Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không giống như lần trước, lần này Lâm Trọng Đàn biểu hiện giống chính nhân quân tử đến mười phần, lúc tắm cho ta không có một động tác dư thừa nào. Tắm rửa xong, hắn lại ôm ta về trên giường.
Đệm giường đã được Bạch Li và Thanh Cù đổi một lần nữa, ta đã ngủ cả một ngày rồi nên bây giờ chẳng buồn ngủ nữa, thấy Lâm Trọng Đàn chuẩn bị đi làm bảng chữ mẫu nên ta vội gọi hắn lại.
"Đàn Sinh."
Lâm Trọng Đàn dừng bước chân.
"Ta không muốn ngồi trên giường." Ta nói.
Cuối cùng, ta lại ngồi vào trong lòng ngực Lâm Trọng Đàn, nhưng vẫn giống y hệt như lúc đi tắm, hắn không làm bất kỳ hành động thân mật nào với ta, tựa như ta chỉ giống hai đệ đệ song sinh đang ngồi ăn vạ vậy. Lòng ta cảm thấy bất an, ta nhịn xuống cảm giác thẹn thùng để hôn môi hắn tiếp.
Hắn không trốn, cứ để kệ cho ta hôn.
Ta hôn một hồi, thật sự không chịu nổi mà đỏ mặt, hơn nữa ta còn đang bệnh, không bao lâu liền rời môi, ngược lại ghé vào bả vai hắn nhẹ nhàng bật hơi.
Ta thật sự không hiểu Lâm Trọng Đàn.
Ta từng nghe kể về câu chuyện một người mù qua sông, bởi vì nhìn không thấy, cho nên người mù đó chỉ có thể lần mò theo mấy cục đá để vượt sông. Hiện tại ta đang giống hệt như người mù kia vậy, mỗi lần ta thử tâm ý của Lâm Trọng Đàn một chút là lại phát hiện trước sau ta đều không hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.
Nhưng Lâm Trọng Đàn nghĩ gì cũng không phải điều ta cần quan tâm nhất, hắn chỉ cần giúp ta là được.
Ta nghỉ ngơi một lát liền nhắc tới sự việc xảy ra với Đoạn Tâm Đình hôm trước.
"Lần trước ta không hề nhục nhã Đoạn Tâm Đình, là hắn mắng ta tiện nô trước, hắn còn kêu thư đồng bắt lấy ta, còn định dùng thước đánh ta, nên ta mới cắn thư đồng của hắn."
Lúc nói mấy lời này ta cứ nhìn Lâm Trọng Đàn mãi, muốn biết hắn sẽ có phản ứng gì, kết quả làm ta thực sự thất vọng. Hắn dường như đặc biệt bình tĩnh mà nghe ta nói, sắc mặt không có chút nào biến hóa.
Trong nháy mắt ta cảm thấy có lẽ mình chọn sai đường rồi, đáng ra ta không nên nhào vào trong ngực Lâm Trọng Đàn như vậy, hắn sẽ không giúp ta.
Nhưng ngoài hắn ra, ta có thể tìm ai được?
Ta chẳng có ai cả.
Hay có lẽ những điều ta làm vốn chưa đủ? . Ngôn Tình Hài
Hoặc là nói không chừng Đoạn Tâm Đình đã lén cùng Lâm Trọng Đàn thân mật hơn cả ta nghĩ, so sánh bọn ta với nhau, hắn tự nhiên sẽ không giúp ta.
Nhưng mà không lâu sau, Đoạn Tâm Đình lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta, lần này hắn trực tiếp đến học túc của ta, không còn vẻ vênh váo tự đắc nữa, ngược lại vành mắt hắn phiếm hồng, mặt mũi nhợt nhạt như mang bệnh.
Hắn hồng mắt nhìn ta, lại nhìn Lương Cát bên cạnh, "Lâm Xuân Địch, không, Lâm công tử, ta có chút lời muốn nói với ngươi, ngươi có thể bảo thư đồng kia rời đi một chút không?"
