Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoài Thành chuẩn bị đón trận tuyết đầu mùa đông, bên ngoài cửa sổ cảnh vật tĩnh lặng. Chu Phù từ cửa kính kí túc xá nhìn ra, sương mù che khuất tầm nhìn những bông tuyết trắng tinh tế tung bay trên trời. Mùa đông thật sự đã đến.
Từ sau kỳ nghỉ Quốc Khánh đấy, Chu Phù đơn phương cắt đứt liên lạc với Thẩm Chi Hành. Cô không muốn Thẩm Chi Hành đến tìm nên đã chuyển ngành học, thay đổi cách thức liên hệ.
Thẩm Chi Hành nhiều đến tìm, hỏi có phải cô đã nói chuyện với Ngô Thu Trúc đúng không. Khi ấy, Chu Phù lắc đầu, cô chỉ nói sáng hôm đấy dì Ngô nói rằng luôn coi cô là con gái.
Thẩm Chi Hành là người thông minh, đương nhiên sẽ hiểu ẩn ý trong cách truyền đạt của Chu Phù. Anh ôm lấy cô, đau lòng muốn chết, ngày thường trầm ổn nhưng giờ anh lại không thể giữ vững tinh thần đó.
Thẩm Chi Hành thầm thì bên tai cô, “Chu Phù, anh tôn trọng quyết định của em nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta chia tay. Anh cho em thời gian bình tĩnh, phía bên ba mẹ anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Ngày đấy, Thẩm Chi Hành giữ trạng thái mất hết tinh thần nguyên một ngày. Anh nhìn Chu Phù rời đi nhưng không thể níu kéo, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên lề đường, châm thuốc.
Còn Chu Phù, cô không muốn ông nội và Ngô Thu Trúc vì cô mà gây khó dễ cho Thẩm Chi Hành. Cô muốn mọi điều tốt đẹp dành tặng cho anh.
Vào đêm nói lời kết thúc, Thẩm Chi Hành khó ngủ, anh uống chút rượu, yên lặng hút thuốc. Trong cơn mơ màng chìm vào giấc ngủ, anh mơ thấy Chu Phù.
Cô ngại ngùng tặng anh chiếc đồng hồ xa xỉ, kiểu dáng đơn giản, phù hợp với khí chất trên con người anh.
Thẩm Chi Hành thụ sủng nhược kinh, anh xoa đầu Chu Phù, cô gái nhỏ đỏ mặt, “Em cảm thấy chiếc đồng hồ này hợp với anh vì thế em đã dùng tiền mua tặng anh.”
Thẩm Chi Hành cảm động không nói nên lời.
Chu Phù sau khi mất đi người thân, họ để lại cho cô chút tài sản, cô kiên trì dùng tài sản ấy chi trả học phí của bản thân. Cô chỉ cần tình thương của mọi người trong Thẩm gia là đủ.
Khi lên đại học, Chu Phù vẫn vừa học vừa làm, tiền lương trả cho sinh viên bèo bọt tuy nhiên cô vẫn chấp nhận. Chu Phù làm ở quán cà phê gần trường qua lời giới thiệu của bạn bè.
Hôm nay tuyết rơi, người đến không nhiều, các khách hàng là các cặp đôi yêu nhau hoặc nhân viên công sở. Chu Phù đang chuẩn bị thi nên nhân lúc ít người sẽ lấy sách vở ra ôn tập.
Thấy cửa chính đẩy ra, cô theo thói quen nói, “Chào mừng quý khách đến với Quang Lâm, xin hỏi quý khách muốn uống gì?”
Chu Phù nói xong ngẩng đầu lên thì ngẩn người, Thẩm Chi Hành đứng trước mặt cô. Anh mặc một bộ tây trang màu đen, chân dài vai rộng, giống như người
mẫu trên sàn runway. Mắt kính màu trắng càng khiến anh trở nên đào hoa đẹp trai hơn.
Anh nhìn cô cười, “Cho anh một ly latte.”
Bao nhiêu lâu không gặp nhau? Khoảng chừng hơn hai tháng nhưng Chu Phù cảm thấy như một năm trôi qua.
Cô cố gắng trốn tránh, Thẩm Chi Hành lại dò hỏi được chỗ làm của cô thông qua Vu Thi Hòa. Hôm nay anh cố ý đến xem cô.
Cô bé nhà anh ngày càng trầm tĩnh, không thích cười, gương mặt gầy đi. Động tác làm việc thuần thục, rất nhanh một ly latte đẩy đến trước mặt anh.
“Số tiền tiên sinh phải trả tổng cộng hết hai mươi nghìn.” Chu Phù cúi đầu, không dám nhìn anh, cô sợ nhìn thêm chút nữa sẽ bật khóc.
Thẩm Chi Hành trả bằng tiền mặt, trong quá trình trả tiền, tay hai người chạm vào nhau. Xương tay của anh thon dài, vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, dừng tại chỗ nửa phút.
Hai người không nói lời nào, Chu Phù nghe thấy có người gọi mình mới dần khôi phục suy nghĩ, rút tay lại.
Thẩm Chi Hành thấy phản ứng này của cô, cong môi cười, “Chu Phù, em không tới tìm anh nhưng không có nghĩa rằng anh không đến tìm em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");