Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù Mạnh Dự luôn nói đừng lo lắng, mẹ anh nhìn người rất tốt, nhất định sẽ thích em, nhưng Trần Kiều vẫn luôn có cảm giác lo lắng khó nói thành lời. Cô kiên quyết từ chối đề nghị không cần mua quà cáp gì của Mạnh Dự, chọn cho mẹ anh một chiếc kính mắt, bởi vì mẹ của Mạnh Dự làm y tá, có lẽ lúc trực đêm sẽ cần, Trần Kiều thấp thỏm hi vọng bà sẽ thích.
Trần Kiều kính trọng mẹ của anh như vậy, chắc nguyên nhân là do anh nhỉ. Điều này khiến Mạnh Dự ít nhiều cũng cảm thấy được cô để ý, anh kiên trì như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rồi.
Sau khi Mạnh Dự tan tầm, anh qua nhà đón cô. Bây giờ đang giữa tháng tám, thời tiết nóng rực, Trần Kiều mặc một bộ váy liền màu xanh nhạt, cùng với một đôi giày cao gót màu hồng cánh sen, nhìn không quá mức trang trọng, cũng không quá non nớt. Mái tóc dài mềm mại được cô buông xõa sau đầu, chân váy mỏng manh nhẹ nhàng bay bay lộ ra đôi chân trắng tuyết, vòng eo cô thon tới mức chỉ bằng một gang tay của đàn ông, làn da sạch sẽ nõn nà.
Bọn họ quen biết nhau đã lâu, dù đã sớm miễn dịch với vẻ đẹp của cô, nhưng lần này Mạnh Dự vẫn giật mình ngạc nhiên. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, mở cửa xe, lúc cô khom lưng ngồi vào trong xe, anh thở dài nói ra lời từ tận đáy lòng: “Hôm nay em thật đẹp.”
Trần Kiều rất xấu hổ, lúc xấu hổ thế này cô lại càng xinh, cuộc hẹn hôm nay lại rất quan trọng: “Có ổn không, em trang điểm nhẹ một chút. Có phô trương quá không?”
“Không đâu. Tin anh đi, rất xinh đẹp.” Anh đánh tay lái, chạy ra quốc lộ, luôn nhìn lén cô qua kính chiếu hậu trong xe.
Trần Kiều lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của mình. Lúc tới nhà họ Mạnh, cô xác định lại một lần nữa trên người mình không có gì bất thường xong mới xuống xe. Ba của Mạnh Dự đã gặp tai nạn không may từ khi anh ấy mới được vài tuổi, Mạnh Dự do một tay mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.
Mẹ của Mạnh Dự là con cả, trong nhà có bốn anh chị em, cộng thêm các chị em họ và con cái của họ nữa, nơi chật hẹp chỉ có tám chín mươi mét vuông, mà tận mười người chen chúc, nên vô cùng náo nhiệt. Trần Kiều không ngờ mình vừa mới đến đã gặp hết tất cả họ hàng nhà Mạnh Dự, suýt nữa đã cứng đờ tại chỗ.
Hai người cậu của Mạnh Dự rất tò mò về Trần Kiều, mợ của anh ấy thì đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm nước, còn dì nhỏ của anh thì như đã quen từ lâu, cô vừa vào cửa đã nhiệt tình bắt chuyện. Hôm nay Trần Kiều lại không biết cách ứng phó với sự nhiệt tình đột ngột như vậy, cũng may dì nhỏ dù là một người thích náo nhiệt, nhưng cũng không nói gì quá đáng, đa phần là nói những chuyện về Mạnh Dự.
Bởi vì không bị hỏi đến chuyện trong nhà, chỉ cần lúc dì nhỏ nói chuyện thì phụ họa thêm vài câu là được rồi, cho nên quá trình ăn cơm của Trần Kiều không quá khó khăn. Lúc ăn cơm mọi người quây quần vào bàn, có quá nhiều sự chú ý đặt vào trên người mình, Trần Kiều chỉ có thể coi như không nhận ra, vững vàng vượt qua một bữa cơm này.
Vốn cho rằng sau khi ăn xong sẽ không tránh được chuyện bị mọi người vây quanh xem xét, nên Trần Kiều cảm thấy hơi hối hận, cô tìm cơ hội tặng quà cho mẹ của Mạnh Dự, rồi xin phép về trước. Dì nhỏ của Mạnh Dự bèn gọi mọi người đi, Trần Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, tóm lại nguyên nhân cũng là do cô.
Cô trốn trong nhà vệ sinh, suy nghĩ bây giờ có thể đi được không, nhưng mọi người trong nhà vì cô nên đã ra ngoài cả rồi, lúc này cô còn đi về nữa thì không được ổn cho lắm. Mạnh Dự tìm một lượt, thấy Trần Kiều đang đứng đờ ra trước bồn rửa mặt, bèn nói xin lỗi trước: “Rất xin lỗi em, anh vốn nghĩ mọi người sẽ không sang, nhưng bên nhà cậu lại nghĩ đã lâu rồi gia đình không tụ họp ăn uống, lại còn là sinh nhật của mẹ anh nữa. Mọi người sợ bà ấy ở nhà một mình tịch mịch, nên tự ý mua thêm đồ ăn đến, anh cũng không ngờ là sẽ gặp phải cậu với dì ở đây.”