Ta lãnh đạm nói: "Ngươi nói thẳng đi."
Đoạn Tâm Đình có chút do dự, ta thấy vậy nên bảo Lương Cát đưa hắn đi ra ngoài đi.
Đoạn Tâm Đình vội nói: "Việc lần trước là ta sai, ta không nên đối xử với ngươi như vậy. Lúc ấy là do ta có chút hiểu lầm ngươi thôi, cho nên mới...... Thực xin lỗi, ta xin lỗi rất nhiều, ngươi có thể giúp ta nói với Đàn Sinh ca ca một tiếng được không, bảo hắn đừng lơ ta nữa."
"Việc hắn có để ý đến ngươi nữa không, không phải chuyện ta có thể can thiệp."
"Sao ngươi không thể can thiệp chứ, Đàn Sinh ca ca hắn......"
Ta ngắt lời Đoạn Tâm Đình nói, "Lương Cát, y phục ta mặc hôm qua muốn đem đi giặt sạch, ngươi mau đi giặt đi."
Tuy rằng ta biết hắn sẽ nhắc tới Lâm Trọng Đàn, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói trắng ra như thế. Ta không muốn để Lương Cát biết chuyện giữa ta và Lâm Trọng Đàn.
Đoạn Tâm Đình nhìn thấy Lương Cát đi rồi, nói chuyện càng không cần bận tâm nữa, trong giây lát đã đổi luôn xưng hô, "Được lắm Xuân Địch, ngươi giúp ta đến chỗ Đàn Sinh ca ca nói một tiếng được không? Chuyện lần này là ta sai, do não ta úng mới có thể hiểu lầm ngươi."
Lúc hắn nói lời này còn đưa tay ra lôi kéo ta. Ta đối với sự đụng chạm của hắn thập phần chán ghét, lập tức thối lui, nhưng Đoạn Tâm Đình vẫn như cũ tiến lên.
Lôi kéo một hồi, không biết như thế nào mà hắn té ngã luôn trên đất, mà ngay lúc này ta nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đi đến.
Lâm Trọng Đàn không biết đã đến từ khi nào, còn đang đứng ở cửa. Đoạn Tâm Đình như còn chưa phát hiện Lâm Trọng Đàn đã tới, ngửa khuôn mặt ủy khuất đáng thương mà nói với ta: "Lâm công tử, ta biết ngươi vẫn còn tức giận, ngươi nếu cảm thấy phát tiết còn chưa đủ, vậy cứ đánh ta vài cái nữa đi."
Ta đánh hắn lúc nào?
Ta há miệng định nói chuyện, nào biết Đoạn Tâm Đình lại thút tha thút thít khóc. Ta chưa bao giờ gặp qua loại người giống như Đoạn Tâm Đình, nhất thời không biết phải ứng đối như thế nào. Ta nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, phát hiện hắn giống như đang xem kịch mà đứng, hắn không nói lời nào, cũng chẳng rời đi, ta liền dứt khoát cũng không nói gì luôn.
Đoạn Tâm Đình khóc một trận, từ trên mặt đất bò dậy thì thấy được Lâm Trọng Đàn, ta nhìn đôi mắt hắn trong nháy mắt sáng lên, đảo mắt lại tỏ vẻ khổ sở.
"Đàn Sinh ca ca." Hắn ủy khuất mà kêu Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn có vẻ như xem kịch đủ rồi, nói " Sao ngươi lại đến đây?"
Đoạn Tâm Đình quay sang ta liếc mắt một cái, "Ta tới tìm Lâm công tử, cùng hắn xin lỗi, lần trước là ta không đúng."
Lúc hắn nhìn ta ánh mắt mang theo sợ hãi, cứ như thể ta mới là người bắt nạt hắn. Ta nhận ra Đoạn Tâm Đình hôm nay tới tìm ta không phải để xin lỗi thật sự, hắn chỉ là muốn làm cho Lâm Trọng Đàn ghét bỏ ta mà thôi.
