Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An
  3. Chương 33: Tình yêu cuồng nhiệt
Trước /39 Sau

Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 33: Tình yêu cuồng nhiệt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Phù không còn e ngại khi ở bên Thẩm Chi Hành, chỉ là bây giờ cô bận rộn học tập và các công việc ngoại khóa.

Nếu là trước đây, Chu Phù sẽ không tham gia hoạt động ngoại khóa, cô muốn dùng thời gian đó ở bên cạnh Thẩm Chi Hành. Tuy nhiên hai tháng trôi qua Chu Phù rút ra được một số vấn đề, cho dù yêu cũng không thể ở bên cạnh nhau suốt được. Tình yêu là phải dành cho đối phương khoảng thời gian riêng.

Vào một ngày nào đó của tháng 12, Chu Phù nhận được cuộc điện thoại của Ngô Thu Trúc. Giọng nói của bà có hơi khàn, Chu Phù quan tâm hỏi, “Dì Ngô, dì bị ốm sao? Có nghiêm trọng không?”

Ngô Thu Trúc nghe giọng nói mềm mại của cô, lòng mềm nhũn. Mấy tháng vừa rồi bà suy nghĩ rất nhiều về chuyện hai đứa ở bên nhau.

Bà sợ quan hệ giữa Chu Phù và Thẩm Chi Hành sẽ bị người ngoài thì thầm to nhỏ, càng sợ rằng Thẩm Chi Hành không đối tốt với Chu Phù và cũng sợ ông nội không chấp nhận nổi cú sốc bất ngờ.

Tuy nhiên khi bà dần suy nghĩ kỹ hơn thì bà biết rằng tình cảm không thể khống chế, có thể hai đứa đã có cảm tình với nhau ngay từ lần đầu gặp mặt. Mà tìm được một người mình thích không phải chuyện dễ dàng, ngày một ngày hai là tìm được.

Tục ngữ nói không sai, thà hủy đi một tòa thành còn hơn hủy đi một mối nhân duyên.

Trong khoảng thời gian vừa qua, Chu Phù ít khi trở lại Thẩm gia, dường như con bé và Thẩm Chi Hành không còn qua lại. Rõ ràng đây là điều bà muốn.

Nhưng thấy nụ cười trên môi Chu Phù ngày một ít dần, đối khi con bé ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn Thẩm Chi Hành, một đứa trẻ trầm ổn nay tâm trạng lại trở nên buồn bực không vui.

Ngô Thu Trúc hỏi Thẩm Chi Hành thì mới biết Chu Phù sợ rằng bà sẽ tổn thương nên chủ động yêu cầu chia tay với Thẩm Chi Hành

Vốn tưởng rằng khi nghe điều này, bà sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên lồng ngực bà lại nặng trĩu, Chu Phù nhạy cảm hiểu chuyện nên mới quyết định như thế.

Ngô Thu Trúc thở dài, sau bao lần suy nghĩ bà quyết định nói cho ba của Thẩm Chi Hành biết. Không ngờ chồng bà bình tĩnh nói, “Tôi đã sớm cảm nhận được ánh mắt tên nhóc nhà mình nhìn A Phù chất chứa tình cảm.”

Ngô Thu Trúc không ngờ chồng mình dễ dàng tiếp nhận chuyện này. Dù sao Chu Phù cũng được nhà họ Thẩm nuôi nấng từ nhỏ, hai đứa lớn lên cùng nhau như anh em. Nếu hai đứa ở bên nhau, xét từ khía cạnh người ngoài nhìn vào thì không khác gì hai đứa loạn luân? Thế mà chồng bà không bất ngờ.

Thật ra ba Thẩm cũng tự ngẫm nghĩ một thời gian, tuy nhiên ông sáng suốt hiểu rằng tình cảm là thứ khó kiểm soát, không thể cấm đoán hay ngăn cách. Quan trọng là Chu Phù không có quan hệ huyết thống với nhà họ Thẩm. Nên tình yêu của Thẩm Chi Hành và Chu Phù hợp với quy chuẩn đạo đức.

Nhân lúc nói chuyện phiếm với ông nội Thẩm vào một ngày nào đó, Ngô Thu Trúc hỏi thử, “Bố thử nghĩ xem, nếu Chi Hành chưa có bạn gái thì thằng bé và A Phù cũng rất xứng đôi đúng không? Hai đứa lớn lên cùng nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nếu tiếp tục ở bên cạnh nhau thì càng tốt, đáng tiếc thằng bé đã có bạn gái.”

Ông nội Thẩm đang nghe hí khúc, nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí trong lành.

Nghe thấy Ngô Thu Trúc nói, ông mở mắt, “Thu Trúc à, mấy ngày hôm nay con thường xuyên nhắc chuyện hai đứa với bố, lại còn ghép đôi hai đứa nó. Có phải con đang giấu bố chuyện gì không?”

“Bố, con chỉ đưa ra ví dụ, nếu Chi Hành và A Phù ở bên nhau thì bố có đồng ý không?”

Ông nội Thẩm cười tủm tỉm, nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng, ông đã sớm đoán được chuyện này.

“Có chuyện gì mà bố không tiếp nhận được? Tuy nhiên, bố mà phát hiện ra Chi Hành bắt nạt Chu Phù thì bố sẽ không tha cho thằng bé.”

“Sẽ không có chuyện đấy đâu, Chi Hành luôn mong muốn đặt A Phù lên lòng bàn tay để chăm sóc. Thằng bé là đứa giàu tình cảm.”

Chiều hôm đấy, ông nội Thẩm ngồi phơi nắng nửa tỉnh nửa ngủ nói, “Bố già rồi, không can thiệp với vấn đề của người trẻ tuổi. Chỉ cần sống thật với tình cảm của bản thân là được. Người ngoài nói thế nào thì kệ họ. Bọn nhỏ hạnh phúc là điều quan trọng nhất.”

Ngô Thu Trúc nhìn lên bầu trời, khóe mắt ửng đỏ, bà muốn khóc, khóc vì Chu Phù, khóc vì bản thân chưa suy nghĩ thấu đáo. Cũng may bà kịp thời ngăn cản suy nghĩ nóng vội của mình.

Giọng Ngô Thu Trúc qua màn hình điện thoại truyền đến tai Chu Phù.

Trong nháy mắt, Chu Phù không biết nên trả lời thế nào vì Ngô Thu Trúc nói, “A Phù, dì Ngô xin lỗi con. Dì đã khiến hai đứa phải khổ sở trong khoảng thời gian vừa rồi. Mặc dù dì đã có tuổi nhưng đôi lúc vẫn suy nghĩ chưa thấu đáo.

Con thích Chi Hành thì mau đến bên cạnh thằng bé, dì luôn ủng hộ con, đối xử với con như con gái ruột.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Copyright © 2022 - MTruyện.net