Văn Tuệ cũng sợ Trần Kiều sẽ tức giận, bọn họ đã thương lượng với nhau chỉ ăn một bữa cơm ba người, mà anh chị em trong nhà bà lại giấu diếm tặng cho bà một bất ngờ thế này, bà lo lắng Trần Kiều nghĩ mọi người cố ý làm vậy. Nếu như cô có ấn tượng xấu, cho rằng bọn họ cố tình ra oai phủ đầu, Mạnh Dự sẽ rất khó xử, nên bà ngồi ở phòng khách xem ti vi một mình, để Mạnh Dự đi tìm Trần Kiều giải thích.
Đại khái gần mười phút sau, hai người kia sóng vai đi ra. Văn Tuệ buông điều khiển từ xa xuống, bắt chuyện mời Trần Kiều uống nước ăn trái cây trước, rồi mới yên ổn ngồi xuống nói chuyện. bởi vì tính chất công việc, nên Trần Kiều nhìn ra được, Văn Tuệ là một người tương đối dịu dàng tỉ mỉ, lời nói cũng nhỏ nhẹ dễ nghe.
Tuy rằng trong lúc nói chuyện có đề cập đến cô, nhưng không hỏi quá sâu, đại khái bà ấy biết một chút về công việc của ba mẹ cô. Nếu như trong lúc nói chuyện thấy Trần Kiều hơi do dự, bà ấy sẽ chuyển sang chuyện khác, Văn Tuệ không muốn Trần Kiều nghĩ bà đang ép cô làm gì, vô cùng để ý đến cảm nhận của người đối diện.
Trần Kiều vẫn ngồi đến chín giờ tối, cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ mới phát hiện đã muộn như vậy rồi. Nói tóm lại, cả hai bên đều có ấn tượng rất tốt, Mạnh Dự lái xe đưa Trần Kiều về nhà, Văn Tuệ còn dặn cô lần sau lại tới chơi.
Xe chạy được một quãng xa, trên kính chiếu hậu vẫn phản chiếu hình ảnh mẹ Mạnh Dự đang đứng trước cửa. Tối hôm nay Trần Kiều rất vui vẻ, cũng có chút lo lắng rằng quen nhau lâu như vậy rồi nhưng cô lại chưa từng tới đây chơi, bởi vì cô vẫn luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối, không biết có để lại ấn tượng xấu trong lòng bà ấy không.
Mạnh Dự thấy cô vui vẻ hơn, thoải mái nói với cô: “Yên tâm đi, anh đã nói với mẹ rồi, mối quan hệ của chúng ta chưa được ổn định, nhà em quản lý cũng tương đối nghiêm khắc. Nguyên nhân chủ yếu nhất là công việc của anh vừa mới bắt đầu, cần phải đến nhiều nơi, cho nên vẫn không có cơ hội thích hợp để dẫn em về. Mẹ anh sẽ không trách em đâu.”
Cũng vì Mạnh Dự đã ôm hết trách nhiệm vào mình, nên Văn Tuệ mới không quá bất mãn với Trần Kiều. Thế nhưng nghe Mạnh Dự nói như thế, Trần Kiều chẳng những không buông lỏng, trái lại càng đau khổ hơn, tâm trạng cũng tuột thẳng xuống.
Mạnh Dự nhạy cảm nhận ra được sự im lặng của cô, cho rằng cô đang tức giận vì mấy cậu mợ tự ý tới nhà chơi, còn hỏi chuyện cô, không khỏi giải thích lại một lần nữa. Trần Kiều lắc đầu: “Không phải là vì cái này, Mạnh Dự, tất cả mọi chuyện về em anh đều biết, em vô cùng biết ơn anh vì đã bao dung em, ủng hộ em. Thế nhưng anh chỉ có thể giấu diếm một thời gian, không thể giấu diếm cả đời, em nghĩ vẫn nên tìm cơ hội để nói cho mẹ anh biết đi.”
Cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, nếu như gia đình Mạnh Dự không đồng ý, cho dù có thích đến thế nào đi nữa cô cũng sẽ ép bản thân buông tay. Cô ngã đủ thê thảm rồi, xuất thân tốt đẹp đã làm cho cô tự ái cao hơn những người khác, nhưng sau khi trải qua cơn ác mộng kia, thứ còn lại duy nhất chính là lòng tự trọng.
Đến bây giờ Mạnh Dự vẫn chưa nói chuyện này với mẹ mình, Trần Kiều đột nhiên hỏi vậy, khiến anh sửng sốt một lúc lâu: “Chuyện này em để anh giải quyết được không? Mẹ anh không như em nghĩ đâu, em nên tiếp xúc với mẹ anh nhiều một chút, đợi đến khi mẹ hiểu em rồi thì chắc chắn sẽ không để ý đến việc này nữa.”