Ở hậu viện của phụ thân có vài vị di nương, họ đều không có con, dựa vào mỹ mạo để đổi lấy sự sủng ái của nam nhân, có đôi khi ta gặp được cảnh các nàng ghen tuông lẫn nhau.
Thật là buồn cười, ta vậy mà muốn cùng Đoạn Tâm Đình đi tranh giành Lâm Trọng Đàn sao?
Nếu không phải ta muốn nhờ Lâm Trọng Đàn hỗ trợ việc học, thì ta đã lấy gậy gộc đuổi luôn hai người này đi rồi!
"Nếu xin lỗi xong rồi thì trở về đi."
Lâm Trọng Đàn nói làm vẻ mặt của Đoạn Tâm Đình bỗng nhiên biến đổi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này, "Đàn Sinh ca ca, ta......"
Không biết vì sao, hắn nhìn mặt Lâm Trọng Đàn xong thì tự nhiên im lặng. Một lát sau, Đoạn Tâm Đình đi rồi.
Đoạn Tâm Đình rời đi cũng không làm ta vui vẻ chút nào, ta càng cảm thấy mình đang dùng thân thể để đổi lấy loại đãi ngộ này vậy.
Ta không khỏi cắn răng, dường như ta so với mấy di nương kia còn không bằng.
Các di nương là không có biện pháp gì cả, các nàng cả đời chỉ có thể quanh quẩn chốn hậu viện, ngoài dựa vào sự sủng ái của nam nhân thì đâu còn cách nào khác để nâng cao địa vị. Còn ta là được đi học đọc sách, đáng lẽ nên dựa vào bản lĩnh của chính mình mà vươn lên, làm rạng rỡ tổ tiên mới phải, chỉ trách thiên tư ta ngu dốt, học gì không học lại đi học kỹ tử luyến đồng dùng thân thể đổi lấy ích lợi.
"Đừng cắn răng như vậy." Lâm Trọng Đàn đột nhiên nói.
Hiện giờ là ta có việc cần hắn giúp đỡ, bởi vậy ta không muốn hắn biết ta chán ghét hắn như nào, rốt cuộc chỉ có thể đem mặt quay đi.
Trong phòng chỉ còn ta và Lâm Trọng Đàn, ta không nói lời nào, Lâm Trọng Đàn cũng im lặng. Sau một lúc lâu, ta nghe được có tiếng thứ gì đó được đặt lên bàn. Sau đó có tiếng bước chân đi xa.
Lâm Trọng Đàn đi rồi, để lại trên bàn một đồ vật.
Ta nhìn thoáng qua hộp gấm trên bàn, vẫn là không nhịn được mở nó ra. Hộp gấm bên trong có một cây sáo ngọc, nhìn qua có vẻ rất tinh xảo. Sáo ngọc ở đuôi có một chùm tua rua, bên trên dệt hoa văn, hóa ra là chữ "Sáo".
Đè ở dưới cây sáo chính là bảng chữ mẫu bị ta ném đi hôm nọ, ban đầu ta không nhìn kỹ, bây giờ ta mới phát hiện trên bảng chữ mẫu có viết ——
"Tặng đệ đệ Tiểu Địch nhân ngày sinh nhật mười bảy tuổi".
Ta nhìn chằm chằm hai thứ này hồi lâu mãi cho đến khi Lương Cát giặt xong quần áo trở về. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ta cầm một cây sáo ngọc, ngay lập tức khen nó không dứt miệng, còn muốn ta thổi một khúc.
Nhưng ta thổi sáo thật sự tệ, hơi thở không đủ, khi thổi bị đứt quãng liên tục.
Ngày trước Lương Cát từng kể lần ta say rượu đã nháo bắt Lâm Trọng Đàn xướng mấy tiểu khúc hạ lưu cho ta nghe, cuối cùng hắn thổi một khúc nhạc bằng sáo.
