưa gả, con lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi, nếu cậu ta chấp nhận thì chúng ta vẹn cả đôi đường. Còn nếu không chấp nhận thì chia tay thôi. Ba mẹ không cho phép bất kỳ ai có ghét bỏ con cả.” Không biết nghĩ đến điều gì Chu Ngọc Phân hơi phẫn nộ, chợt sợ con gái nhìn thấy sẽ hoài nghi, ngữ điệu hòa nhã: “Mẹ thấy cậu ta không phải người như vậy, cậu ta có nhân phẩm rất tốt, con nên suy nghĩ cẩn thận.”
Trần Kiều không biết mình nên nghĩ thế nào, cô thực sự vẫn còn thích Mạnh Dự, nghĩ đến anh ấy trong lòng đương nhiên rất vui, cô cũng rất muốn gặp anh ấy. Nhưng hiện giờ cô và Mạnh Dự còn có thể sao? Từ trước đến nay cô chưa từng ghét bỏ bản thân, cũng không cảm thấy bản thân có lỗi, đáng tiếc con người không phải một cá thể đơn độc, dẫu sao vẫn phải sống dưới ánh mắt của người khác.
Tình đang nồng mọi chuyện đều hạnh phúc, nhưng đến khi ái tình đã nhạt phai chúng ta vẫn có thể hờ hững với những đàm tiếu bên ngoài chăng? Nếu trời cao đã ban cho cô một mối tình quý giá rồi cuối cùng lại cướp đoạt mất thì cô tình nguyện xem như chưa từng có. Là cô bướng bỉnh tiêu cực, trên đời này không có một ai toàn tâm toàn ý yêu cô, hay thấu hiểu những bi quan, chấp nhận khiếm khuyết của cô, bất cứ khi nào cũng đứng về phía cô.
Trên đời này chắc chắn không có ai như vậy.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề vô dụng ấu trĩ này, hiện giờ chẳng qua có chút bế tắc, càng bị coi thường càng không muốn nhân nhượng.
Trần Kiều hoàn thành xong công việc thì xin nghỉ phép ngắn hạn, Chu Ngọc Phân đề nghị lên núi sống một thời gian, vừa vặn cũng đang nghỉ hè. Theo lời mẹ cô nói thì là ‘Bởi vì mẹ nói sẽ tạ lễ thần phật, đã hứa với Bồ Tát thì không được thất hứa, trong chùa thanh tịnh càng thích hợp với con.’
Thế là thu xếp đồ đạc, Trần Học Binh đang bận công tác nên không về đón hai người được, cuối cùng ông điều một thư ký đến đưa hai người lên núi. Trần Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, đối phương ân cần niềm nở mà mẹ cô lại lạnh nhạt điềm đạm không tiếp lời.
Cô định bụng có dịp sẽ hỏi lại, nhưng khi lên núi nhận chỗ ở, gặp gỡ người coi chùa, bận rộn chuyện nọ kia lại quên mất.
Lúc trước Chu Ngọc Phân từng sống trong chùa nên rất thân thiết với những sư thầy cũng như ni cô ở đây, buổi sớm bà tự giác nghe giảng kinh, ăn cơm xong thì về phòng chép kinh thư, thoạt nhìn có vẻ thanh nhàn tự tại hơn người đang ở ẩn là Trần Kiều.
Sáng đó hai mẹ con dậy sớm leo núi, Trần Kiều đột nhiên nhớ đến một lần Lý Tồn Căn dẫn cô đi xem mặt trời mọc, cô gần như quên hết cảnh tưởng lúc đó, nếu nhắc lại cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là, khi nhớ lại thì cảm giác đó vẫn tràn ngập trong tim cô. Trần Kiều đứng trên đỉnh núi, gió lộng mang theo cảm giác thanh u lành lạnh, bớt đi sự khô nóng của mùa hè, các tế bào trong cơ thể đều buông lỏng nhẹ nhàng hít thở, thoải mái nhẹ nhõm.
Cô hỏi mẹ sao cô Vương thư ký lần trước cứ kỳ quái thế nào ấy, nụ cười trên mặt Chu Ngọc Phân nhạt đi vài phần, khẽ châm chọc: “Ba con bận tâm mẹ mà không để ý đến cô ta, cô ta vì vậy mà tự sát suýt không cứu được. Cô ta cảm ơn mẹ đã giữ cô ta lại, cũng khách sáo với mẹ ba phần. Con không liên quan gì đến cô ta, cô ta phải quý trọng con rồi, con trở về cũng nên kính trọng một chút, nếu cô ta đối xử với con không tốt thì hãy nói với ba con, dù sao ông ấy vẫn rất yêu con.”
