Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người trầm mê trong dục vọng, đặc biệt là Chu Phù, được anh yêu thương nên thoải mái vui vẻ.
May mắn, phòng ngủ Chu Phù có phòng tắm riêng biệt, bằng không hai người sau khi vận động không biết nên thu dọn thế nào.
Trong phòng tắm, Thẩm Chi Hành bế cô đặt lên bồn rửa tay mà cô lại nổi hứng nghịch ngợm.
Giáo sư Thẩm không phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân ở trong lòng, lại còn là công chúa nhỏ anh yêu thương, yếu đuối nhu nhược.
Thẩm Chi Hành giữ chặt tay cô, Chu Phù đáng thương nhìn anh, giọng điệu đặc biệt đáng thương, “Đau quá, anh không yêu em à?”
Thẩm Chi Hành bất đắc dĩ bật cười, nhanh chóng hóa thành sói xám, niết nhẹ khuôn ngực cô. Chu Phù bĩu mỗi, ‘hừ’ một tiếng, không rõ là hài lòng hay khó chịu.
“Vẫn muốn nữa sao? Em định ép khô người đàn ông của em à?” Giọng điệu Thẩm Chi Hành nhẹ nhàng, tuy nhiên phản ứng cơ thể lại thành thật.
Chu Phù mới kết thúc cao trào không lâu, cơ thể cực kỳ mẫn cảm, bị anh đùa nghịch thế này tiểu huyệt lại bắt đầu tiết ra chất lỏng.
Thẩm Chi Hành cắm một ngón tay, hoa huy*t yêu kiều vội vàng hút lấy tay anh. “Thoải mái quá, anh hướng vào trong một chút đi.”
Rất nhanh điểm G của cô đã bị anh tìm thấy dễ như trở bàn tay, chỉ cần một chạm toàn thân cô đã cảm nhận được sự tê dại đến từ xương tủy. Cả người Chu Phù mềm nhũn, thoải mái vô cùng.
Cô lắc mông, bàn tay phía sau ôm eo cô tăng sức lực, chẳng mấy chốc dấu vết hồng nhạt hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Thẩm Hạo Hành vỗ vỗ mông cô, nhắc nhở cô nâng cao mông.
Chu Phù đẩy người để anh thuận tiện xâm nhập, nơi đó đẩy vào sâu hoa huy*t ẩm ướt. Bên trong cô nóng bỏng như có vô số cái miệng nhỏ hút lấy anh, khiến da đầu Thẩm Chi Hành tê dại. Anh không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp quyến rũ.
Chu Phù ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chi Hành, thấy anh nhíu mày, ánh mắt trầm ổn giờ đây như có lực sát thương, mạnh mẽ cuốn hút hòa quyện cùng tình dục. Tựa như giây tiếp theo có thể làm chết Chu Phù, cô bị ánh mắt này mê hoặc, cơ thể vặn vẹo hùa theo tiết tấu.
Thẩm Chi Hành điều chỉnh tốc độ, một tay ôm eo Chu Phù, tay còn lại vỗ nhẹ mông cô.
Trong quá trình hoan ái, chất lỏng trắng đục theo sự va chạm tạo ra âm thanh ái muội khiến người nghe đỏ mặt. Chu Phù bị anh làm tới mức cơ thể mềm mại, thoải mái. Cô ngoan ngoãn nâng mông sát lại gần bụng Thẩm Chi Hành, dáng vẻ yêu kiều khiến anh mê đắm.
Thẩm Chi Hành cố tình trêu đùa cô, “Nhìn vào trong gương, nhìn dáng vẻ lẳng lơ của em xem.”
Anh không chút tiếc thương vỗ mạnh vào mông Chu Phù, để lại vết đỏ ửng. Tiếp đó chuyên tâm cắm xuống hoa huy*t.
Tiểu huyệt của cô đã sớm tiết ra nhiều dịch thủy, dễ dàng cho việc ra vào nhưng vách ngăn bên trong không ngừng mút lấy nơi đó của anh, khiến Thẩm Chi Hành phải kiên trì bằng không sẽ dễ dàng bắn ra.
Chu Phù nhìn về phía gương, mặt đỏ bừng ngay lập tức. Cô không ngờ bản thân có thể dùng dáng vẻ này đứng trước mặt Thẩm Chi Hành. Đồng thời cô cũng thấy được bộ mặt gợi cảm phóng túng của anh.
Anh đỡ người Chu Phù, dẫn dắt cô.
Chu Phù cắn môi, ánh mắt cô mê muội chỉ trong chốc lát đã đạt đến cao trào.
Cơ thể của cô không khống chế được mà run lên, đặc biệt là chỗ bắp đùi, không giữ vững được. Thẩm Chi Hành bắn ra, ‘áo mưa’ chứa đầy tinh d*ch của anh.
Nhiệt độ phòng tắm nóng nực, Chu Phù mất hết sức lực dựa sát vào người Thẩm Chi Hành, hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh để đứng vững lại.
Thẩm Chi Hành vừa giúp cô tắm rửa sạch sẽ vừa trêu chọc, “Em khỏe như vậy, về sau anh già đi có lẽ không chăm sóc nổi em.”
Sau khi làm tình Chu Phù cực kỳ lười biếng, chân tay không muốn động đậy, cần người chăm sóc.
Nghe thấy anh nói thế, cô lập tức liếc xéo, “Anh già rồi mà vẫn có sức hút, anh tự mình cảm nhận đi, mấy sinh viên nữ lúc nào cũng chăm chú nhìn anh.”
Sau đó cô nói thêm, “Nếu anh già rồi không còn sức cử động thì em tự mình cử động, anh thấy thế nào?”
Thẩm Chi Hành giúp cô lau khô cơ thể, hôn lên môi Chu Phù, mặt anh tràn đầy ý cười, hoàn toàn không giống dáng vẻ đứng đắn trên bục giảng, “Được, vậy về sau em tự mình ngồi lên phía trên cử động đi.”
Chu Phù cảm thấy bản thân cô tự đào hố chôn mình.
Hai người quấn quýt đến tận ba rưỡi sáng, Chu Phù đứng cạnh mép giường nhìn bãi chiến trường mà thở dài sau đó rầu rĩ quay về phía Thẩm Chi Hành.
Toàn bộ ga giường đều dính chất lỏng của hai người cùng với một chút máu đỏ. Chu Phù không biết ngày mai phải ứng phó thế nào, nếu dì Ngô mang đồ đi giặt sau đó thắc mắc hỏi cô thì sao đây?
“Bây giờ sang phòng anh ngủ, sáng mai anh sẽ ôm em trở về phòng.”
Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật nhưng cùng nhau nằm trên một cái giường vẫn khiến Chu Phù cảm thấy ngại ngùng. Rõ ràng khi da thịt quấn quýt không một kẽ hở thì chẳng sao, tuy nhiên khi cùng nhau nằm trên giường cảm giác xấu hổ lại bủa vây tâm trí Chu Phù.
Cô ôm bả vai Thẩm Hạo Hành, dần dần chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng ngoài cửa ngày một sáng hơn, gió mát luồn qua khe cửa sổ tiến vào căn phòng.
Chu Phù luôn vì anh mà để lại một ánh đèn còn anh là người trao cho cô ánh trăng sáng.
Thẩm Chi Hành ôm cô vào lòng, coi như bảo vật quý giá, “Ngủ ngon, ngôi sao may mắn của anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");