Sau lần được tặng quà này, quan hệ của ta và Lâm Trọng Đàn cũng không hẳn là thân thiết hơn, nhưng cũng không thể nói là không thân cận hơn so với trước. Mỗi đêm ta đều sẽ đến chỗ hắn, nhưng không làm mấy hành động thân mật nữa. Hắn cũng không chủ động đối với ta, làm ta có đôi khi nghĩ nụ hôn trong phòng tắm hôm nọ chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Bởi vì Lâm Trọng Đàn không chủ động, nên ta cũng không biết mở miệng như thế nào để nhờ hắn giúp đỡ ta. Trong nhà đã giục ta gửi thành tích về rồi, ta kéo dài cũng chẳng được bao lâu, Muộn nhất là đầu xuân năm sau thôi.
Mà lần đại khảo thứ ba cũng sắp đến rồi.
Trong lòng ta nôn nóng, lại nghĩ tới việc chủ động đi dụ dỗ Lâm Trọng Đàn, nhưng hắn cứ như Lạt Ma vậy, không xi nhê gì cả, cứ để cho ta muốn làm gì thì làm, cuối cùng ta chỉ có thể vừa tức vừa thẹn mà từ bỏ.
Trong nháy mắt đông chí đã đến rồi.
Mùa đông ở kinh thành rất khắc nghiệt, thời tiết đã chuyển sang kiểu lạnh đến thấu xương. Mỗi lần ta đến học túc của Lâm Trọng Đàn thì đều phải uống một chén chè nóng trước, cùng với đó là ôm theo bình nước nóng mới khiến cho cơ thể đỡ lạnh chút.
Vào mùa đông thì số lần Lâm Trọng Đàn đi ra ngoài đã có giảm bớt, nhưng vào ngày đông chí hôm nay, lúc hắn về so với thời gian bình thường muộn hơn rất nhiều.
Ta nghe được tiếng Thanh Cù và Bạch Li đang nói chuyện.
"Thiếu gia, sao trên vai người có nhiều tuyết như vậy? Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, thiếu gia mau đi tắm trước đi ạ."
"Thiếu gia, Xuân thiếu gia hôm nay cũng tới."
Lâm Trọng Đàn nhẹ giọng đáp, "Ừ."
Chờ Lâm Trọng Đàn tắm xong thì đêm đã rất muộn. Hắn tiến vào phòng, ta liền phát hiện hắn uống rượu, không những thế còn uống không ít. Cả khuôn mặt hắn ửng đỏ, bước chân có chút liêu xiêu.
Ta đang ngồi trên giường của hắn, vì khoảng thời gian này ta đên đây thường xuyên, hơn nữa cũng thường ngủ lại nên Thanh Cù và Bạch Li có thấy ta như vậy cũng không trách.
Lâm Trọng Đàn như là không nhìn thấy ta, lập tức đi đến bên án thư, hình như đang sửa sang lại thứ gì đó. Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để Lâm Trọng Đàn giúp đỡ ta trong lần đại khảo thứ ba này, có lẽ đêm nay là một cơ hội tốt.
Trong thoại bản nói nam nhân sau khi uống rượu thì thường dễ nói chuyện hơn.
Nghĩ đến đây, ta đi giày vào, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn nhìn sang ta, nhưng thực mau lại quay đi.
Hắn đang lật xem một quyển sách cổ.
Ta hít sâu một hơi, duỗi tay ra nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay của Lâm Trọng Đàn, "Đàn Sinh, đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ đi."
Lâm Trọng Đàn nói: "Nếu ngươi mệt thì cứ đi ngủ trước đi, lát nữa ta ngủ sau."
"Nhưng ta muốn ngủ với ngươi, ta...... Ta mà nằm một mình thì ngủ không được."