Trần Kiều bối rối, Vương Bình trong ấn tượng của cô là một người rất có năng lực, đó cũng là lí do cô ta đã theo ba cô gần 10 năm vẫn không rời đi. Lúc trước cô không nhận ra Vương Bình có tâm tư này với ba cô, mà ba cô thì thế nào? Rốt cuộc hiện giờ tình hình ra sao?
“Ba con chuyện gì cũng tốt, nhưng lại hay do dự thiếu quyết đoán, ý thức trách nhiệm quá cao. Bé con, đáng lẽ mẹ không nên nói xấu ba trước mặt con, chuyện của người lớn nên để người lớn giải quyết, nhưng mẹ sợ nếu giấu con sẽ làm con đau lòng. Con đừng khổ sở thay mẹ, hay giận dỗi ba con, tuy rằng ba con đã già rồi mà vẫn hồ đồ nhưng mẹ không quan tâm đâu, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương đến mình, người bị tổn thương duy nhất chính là con, vậy nên mẹ muốn nói với con, con nên nghĩ thoáng một chút.”
Trần Kiều dở khóc dở cười, không hiểu sao mẹ lại khoan dung với người chồng đã ngoại tình như vậy, bà không thấy khó chịu sao?
Chu Ngọc Phân thoải mái cười nói: “Mẹ với ba con đã sớm qua cái tuổi cố sống cố chết vì tình yêu rồi, mẹ cũng không lạ gì ông ấy. Con yên tâm, đến lúc ba con chuẩn bị chịu trách nhiệm với Vương Bình sẽ viết di chúc, dù có ly hôn hay không thì tất cả tài sản của ông ấy đều để lại cho con, Trương Tam Lý Tứ gì đó đừng hòng chiếm được một phân, huống hồ Vương Bình đã qua tuổi bốn mươi, muốn sinh con cũng không sinh được. Hai người họ ở bên nhau tình chàng ý thiếp rồi cũng có ngày tình cảm nhạt phai thôi. Mẹ cảm thấy lễ Phật rất tốt, dự định sau này sẽ ở đây, nếu con muốn ở cùng mẹ thì đến lúc nào cũng được, còn nếu không muốn thì cứ sống theo những gì con thích đi.”
Trần Kiều khổ sở rơi lệ, không hiểu sao mọi chuyện đều trái ngược với những gì cô mong muốn, cuộc sống cứ vô vọng như thế ư.
Chu Ngọc Phân thở dài, giống như một Phật tử quy y chân chính: “Con người sinh ra đều có đường đời riêng, kể cả cái chết cũng khác nhau. Nếu con gặp được một người vừa ý, có thể cùng nhau đi đến cuối đường thì đó là duyên phận, giữa đường mỗi người một ngả cũng đừng dây dưa. Mẹ nghĩ rất thoáng, con cũng không nên chấp nhặt làm gì. Ba mẹ đều rất yêu con, sự xuất hiện của Vương Bình chẳng thay đổi được điều đó. Con gái ngoan, con có hiểu không?”
“Con không hiểu, con không muốn rời xa mọi người, không muốn chúng ta chia cắt. Con muốn khuyên ba sa thải Vương Bình, con mặc kệ.” Từ khi trở về đây là lần đầu tiên Trần Kiều bày tỏ thái độ ngang ngược tùy hứng, nói xong bèn chạy xuống núi.
Sáng sớm trời lạnh, cô mặc một chiếc áo len mỏng, mặt trời nhô lên khỏi chân núi khiến nhiệt độ tăng cao, cả người cô ướt đẫm mồ hôi. Cô ngồi trên một tảng đá chờ xe, một chiếc Audi màu trắng đỗ lại ven đường, Trần Kiều liếc mắt nhìn, ngoảnh đầu không để ý.
Người trên xe mở cửa bước xuống, thoạt nhìn dáng người cao gầy rất thư sinh. Trần Kiều từng tưởng tượng rất nhiều lần khi gặp lại Mạnh Dự, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, cô ngơ ngác nhìn anh ấy, có chút xa lạ.
Mạnh Dự đứng tại chỗ sửng sốt vài phút mới chậm rãi bước đến trước mặt cô: “A Kiều, em định đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Em muốn đến chỗ ba.”
Mạnh Dự đưa Trần Kiều đến trước cổng công ty, cô ngồi im hồi lâu không nhúc nhích, anh cũng không giục mà ngồi đợi với cô. Trần Kiều hít một hơi sâu, mắt nhìn ra cổng chính công ty, nói với Mạnh Dự: “Cảm ơn anh, em xuống trước.”
