Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An
  3. Chương 7: Cảm giác thỏa mãn
Trước /39 Sau

Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 7: Cảm giác thỏa mãn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Thẩm Chi Hành ra khỏi phòng thí nghiệm đã là chiều tối, anh nhìn thấy tin nhắn của Chu Phù gửi vừa đau lòng vừa buồn cười. Cô bé nhà anh được chiều chuộng quen rồi nên phải chịu chút vất vả đã kêu than. Nhưng lời oán than này không khiến người khác thấy chán ghét.

Ánh nắng mặt trời lúc xế chiều đỏ rực, cây cối xung quanh khuôn viên trường bị gió lay động, hơi đong đưa. Chu Phù đứng dưới tán cây bên ngoài phòng thí nghiệm đợi anh.

Cô mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng tình cùng với quần đùi đen. Làn da trắng hơi sạm đi, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào giống như mèo con vô hại.

Giây phút này, trái tim Thẩm Chi Hành đập nhanh hơn bình thường, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khó hiểu.

Khi Chu Phù gửi tin nhắn, anh lập tức nói với cô ở tại kí túc xá đợi anh. Không ngờ cô đã vội vàng tới cửa phòng thí nghiệm đợi người.

Thẩm Chi Hành vội bước chân đến, trên môi thấp thoáng ý cười, ánh nắng chiếu xuống người anh càng làm anh trở nên đẹp trai và ấm áp. Chu Phù muốn chạy tới ôm anh, thật may cô đã kiềm chế được.

Thẩm Chi Hành véo má cô, “Chẳng phải anh bảo em chờ ở kí túc xá à? Sao lại chạy đến đây?”

Chu Phù đỏ mặt, vì bị phơi nắng nên giờ da cô hơi hồng. “Em muốn gặp anh sớm, huấn luyện quân sự quá vất vả.”

Về đến nhà, Chu Phù nhanh chóng ngả người xuống ghế sofa. Trên đường về nhà ban nãy Thẩm Chi Hành đã đưa cô đi ăn cơm. Chu Phù ăn no căng bụng, cô nằm dài trên ghế sofa mát xa bụng giống hệt con mèo lười.

Thẩm Chi Hành cười, “Đồ ăn ở trường khó ăn sao?”

Thẩm Chi Hành không thường tới căng tin trường dùng bữa, dạ dày anh không tốt nên thường tự nấu cơm. Khi Chu Phù học cấp ba, đồ ăn ba bữa của cô đều do anh chuẩn bị.

Chu Phù nhìn quần áo thoải mái ở nhà của Thẩm Chi Hành, cẳng chân anh săn chắc, mái tóc rủ xuống trán trông rất mềm mại khiến cô muốn sờ.

Thẩm Chi Hành nghe thấy cô nói, “Thẩm Chi Hành, anh ngồi xổm xuống được không?”

Thẩm Chi Hành nhìn cô, khóe môi lộ ra nụ cười nhè nhẹ, chậm rãi ngồi xuống. Rất nhanh cánh tay nhỏ bé của Chu Phù tiến tới, xẹt qua cổ anh chạm tới mái tóc ngắn vừa phải, “Tóc anh mềm thật đó.”

Thẩm Chi Hành giữ tư thế này tới khi mỏi cô, người hơi rung lên.

Anh cúi đầu, một tay chống trên ghế sofa, bao trọn cả người Chu Phù. Hai người mặt đối mặt, Thẩm Chi Hành nói, “Chù Phù, em có biết đây là hành động quá thân mật không?”

Chu Phù bị anh nhìn tới mức đỏ mặt, cô cảm nhận được hơi thở hai người quyện vào nhau. Chu Phù nhỏ giọng, “Em biết, vậy nên em mới áp dụng nó với anh.”

Chu Phù nói xong thì vội vàng đứng dậy trở về phòng để lại Thẩm Chi Hành đang suy nghĩ tại phòng khách.

Thẩm Chi Hành hiểu rõ cảm xúc của mình đối với Chu Phù. Không biết từ lúc nào tầm mắt anh luôn hướng tới cô bé hay khóc này. Khi cô mới tới Thẩm gia, đầu mũi ngày nào cũng ửng hồng, anh thường xuyên phải nhẹ giọng dỗ dành. Cũng vì thế, Chu Phù đối với mọi người đều hiểu chuyện lễ phép còn riêng đối với Thẩm Chi Hành thì là ỷ lại.

Bởi vậy, anh cực kỳ cẩn thận, cảm giác động lòng của anh dành cho Chu Phù chính là điều không tốt cho tương lai của cô.

Anh không thể để Chu Phù muốn làm gì thì làm tuy nhiên mới vừa rồi suy nghĩ không đứng đắn của anh suýt thì bộc phát.

Chu Phù mới tắm xong, cả người quẩn quanh hơi nước. Tóc cũng chưa lau khô, lưng lại nóng rát. Có lẽ cô phải đi tìm Thẩm Chi Hành giúp mình bôi thuốc mỡ.

Chu Phù nắm chặt lọ thuốc mỡ đứng trước cửa phòng sách, chân không đi dép, bàn chân ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Chi Hành, “Anh giúp em bôi thuốc phía sau lưng được không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bầu Trời Trong Trẻo

Copyright © 2022 - MTruyện.net