Có trời mới biết lúc ta nói mấy lời này ta cảm thấy thẹn như nào.
Động tác lật giở của Lâm Trọng Đàn ngưng lại, thấy thế ta liền bất chấp e lệ, tiếp tục nói: "Trên giường lạnh lắm."
Kỳ thật trên giường có bình nước nóng, cũng không lạnh tí nào.
Lâm Trọng Đàn nhìn ta vài lần, cuối cùng vẫn là đóng quyển sách cổ kia lại, cùng ta trở lại trên giường. Vừa vào trong ổ chăn ta liền chủ động chui vào trong lòng ngực hắn.
Ta vẫn còn phân vân có nên nói luôn chuyện về đại khảo lần thứ ba hay là thử thân cận với Lâm Trọng Đàn trước.
Do dự một lát, cuối cùng ta lựa chọn thử thân cận trước.
Tối nay môi Lâm Trọng Đàn có mùi rượu nhàn nhạt, khi ta hôn lên có cảm giác như chính mình đang uống rượu. Lâm Trọng Đàn vẫn như cũ không đáp lại ta, ta đã sớm thành quen, thật cẩn thận mà cọ xát trên môi hắn một hồi, sau đó liền nhắc tới vấn đề đại khảo.
"Rất mau sẽ tới lần đại khảo thứ ba rồi." Ta nói.
Lâm Trọng Đàn hơi rũ mắt, như là đã mệt nhọc, "Ừm."
Ta theo thói quen cắn răng, rồi lại buông ra, "Ta...... Ta không muốn lại xếp hạng nhất từ dưới đếm lên nữa." Ta ngồi dậy nhìn hắn, "Đàn Sinh, ngươi giúp ta được không?"
Hàng mi dài của Lâm Trọng Đàn nâng lên, "Mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa ngươi cũng tới tìm ta đi, ta sẽ cho ngươi học bù."
Học bù đối với ta đã vô dụng rồi, trong thời gian ngắn mà học bù căn bản không có khả năng khiến ta tiến bộ được. Lâm Trọng Đàn có thể khiến Đoạn Tâm Đình tiến bộ nhiều bậc trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định hắn có biện pháp khác rồi.
"Ngoài học bù liệu còn biện pháp nào khác không?" Ta nói xong thì phát hiện Lâm Trọng Đàn im lặng, hắn cứ lẳng lặng mà nhìn ta, nếu không phải ta phát hiện ánh mắt hắn so với ngày xưa mê ly hơn một chút thì chắc cũng chẳng đoán ra được người này đang say.
Lòng ta trùng xuống, ta quyết định sẽ đem mấy thứ học được trong thoại bản ra dùng trên người Lâm Trọng Đàn. Ta lần mò bàn tay xuống dưới, nhưng còn chưa chạm được gì đã bị Lâm Trọng Đàn bắt được.
"Ngươi làm gì vậy?" Thanh âm của Lâm Trọng Đàn như cũ ôn ôn hòa hòa, không giống như là tức giận lắm.
Ta chịu đựng sự thẹn thùng mà trả lời, chỉ là tiếng ta lí nhí như muỗi kêu vậy, "Làm chuyện sung sướng đó."
Trong thoại bản dạy nói như vậy.
Lâm Trọng Đàn nghe rõ, hắn lặp lại một lần nữa lời nói của ta, "Chuyện sung sướng sao?" Ngay sau đó là một tiếng cười khẽ phát ra.
Ta còn không hiểu được tại sao hắn cười, liền bỗng nhiên bị hắn đè ở dưới thân.
"Ngươi mà cũng biết chuyện sung sướng là làm gì sao?" Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt của ta, biểu tình lúc này đã khác rất nhiều so với vừa nãy.
Hắn vẫn luôn biểu hiện vẻ mặt tâm tịnh như Lạt Ma, giống chính nhân quân tử, chứ rất ít khi thể hiện ra vẻ xâm lược như trước mặt ta bây giờ.