Mạnh Dự muốn nói chuyện nhưng nhìn thái độ né tránh của cô, anh đành mỉm cười ấm áp: “Vậy em đi nhé, anh đi trước, có cơ hội gặp lại.”
Trần Kiều ngồi xổm trên bồn hoa, đầu óc rối rắm, xông thẳng vào làm loạn một trận không phải tác phong của cô. Còn tìm ba khóc lóc để ông đuổi Vương Bình đi, trả lại cho cô một gia đình trọn vẹn càng không ổn, giống như một mặt gương đã vỡ không thể nào gắn ghép về như ban đầu được.
Mặt trời ngả bóng về tây mà cô vẫn chưa quyết định xong. Văn phòng xung quanh có người tan làm nhìn thấy cô không khỏi tò mò. Trần Kiều không quan tâm, một bóng người bước đến chặn trước tầm mắt cô, cô nói: “Mạnh Dự, anh đi ra đi.”
Lời này vừa thốt ra khiến cả hai đều sửng sốt, trong vô thức cô lại nói chuyện với anh ấy bằng giọng điệu nửa oán giận nửa làm nũng khiến người khác hoài niệm. Mạnh Dự ngồi xuống trước mặt cô, anh ấy cao hơn cô một đoạn, đối mặt với ánh mắt cô, trái tim anh mềm nhũn: “A Kiều, em bỏ rơi anh đã lâu rồi, bao giờ mới dẫn anh về nhà.”
Trần Kiều vùi mặt vào lòng bàn tay, hồi lâu mới ngẩng mặt lên, viền mắt ướt hồng: “Xin lỗi, bỏ qua đi.”
Trần Kiều bước về phía cổng, bước chân càng lúc càng nhanh, Mạnh Dự đi theo sau kéo cô lại, không cam lòng nói: “Mỗi lần có đến với nhau không, có muốn công khai hay không đều do em quyết định, em có thể hỏi ý kiến anh một lần được không?”
“Mạnh Dự, hôm nay tâm trạng em rất bất ổn, anh đừng chọc em.” Cô làm vẻ xù lông, trừng mắt nhìn anh. Mạnh Dự lại cười giống như thời còn đi học, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được, anh không chọc giận em, chờ đến khi tâm trạng ổn hơn chúng ta sẽ nói tiếp. Nhưng mà em có thể đừng né tránh anh được không, dù gì danh phận của anh vẫn còn mà.”
Trần Kiều kéo Mạnh Dự tránh sang một bên, một chiếc ô tô màu trắng chạy ra khỏi cổng chính, là xe của Trần Học Binh. Trần Kiều không nói gì, ngồi lên ghế phụ nhìn về phía trước, cô thấy ba không về nhà mà cùng Vương Bình đi siêu thị, hai người vừa nói vừa cười giống như một cặp vợ chồng chân chính.
Vương Bình kéo tay ông ấy, dáng vẻ hạnh phúc như đang ôm lấy toàn bộ thế giới của mình. Là cô sơ ý, chỉ nhìn thấy ba mẹ tình cảm ở trước mặt chứ không phát hiện ra mẹ thường xuyên chăn đơn gối chiếc. Cô chỉ biết chìm đắm trong thế giới riêng, trong nhà xảy ra chuyện cũng không hề hay biết, ba mẹ lại làm như không có chuyện gì, mỗi người rẽ một lối, như thế không được, cô không đồng ý.
Trần Học Binh ôm lấy Vương Bình bước vào tiểu khu tư nhân, Trần Kiều ngồi xổm ven đường, tay nắm tóc không thể chấp nhận. Cô nhỏ giọng nói chuyện, Mạnh Dự ban đầu không nghe rõ, lóng tai lắng nghe mới thấy cô nói: “Đều là lỗi của em, nếu mẹ không đi tìm em thì sẽ không mất chức, ba em cũng sẽ trở về nhà.”
Mạnh Dự không thể nghe thêm, kéo lấy tay cô: “Em đang nói bậy bạ gì vậy? Trên đời này có thứ gì mà không thay đổi, cũng giống như mặt trăng quay xung quanh trái đất, giống như ngày và đêm luân phiên nhau. Tình cảm của con người cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ có mới nói cũ, không làm chủ được hành vi của mình.”
Trần Kiều ngẩng mặt nhìn Mạnh Dự, Mạnh Dự nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm như lần đầu bày tỏ: “Nhưng anh thì không, A Kiều, anh vẫn luôn đợi em.”