Anh bảo đảm bất kể là như thế nào đi nữa, tình cảm mà anh dành cho A Kiều vẫn rất chân thành, nhưng lại không dám chắc người ngoài cuộc sẽ nghĩ gì về cô, coi như là người thân thì thỉnh thoảng cũng có lúc bất đồng quan điểm cãi nhau đến long trời lở đất. Điều anh có thể làm là tìm được điểm khiến tất cả mọi người đều hài lòng, cân bằng mọi người, không để A Kiều bị thương, cũng không để mẹ anh thất vọng.
Mạnh Dự rất sợ A Kiều vì chuyện kia mà bỏ dở giữa chừng, dọc theo đường về nhà anh ấy nói rất nhiều để trấn an cô, toàn là những chuyện đời thường hàng ngày, nói năng lộn xộn, vì lo lắng mà đổ mồ hôi. Trần Kiều mỉm cười vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, Mạnh Dự tốt như vậy, cho dù không thể đến với nhau, cô cũng thật sự mong anh ấy hạnh phúc.
Cô lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi giúp anh ấy, dịu dàng nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh đã chọn em, em nói rồi, chỉ cần anh không buông tay, em sẽ đi cùng anh.” Tấm chân tình này cô không thể phụ bạc, thẳng thắn mà nói, đổi lại là cô, chưa chắc có thể làm được như Mạnh Dự.
Trong một năm nay cô về nước, anh ấy cẩn thận, ân cần chăm sóc, cho dù thái độ của cô rất lạnh nhạt nhưng anh ấy chưa từng từ bỏ. Trần Kiều muốn phần chân tình này, dù sợ hãi, dù sau này có lẽ sẽ bị thương, nhưng quan trọng là… Ngay bây giờ, cô muốn đáp lại người đàn ông yêu mình.
Mạnh Dự nắm tay Trần Kiều, đưa cô tới cửa, tựa như mới quen, điên cuồng khát vọng được bầu bạn, cho dù phải rời xa một giây cũng không được. Anh cẩn thận ôm cô vào lòng, không nhịn được mà thông báo lần thứ hai: “Em không biết em tốt đẹp bao nhiêu đâu, cho dù em có ra sao đi nữa, em cũng là người mà anh thích nhất, đến bây giờ vẫn không thay đổi.”
Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, Mạnh Dự vẫn chưa nói rõ ràng tỉ mỉ về gia đình của mình. Mẹ anh một mình khổ cực, không có ba, anh rất nhạy cảm và tự ti về việc gia đình không bằng người khác, thời niên thiếu của anh rất tĩnh lặng, lại mâu thuẫn, nên không có bạn bè chơi cùng.
Lên đại học vẫn vậy, anh mặc quần áo lỗi, hàng tuồn từ trong xưởng ra, một đôi giày thể thao cũng giặt đến bạc màu mà tiếc không dám bỏ. Bao nhiêu lần rồi, cho dù có thành tích rất ưu tú, nhưng do không giỏi ăn nói, nên luôn vuột mất học bổng và cơ hội phát triển tốt hơn. Trước khi gặp được Trần Kiều, cuộc sống của anh rất tĩnh lặng, khó phát triển, chỉ dám đứng trong góc nhìn người ta với ánh mắt hâm mộ.
Anh mãi mãi cũng không ngờ rằng, một cô gái ưu tú như Trần Kiều lại để ý tới mình, không hề có khúc mắc gì mà quen biết anh, không để ý tới quần áo anh mặc hay gia cảnh của anh, mà qua lớp vỏ bọc này cô nhìn thấy được tài năng của anh. Cô thật sự quá tốt, cũng chưa bao giờ tiếc lời khen với anh. Đời này, việc chính xác nhất mà anh làm chính là gom đủ can đảm để thổ lộ với cô, vốn dĩ ánh trăng kia chỉ có thể ngước nhìn, nhưng cuối cùng lại rơi vào lòng anh, Mạnh Dự có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Sự bất an của anh luôn được những lời dỗ dành ngon ngọt của cô trấn an, cô khiến anh hiểu rằng chính mình cũng có thể tỏa sáng, anh thích cô gái này, cô khiến anh sống tốt hơn. Có lẽ cô không biết, anh yêu cô đến mức nào, nhưng anh lại sợ sẽ có một ngày ánh trăng ấy sẽ quay về bầu trời.
Trần Kiều có vết nhơ, nhưng đây không phải là lý do khiến cho Mạnh Dự vứt bỏ cô, trái lại trong lòng anh còn có chút vui mừng hèn hạ. A Kiều quá hoàn mỹ, cô thật sự quá xa vời với anh, bởi vì A Kiều có quá nhiều lựa chọn tốt hơn, cứ như thế, anh không còn cách nào giữ cô lại mất.
Bây giờ cũng rất tốt, bởi vì trong lòng có vết sẹo, cô sẽ không mở lòng với bất kỳ ai nữa, và rồi anh sẽ trở thành sự tồn tại duy nhất trong cô.